Chương 108: Có thai 3 (1)
Tuyết Sắc Thủy Tinh
02/11/2016
Bạch Thiên Hoan và Họa Mi cùng ra khỏi Hạng thân vương phủ, lên một chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn.
Hạng Nguyên Hoán lén lút ra theo, thấy xe ngựa nàng rời đi thì lặng lẽ theo sát phía sau đến khi ra khỏi thành.
Sau khi ra khỏi thành, xe ngựa vẫn luôn đi về phía trước, đến khi đến dưới chân núi của Linh Ẩn Tự phía bắc thành, xe ngựa không thể lên núi, Bạch Thiên Hoan và Họa Mi xuống xe đi bộ lên Linh Ẩn Tự.
Hạng Nguyên Hoán cau đôi mày xinh đẹp nhìn hai người họ cách đó không xa, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hẹn hò mà đến chỗ chùa miếu, đây là cấm địa Phật môn đấy.
Vì sợ bị Bạch Thiên Hoan phát hiện, Hạng Nguyên Hoán cố ý đứng cách họ rất xa, đương nhiên cũng không nghe rõ đoạn đối thoại của họ.
- Tổ mẫu Nguyên Hoán chiều mai sẽ về, từ khi ta qua cửa vẫn chưa bái kiến tổ mẫu, nghe nói bà ấy tin Phật, lần này ta mới lên núi đi cầu một chuỗi Phật châu khai quang (khai quang: ý nói được hấp thụ linh khí của chùa chiền, Phật Tổ), tổ mẫu hẳn sẽ thích nhỉ?
- Đại tiểu thư, đây là thứ người đích thân đi cầu, lão thái quân nhất định sẽ thích, hơn nữa người bây giờ còn đang mang thai, chỉ dựa vào điều này, lão thái quân cũng sẽ thích!
Họa Mi cười nói.
Mang thai!
Bàn tay Bạch Thiên Hoan vô thức xoa lên phần bụng bằng phẳng, trong đó đang thai nghén một tiểu sinh mệnh.
- Đúng rồi, chuyện ta mang thai ngươi vẫn chưa nói với ai chứ?
- Đại tiểu thư đã dặn, nô tỳ sẽ không nói với người khác. Nhưng mà, người ngay cả thế tử gia cũng giấu.
Bạch Thiên Hoan hừ mũi:
- Ai bảo hắn trước kia luôn đùa bỡn ta, ta thua dưới tay hắn không biết bao nhiêu lần, không nói cho hắn xem như là giáo huấn hắn!
- Nhưng…….
Họa Mi dè dặt nhìn nàng:
- Mấy ngày nay người cứ vô cớ gây chuyện, thế tử gia dường như có chút mất hứng rồi.
- Cứ để hắn mất hứng.
- Người không sợ thế tử gia thật sự tức giận sao?
- Thật sự tức giận?
Bạch Thiên Hoan cười xảo trá:
- Đợi đến khi hắn thật sự tức giận, ta sẽ nói cho hắn biết sự thật?
Không thể không nói, chiêu này rất cao minh, chọc cho sư tử xù lông rồi lại vuốt lông sư tử, vậy mà con sư tử kia vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời.
Gặp phải Bạch Thiên Hoan, Hạng Nguyên Hoán chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Có điều, không hiểu sao trong lòng lại mơ hồ lo lắng.
Bạch Thiên Hoan đến Linh Ẩn Tự giữa lưng chừng núi, vừa leo đến trước cổng chùa, Họa Mi lo lắng nhìn gương mặt hơi tái nhợt của nàng:
- Đại tiểu thư, người có muốn nghỉ ngơi một lát không?
- Không đáng ngại, chúng ta vẫn nên vào thôi.
Loại chuyện như cầu Phật này phải thành tâm mới linh thiêng.
Trước đây Bạch Thiên Hoan không tin vào quỷ thần, nhưng hiện tại nàng đang sống sờ sờ ở cổ đại, điều này không thể không khiến nàng tin hơn một chút.
Hạng Nguyên Hoán và Vương Toàn theo sau cũng đến ngoài cổng lớn Linh Ẩn Tự, Linh Ẩn Tự hương khói thịnh vượng, người qua lại nối liền không dứt, vừa khéo tạo thành chỗ ẩn thân rất tốt cho hai người.
- Thế tử gia, thế tử phi đến đây chẳng qua là bái Phật mà thôi, chúng ta vẫn nên đi thì hơn!
Vương Toàn thử khuyên Hạng Nguyên Hoán.
Thật sự chỉ là bái Phật mà thôi?
Hạng Nguyên Hoán không nói một lời tiếp tục đi vào trong chùa, Vương Toàn đành đi theo sau hắn, trong lòng khổ sở triền miên, chủ tử xảy ra mâu thuẫn, những thuộc hạ như họ lại càng khổ.
Không lâu sau, hai người đã đến đại điện Linh Ẩn Tự, lặng lẽ nấp bên ngoài điện, len lén nhìn Bạch Thiên Hoan và Họa Mi bên trong.
Họ vừa vào không lâu thì thấy các nàng lạy Phật, sau đó đột nhiên rẽ sang hướng khác.
Hạng Nguyên Hoán trong lòng lấy làm lạ theo sát phía sau, đúng lúc này, một người khác cũng vào gian phòng ấy, Hạng Nguyên Hoán vừa khéo nhìn thấy tên nam tử kia đưa tay ôm eo Bạch Thiên Hoan đầy mờ ám.
Thấy một màn như vậy, lửa giận trong mắt Hạng Nguyên Hoán bốc lên hừng hực.
Sau khi nam tử kia thu lại cánh tay bên hông Bạch Thiên Hoan vẫn luôn nắm lấy tay nàng, hơn nữa, còn táo bạo chẳng kiêng nể gì.
Càng quá đáng hơn chính là, Bạch Thiên Hoan lại cho hắn ta ánh mắt dịu dàng, lúc trò chuyện cùng hắn ta, trên mặt còn mang theo ý cười, cùng với thái độ mấy ngày qua dành cho hắn khác một trời một vực.
Hai tay Hạng Nguyên Hoán nắm chặt, đốt ngón tay vì dùng sức mà hơi trắng bệch.
Vương Toàn phía sau hắn đương nhiên cũng thấy một màn này, trong lòng căng thẳng, thế tử phi và thế tử gia mới thành thân không lâu, sao lại làm ra loại chuyện này? Ông lại nhìn biểu cảm của Hạng Nguyên Hoán, ngài ấy đã giận dữ ngút trời rồi.
- Thế tử gia, chúng ta bây giờ có muốn vào không…….
Vương Toàn hỏi ý kiến Hạng Nguyên Hoán có nên vào bắt gian hay không.
Hạng Nguyên Hoán vẻ mặt âm u, lạnh lùng nói:
- Không cần!
Không cần? Đây không giống với phong cách của ngài ấy, ngài ấy không muốn truy cứu chút nào sao?
Trong lòng ông vừa nghĩ như vậy thì nghe Hạng Nguyên Hoán hung ác bỏ lại một câu:
- Phái người theo hắn ta, tra xem hắn ta ở đâu?
- Dạ!
Bạch Thiên Hoan ở trong điện vẫn không hề hay biết, đến khi Hạng Nguyên Hoán và Vương Toàn đi rồi, nàng chợt quay đầu lại, dường như thấy được bóng hắn nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Nàng nhíu mày.
Hạng Nguyên Hoán sao có thể ở đây? Là nàng nhìn lầm ư?
- Đại tiểu thư, Phật châu người vừa cầu đã khai quang xong rồi!
Họa Mi cung kính bưng một hộp gỗ sơn đỏ đi tới, kinh ngạc phát hiện bên cạnh Bạch Thiên Hoan có một nam tử tướng mạo bình thường:
- Vị này là?
Bạch Thiên Hoan hơi nhích người, vịn vào Họa Mi, mặt không còn chút máu:
- Lúc nãy đầu ta hơi choáng, là vị công tử này đỡ ta, đa tạ!
- Không cần khách sáo!
Nam tử nho nhã lịch sự gật đầu.
- Chỉ cần huynh làm theo phương pháp ta vừa nói, thê tử huynh chắc chắn sẽ bình an sinh nở.
- Đa tạ phu nhân.
Nam tử cảm kích nhìn Bạch Thiên Hoan, từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc:
- Chút tấm lòng nho nhỏ, mong phu nhân…….
Nàng mỉm cười từ chối.
- Ta không phải đại phu, không thu tiền xem bệnh, cáo từ!
Thế rồi Họa Mi dìu Bạch Thiên Hoan rời đi, khi ra khỏi đại điện, Họa Mi nghi hoặc hỏi nàng:
- Vị công tử lúc nãy là ai?
- Chỉ là một người đi cầu phúc cho thê tử đang mang thai của mình thôi, được rồi, đồ đã cầu xong, chúng ta về phủ.
Nếu còn không về, sợ là Hạng Nguyên Hoán sẽ phát hiện.
Hạng thân vương phủ. Tùng Viên.
Bạch Thiên Hoan dọc đường xóc nảy vốn đã rất mệt, thêm vào đó lại đang mang thai, càng cảm thấy thân thể rã rời, khi trở lại Tùng Viên liền trực tiếp chuẩn bị vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Trên ghế nơi góc tường khuất bóng có một người đang ngồi, thấy Bạch Thiên Hoan đi ngang qua trước mặt thì lạnh giọng quát nàng.
- Đứng lại!
Nàng giật mình, nhìn kỹ nơi góc khuất, quả nhiên thấy người ngồi trên ghế, do ngược sáng nên nàng không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
- Chàng về sớm như vậy à?
- Nàng đi đâu?
Giọng điệu lãnh đạm không chút độ ấm.
- Ta bây giờ mệt lắm, muốn nghỉ ngơi một lát, chàng có chuyện gì đợi ta ngủ dậy rồi hãy nói!
Bạch Thiên Hoan ngáp một cái, định đi ngang qua trước mặt hắn.
Một bàn tay lạnh nhạt nắm lấy cổ tay nàng, bàn tay ấy lạnh ngắt, truyền hơi lạnh từ cổ tay đến tim nàng.
Nàng cau mày.
- Chàng làm gì vậy?
Hạng Nguyên Hoán đột nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt mỹ lệ của Bạch Thiên Hoan, vẻ mặt hiện ra vài phần thất vọng:
- Ta làm gì? Chuyện này phải hỏi chính nàng đấy!
Hôm nay hắn có chút khác thường, ngữ điệu và cách nói cũng không thích hợp lắm, nhưng nàng thật sự rất mệt.
Giỏi, hôm nay dám đối xử với nàng như vậy, đến khi chân tướng rõ ràng, nàng nhất định sẽ dùng nước bọt phun chết hắn.
- Chàng có gì thì mau nói đi!
- Hôm nay nàng đi đâu?
Nàng không kiên nhẫn đáp:
- Ta chỉ đi dạo trong vườn hoa.
- Chỉ đi dạo trong vườn hoa?
Hạng Nguyên Hoán sắc mặt xanh mét, nhìn chằm chằm vẻ mặt đường đường chính chính của nàng.
Đến lúc này mà nàng vẫn còn có thể đường đường chính chính nói với hắn, nàng chỉ đi dạo trong vườn hoa.
Nếu không phải hôm nay hắn theo dõi nàng thì e là cũng bị nàng gạt.
Nàng thế nhưng…….
Cơn đau từ cổ tay truyền đến, đôi mày xinh đẹp của Bạch Thiên Hoan cau lại.
- Chàng mau buông ta ra, đau!
Quá đáng.
- Hoan muội muội, nàng thật sự không định nói thật với ta sao?
Lửa giận của hắn đã sắp bên ranh giới bùng phát rồi.
- Ta nói thật cái gì?
- Chiều nay rốt cục nàng đã đi đâu?
- Ta lúc nãy cũng nói rồi, ta ở trong vườn hoa, không đi đâu hết!
Nàng tức giận nói, vung tay muốn thoát khỏi tay hắn nhưng hắn nắm càng chặt hơn.
- Bạch Thiên Hoan!
Hạng Nguyên Hoán nổi giận, thét từng chữ tên nàng, từng lời thất vọng quăng vào mặt nàng:
- Đừng ỷ ta sủng ái nàng mà nàng muốn làm gì thì làm!
Nói vậy là sao?
- Hạng Nguyên Hoán, hôm nay chàng điên à?
Nàng cũng tức giận, gọi cả họ tên hắn:
- Bây giờ đầu óc chàng không tỉnh táo, đợi khi chàng tỉnh táo lại rồi chúng ta nói chuyện.
Hạng Nguyên Hoán cười lạnh:
- Ta bây giờ tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào, tỉnh táo để biết chính mình rốt cục đang làm gì!
Bạch Thiên Hoan giơ tay chỉ vào tay hắn trên cổ tay mình.
- Cho nên, lúc chàng tỉnh táo, chính là muốn đối xử với ta thế này sao?
Hạng Nguyên Hoán hất mạnh tay nàng ra, ánh mắt đầy ghét bỏ.
- Nàng bây giờ không còn là Bạch Thiên Hoan mà ta biết nữa, chạm vào nàng, ta ngại bẩn!
Hạng Nguyên Hoán lén lút ra theo, thấy xe ngựa nàng rời đi thì lặng lẽ theo sát phía sau đến khi ra khỏi thành.
Sau khi ra khỏi thành, xe ngựa vẫn luôn đi về phía trước, đến khi đến dưới chân núi của Linh Ẩn Tự phía bắc thành, xe ngựa không thể lên núi, Bạch Thiên Hoan và Họa Mi xuống xe đi bộ lên Linh Ẩn Tự.
Hạng Nguyên Hoán cau đôi mày xinh đẹp nhìn hai người họ cách đó không xa, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hẹn hò mà đến chỗ chùa miếu, đây là cấm địa Phật môn đấy.
Vì sợ bị Bạch Thiên Hoan phát hiện, Hạng Nguyên Hoán cố ý đứng cách họ rất xa, đương nhiên cũng không nghe rõ đoạn đối thoại của họ.
- Tổ mẫu Nguyên Hoán chiều mai sẽ về, từ khi ta qua cửa vẫn chưa bái kiến tổ mẫu, nghe nói bà ấy tin Phật, lần này ta mới lên núi đi cầu một chuỗi Phật châu khai quang (khai quang: ý nói được hấp thụ linh khí của chùa chiền, Phật Tổ), tổ mẫu hẳn sẽ thích nhỉ?
- Đại tiểu thư, đây là thứ người đích thân đi cầu, lão thái quân nhất định sẽ thích, hơn nữa người bây giờ còn đang mang thai, chỉ dựa vào điều này, lão thái quân cũng sẽ thích!
Họa Mi cười nói.
Mang thai!
Bàn tay Bạch Thiên Hoan vô thức xoa lên phần bụng bằng phẳng, trong đó đang thai nghén một tiểu sinh mệnh.
- Đúng rồi, chuyện ta mang thai ngươi vẫn chưa nói với ai chứ?
- Đại tiểu thư đã dặn, nô tỳ sẽ không nói với người khác. Nhưng mà, người ngay cả thế tử gia cũng giấu.
Bạch Thiên Hoan hừ mũi:
- Ai bảo hắn trước kia luôn đùa bỡn ta, ta thua dưới tay hắn không biết bao nhiêu lần, không nói cho hắn xem như là giáo huấn hắn!
- Nhưng…….
Họa Mi dè dặt nhìn nàng:
- Mấy ngày nay người cứ vô cớ gây chuyện, thế tử gia dường như có chút mất hứng rồi.
- Cứ để hắn mất hứng.
- Người không sợ thế tử gia thật sự tức giận sao?
- Thật sự tức giận?
Bạch Thiên Hoan cười xảo trá:
- Đợi đến khi hắn thật sự tức giận, ta sẽ nói cho hắn biết sự thật?
Không thể không nói, chiêu này rất cao minh, chọc cho sư tử xù lông rồi lại vuốt lông sư tử, vậy mà con sư tử kia vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời.
Gặp phải Bạch Thiên Hoan, Hạng Nguyên Hoán chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Có điều, không hiểu sao trong lòng lại mơ hồ lo lắng.
Bạch Thiên Hoan đến Linh Ẩn Tự giữa lưng chừng núi, vừa leo đến trước cổng chùa, Họa Mi lo lắng nhìn gương mặt hơi tái nhợt của nàng:
- Đại tiểu thư, người có muốn nghỉ ngơi một lát không?
- Không đáng ngại, chúng ta vẫn nên vào thôi.
Loại chuyện như cầu Phật này phải thành tâm mới linh thiêng.
Trước đây Bạch Thiên Hoan không tin vào quỷ thần, nhưng hiện tại nàng đang sống sờ sờ ở cổ đại, điều này không thể không khiến nàng tin hơn một chút.
Hạng Nguyên Hoán và Vương Toàn theo sau cũng đến ngoài cổng lớn Linh Ẩn Tự, Linh Ẩn Tự hương khói thịnh vượng, người qua lại nối liền không dứt, vừa khéo tạo thành chỗ ẩn thân rất tốt cho hai người.
- Thế tử gia, thế tử phi đến đây chẳng qua là bái Phật mà thôi, chúng ta vẫn nên đi thì hơn!
Vương Toàn thử khuyên Hạng Nguyên Hoán.
Thật sự chỉ là bái Phật mà thôi?
Hạng Nguyên Hoán không nói một lời tiếp tục đi vào trong chùa, Vương Toàn đành đi theo sau hắn, trong lòng khổ sở triền miên, chủ tử xảy ra mâu thuẫn, những thuộc hạ như họ lại càng khổ.
Không lâu sau, hai người đã đến đại điện Linh Ẩn Tự, lặng lẽ nấp bên ngoài điện, len lén nhìn Bạch Thiên Hoan và Họa Mi bên trong.
Họ vừa vào không lâu thì thấy các nàng lạy Phật, sau đó đột nhiên rẽ sang hướng khác.
Hạng Nguyên Hoán trong lòng lấy làm lạ theo sát phía sau, đúng lúc này, một người khác cũng vào gian phòng ấy, Hạng Nguyên Hoán vừa khéo nhìn thấy tên nam tử kia đưa tay ôm eo Bạch Thiên Hoan đầy mờ ám.
Thấy một màn như vậy, lửa giận trong mắt Hạng Nguyên Hoán bốc lên hừng hực.
Sau khi nam tử kia thu lại cánh tay bên hông Bạch Thiên Hoan vẫn luôn nắm lấy tay nàng, hơn nữa, còn táo bạo chẳng kiêng nể gì.
Càng quá đáng hơn chính là, Bạch Thiên Hoan lại cho hắn ta ánh mắt dịu dàng, lúc trò chuyện cùng hắn ta, trên mặt còn mang theo ý cười, cùng với thái độ mấy ngày qua dành cho hắn khác một trời một vực.
Hai tay Hạng Nguyên Hoán nắm chặt, đốt ngón tay vì dùng sức mà hơi trắng bệch.
Vương Toàn phía sau hắn đương nhiên cũng thấy một màn này, trong lòng căng thẳng, thế tử phi và thế tử gia mới thành thân không lâu, sao lại làm ra loại chuyện này? Ông lại nhìn biểu cảm của Hạng Nguyên Hoán, ngài ấy đã giận dữ ngút trời rồi.
- Thế tử gia, chúng ta bây giờ có muốn vào không…….
Vương Toàn hỏi ý kiến Hạng Nguyên Hoán có nên vào bắt gian hay không.
Hạng Nguyên Hoán vẻ mặt âm u, lạnh lùng nói:
- Không cần!
Không cần? Đây không giống với phong cách của ngài ấy, ngài ấy không muốn truy cứu chút nào sao?
Trong lòng ông vừa nghĩ như vậy thì nghe Hạng Nguyên Hoán hung ác bỏ lại một câu:
- Phái người theo hắn ta, tra xem hắn ta ở đâu?
- Dạ!
Bạch Thiên Hoan ở trong điện vẫn không hề hay biết, đến khi Hạng Nguyên Hoán và Vương Toàn đi rồi, nàng chợt quay đầu lại, dường như thấy được bóng hắn nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Nàng nhíu mày.
Hạng Nguyên Hoán sao có thể ở đây? Là nàng nhìn lầm ư?
- Đại tiểu thư, Phật châu người vừa cầu đã khai quang xong rồi!
Họa Mi cung kính bưng một hộp gỗ sơn đỏ đi tới, kinh ngạc phát hiện bên cạnh Bạch Thiên Hoan có một nam tử tướng mạo bình thường:
- Vị này là?
Bạch Thiên Hoan hơi nhích người, vịn vào Họa Mi, mặt không còn chút máu:
- Lúc nãy đầu ta hơi choáng, là vị công tử này đỡ ta, đa tạ!
- Không cần khách sáo!
Nam tử nho nhã lịch sự gật đầu.
- Chỉ cần huynh làm theo phương pháp ta vừa nói, thê tử huynh chắc chắn sẽ bình an sinh nở.
- Đa tạ phu nhân.
Nam tử cảm kích nhìn Bạch Thiên Hoan, từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc:
- Chút tấm lòng nho nhỏ, mong phu nhân…….
Nàng mỉm cười từ chối.
- Ta không phải đại phu, không thu tiền xem bệnh, cáo từ!
Thế rồi Họa Mi dìu Bạch Thiên Hoan rời đi, khi ra khỏi đại điện, Họa Mi nghi hoặc hỏi nàng:
- Vị công tử lúc nãy là ai?
- Chỉ là một người đi cầu phúc cho thê tử đang mang thai của mình thôi, được rồi, đồ đã cầu xong, chúng ta về phủ.
Nếu còn không về, sợ là Hạng Nguyên Hoán sẽ phát hiện.
Hạng thân vương phủ. Tùng Viên.
Bạch Thiên Hoan dọc đường xóc nảy vốn đã rất mệt, thêm vào đó lại đang mang thai, càng cảm thấy thân thể rã rời, khi trở lại Tùng Viên liền trực tiếp chuẩn bị vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Trên ghế nơi góc tường khuất bóng có một người đang ngồi, thấy Bạch Thiên Hoan đi ngang qua trước mặt thì lạnh giọng quát nàng.
- Đứng lại!
Nàng giật mình, nhìn kỹ nơi góc khuất, quả nhiên thấy người ngồi trên ghế, do ngược sáng nên nàng không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
- Chàng về sớm như vậy à?
- Nàng đi đâu?
Giọng điệu lãnh đạm không chút độ ấm.
- Ta bây giờ mệt lắm, muốn nghỉ ngơi một lát, chàng có chuyện gì đợi ta ngủ dậy rồi hãy nói!
Bạch Thiên Hoan ngáp một cái, định đi ngang qua trước mặt hắn.
Một bàn tay lạnh nhạt nắm lấy cổ tay nàng, bàn tay ấy lạnh ngắt, truyền hơi lạnh từ cổ tay đến tim nàng.
Nàng cau mày.
- Chàng làm gì vậy?
Hạng Nguyên Hoán đột nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt mỹ lệ của Bạch Thiên Hoan, vẻ mặt hiện ra vài phần thất vọng:
- Ta làm gì? Chuyện này phải hỏi chính nàng đấy!
Hôm nay hắn có chút khác thường, ngữ điệu và cách nói cũng không thích hợp lắm, nhưng nàng thật sự rất mệt.
Giỏi, hôm nay dám đối xử với nàng như vậy, đến khi chân tướng rõ ràng, nàng nhất định sẽ dùng nước bọt phun chết hắn.
- Chàng có gì thì mau nói đi!
- Hôm nay nàng đi đâu?
Nàng không kiên nhẫn đáp:
- Ta chỉ đi dạo trong vườn hoa.
- Chỉ đi dạo trong vườn hoa?
Hạng Nguyên Hoán sắc mặt xanh mét, nhìn chằm chằm vẻ mặt đường đường chính chính của nàng.
Đến lúc này mà nàng vẫn còn có thể đường đường chính chính nói với hắn, nàng chỉ đi dạo trong vườn hoa.
Nếu không phải hôm nay hắn theo dõi nàng thì e là cũng bị nàng gạt.
Nàng thế nhưng…….
Cơn đau từ cổ tay truyền đến, đôi mày xinh đẹp của Bạch Thiên Hoan cau lại.
- Chàng mau buông ta ra, đau!
Quá đáng.
- Hoan muội muội, nàng thật sự không định nói thật với ta sao?
Lửa giận của hắn đã sắp bên ranh giới bùng phát rồi.
- Ta nói thật cái gì?
- Chiều nay rốt cục nàng đã đi đâu?
- Ta lúc nãy cũng nói rồi, ta ở trong vườn hoa, không đi đâu hết!
Nàng tức giận nói, vung tay muốn thoát khỏi tay hắn nhưng hắn nắm càng chặt hơn.
- Bạch Thiên Hoan!
Hạng Nguyên Hoán nổi giận, thét từng chữ tên nàng, từng lời thất vọng quăng vào mặt nàng:
- Đừng ỷ ta sủng ái nàng mà nàng muốn làm gì thì làm!
Nói vậy là sao?
- Hạng Nguyên Hoán, hôm nay chàng điên à?
Nàng cũng tức giận, gọi cả họ tên hắn:
- Bây giờ đầu óc chàng không tỉnh táo, đợi khi chàng tỉnh táo lại rồi chúng ta nói chuyện.
Hạng Nguyên Hoán cười lạnh:
- Ta bây giờ tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào, tỉnh táo để biết chính mình rốt cục đang làm gì!
Bạch Thiên Hoan giơ tay chỉ vào tay hắn trên cổ tay mình.
- Cho nên, lúc chàng tỉnh táo, chính là muốn đối xử với ta thế này sao?
Hạng Nguyên Hoán hất mạnh tay nàng ra, ánh mắt đầy ghét bỏ.
- Nàng bây giờ không còn là Bạch Thiên Hoan mà ta biết nữa, chạm vào nàng, ta ngại bẩn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.