Thần Y Tiểu Vương Phi

Chương 83: Đừng làm ồn nàng

Tuyết Sắc Thủy Tinh

01/08/2016

Buổi chiều cùng ngày, sau khi Bạch Thiên Hoan châm cứu lần cuối cùng cho Lý Thanh Nhã, vào buổi tối, nàng và Hạng Nguyên Hoán cùng nhau đi đến viện của Lưu Khải.

Lưu Khải vừa từ sân đấu thú trở lại, đang thay y phục, bỏ đi lớp y phục, vóc người hoàn mỹ bên dưới hoàn toàn hiện ra.

Lưu Khải thường ở sân đấu thú, tự nhiên cũng học được ít bản lĩnh vật lộn, cơ bắp được rèn luyện vô cùng cường tráng, nhìn rất bổ mắt, có điều cũng chỉ là nhìn mà thôi.

Bạch Thiên Hoan thấy một màn như vậy, ánh mắt không khỏi hơi lay động.

Cảm giác được ánh mắt nàng dán vào người Lưu Khải, cơn ghen của Hạng Nguyên Hoán tác quái, hắn lập tức tiến lên chắn trước người nàng, ngăn tầm mắt của nàng.

- Ngươi làm gì mà cản ta?

Bạch Thiên Hoan không vui muốn đẩy Hạng Nguyên Hoán ra.

Sắc mặt hắn khẽ thay đổi.

- Có gì đẹp mà xem? Nàng nếu muốn xem thì lát nữa về phòng, ta có thể cho nàng xem thoải mái!

Nữ nhân của mình nhìn say mê thân thể của nam nhân khác khiến lòng Hạng Nguyên Hoán rất tổn thương, trong tiềm thức cứ cảm thấy mình thua kém người khác.

- Cũng chỉ xem tí thôi mà!

Bạch Thiên Hoan nguýt hắn.

Chỉ xem tí thôi mà?

Nói thì dễ lắm, nếu hắn cũng nhìn nữ nhân khác, nàng có cao hứng được không?

Trong lúc hai người đẩy qua đẩy lại, Lưu Khải đã thay xong y phục, dáng vẻ Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán tranh cãi khiến Lưu Khải rất hâm mộ, hắn và Lý Thanh Nhã trước giờ luôn giữ chừng mực với nhau, nàng ngay cả cười với hắn cũng rất ít.

Chờ Lưu Khải thay y phục chỉnh tề, Hạng Nguyên Hoán mới dời bước khỏi trước mặt Bạch Thiên Hoan.

Đáng tiếc, sau khi hắn di chuyển, không còn gì đáng nhìn, Bạch Thiên Hoan lườm hắn, hắn chớp mắt dí dỏm với nàng, bộ dạng thực hiện được âm mưu.

- Đều tại ngươi!

Bạch Thiên Hoan hầm hừ oán trách.

- Nàng yên tâm, sau khi về nàng muốn nhìn bao lâu thì nhìn bấy lâu, ta tuyệt đối không có ý kiến!

Hạng Nguyên Hoán cười gian.

- Ngươi?

Bạch Thiên Hoan đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

- Sao hả? Ta mà không bằng hắn à?

Hạng Nguyên Hoán lập tức vén vạt áo của mình, định cởi y phục ra.

Bạch Thiên Hoan nóng nảy, Hạng Nguyên Hoán cũng không xem xét trường hợp, hai tay nàng vội vàng giữ hắn lại, nàng rất sợ hắn sẽ thực sự cởi y phục ra.

- Cản ta làm gì?

- Ngươi muốn mất mặt thì cũng phải trong tình huống không có ta ở đó, nếu không, ta sẽ không đồng ý gả cho ngươi.

Bạch Thiên Hoan ra đòn sát thủ uy hiếp.

- Vậy được thôi!

Hạng Nguyên Hoán lúc này mới hậm hực bỏ đi ý nghĩ vừa rồi của mình.

Ở bên cạnh nhìn một hồi, Lưu Khải cũng kịp phản ứng là hai người họ tới tìm mình mới mở miệng chen vào.

- Hai người tới tìm tôi có chuyện gì không?

Bạch Thiên Hoan vội quay lại chủ đề chính, nghiêm túc nói:

- Lưu đại ca, là thế này. Thời gian chúng tôi ở đây cũng không ngắn, cho nên định sáng mai về kinh thành!

- Hai người định về?

Lưu Khải sửng sốt.

- Phải!

- Nhưng, bệnh của Thanh Nhã………

Bạch Thiên Hoan lập tức đưa mấy tờ giấy nãy giờ mình luôn cầm trong tay cho Lưu Khải.

- Đây là?

Lưu Khải chú ý thấy trên giấy có sơ đồ huyệt đạo cùng vị trí chính xác.

- Đây là biện pháp châm cứu, sau này huynh có thể đưa cho các đại phu khác dựa theo bản vẽ này mà châm cho Lý cô nương, trang giấy kia là đơn thuốc, tổng cộng có hai phần, một phần sử dụng, một phần để lại dự phòng!

Bạch Thiên Hoan điềm tĩnh giải thích.

- Hai người ở lại thêm một thời gian nữa đi, chờ sau khi sân đấu thú được cải tạo xong cũng không muộn!

Lưu Khải ra sức giữ họ lại.

Bạch Thiên Hoan uyển chuyển từ chối:

- Không được, chúng tôi trở về còn có việc, đã trì hoãn không ít thời gian rồi. Có điều, chờ sau khi vườn thú của Lưu đại ca khai trương, chúng tôi sẽ quay lại.

Bạch Thiên Hoan nói chuyện thành khẩn như vậy, Lưu Khải đành thở dài.

- Nếu đã như vậy thì tôi không tiện giữ hai người nữa, sáng mai tôi sẽ đích thân tiễn hai người lên đường!

- Tiễn đưa thì không cần, Lưu đại ca chỉ cần chăm sóc tốt Lý cô nương là được!

Nhắc đến Lý Thanh Nhã, vẻ mặt Lưu Khải u ám đi vài phần, có điều, nghĩ theo hướng khác thì sau khi Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán rời đi, có lẽ Lý Thanh Nhã sẽ dần dần đổi ý, thật lòng tiếp nhận hắn cũng là điều có thể.

- Chuyện đó hai người cứ yên tâm!

Bạch Thiên Hoan mỉm cười rồi lại dặn dò:

- Còn một việc nữa, chuyện hai chúng tôi sáng mai về kinh phiền Lưu đại ca tạm thời đừng nói cho Lý cô nương biết!

Lưu Khải hiểu ý Bạch Thiên Hoan.

- Ta biết rồi.

Từ chỗ Lưu Khải ra ngoài, Hạng Nguyên Hoán kéo Bạch Thiên Hoan đi một mạch về phòng, bước chân rất nhanh khiến Bạch Thiên Hoan có chút theo không kịp.

- Ngươi kéo ta nhanh như vậy làm gì?

Bạch Thiên Hoan mất hứng vung tay ra, định giãy tay mình khỏi tay Hạng Nguyên Hoán.

Hạng Nguyên Hoán căn bản không cho nàng cơ hội, tay nắm càng chặt hơn, không nói một lời đi về phía trước.

Đến phòng, hắn đột nhiên kéo nàng vào.

“Kít”, Hạng Nguyên Hoán trở tay cài chốt cửa phía sau.

Bạch Thiên Hoan đang không hiểu Hạng Nguyên Hoán muốn làm gì thì thấy tay hắn đưa về phía đai lưng chính mình, tiện tay kéo một cái, đai lưng liền lỏng ra.

Gương mặt Bạch Thiên Hoan đỏ lên, nàng chỉ vào mũi hắn mà mắng:

- Ngươi làm gì vậy? Bây giờ là ban ngày đó!

Hắn không phải muốn giữa ban ngày ban mặt làm chuyện kia chứ?

Hạng Nguyên Hoán cười không đứng đắn nhìn nàng:

- Hoan muội muội đang nghĩ gì vậy? Nếu nàng muốn thì ta cũng không để ý đâu!

Vừa nãy nàng đúng là hiểu nhầm, nhưng mà, động tác của hắn khiến người ta không hiểu nhầm cũng khó.

- Vậy ngươi đang làm gì đó?

- Nàng lúc nãy không phải cảm thấy dáng người của Lưu Khải rất đẹp ư? Bây giờ ta muốn để nàng xem xem, rốt cục dáng người của ai đẹp hơn!

Khi Hạng Nguyên Hoán nói, từng chữ đều phun ra từ kẽ răng, thể hiện sự bất mãn trong lòng hắn.

Hóa ra là vì chuyện này, Bạch Thiên Hoan cuối cùng cũng hiểu ý hắn.

- À, vừa nãy ta chỉ đùa thôi!

Sắc mặt nàng khẽ thay đổi, tình huống hiện tại không phải chuyện đùa, người ta đều nói nam nhân thích nhất là mấy thứ lòng tự tôn gì đó mà.

Nàng vừa nãy nói không lựa lời, không cẩn thận chạm phải lòng tự tôn của Hạng Nguyên Hoán.

- Ta không cảm thấy đó là đùa, nếu nàng hôm nay đã nói ra thì ta sẽ để nàng xem thật kỹ!

Hạng Nguyên Hoán tà ác nhích lại gần nàng.

Đang lúc nàng còn chưa kịp phản ứng thì Hạng Nguyên Hoán đã kéo y phục trên người xuống, thậm chí………luôn cả quần.

Không thể không nói, dáng người Hạng Nguyên Hoán quả thực không tệ, trên người không có một vết sẹo, cơ bụng sáu múi cường tráng, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, bình thường hắn đều mặc y phục lỏng lẻo, không ngờ…….lại có vốn liếng tốt như thế.

Trước kia khi học y, nàng quen nhìn mô hình cơ thể người nhưng nó không chân thực như người trước mặt này.

Tỷ lệ vàng! Trong đầu nàng bỗng chốc hiện ra từ này.

Hạng Nguyên Hoán lại có dáng người đẹp như vậy, trước kia sao nàng lại không biết nhỉ?

Vừa nghĩ đến ba chữ Hạng Nguyên Hoán thì mặt nàng lập tức đỏ rồi đen!

Trời ạ, nàng đã nhìn gì thế này?

Nàng thình lình chạy nhanh qua người Hạng Nguyên Hoán, mở cửa rồi hoảng hốt bỏ chạy.

Sau khi chạy đi, nàng thầm mắng trong lòng, Hạng Nguyên Hoán tên biến thái!

Trời đã tối, đèn đường trong biệt viện từng chiếc sáng lên, Bạch Thiên Hoan đứng bên ngoài hồi lâu, quạt gió mát trong không khí ban đêm, hơi nóng trên người nàng mới từ từ tản đi.

Không biết Hạng Nguyên Hoán trong phòng có mặc y phục đàng hoàng lại hay chưa, cho nên tạm thời nàng không dám đi vào, đỡ phải thấy thứ gì đó không nên thấy.

Lý Thanh Nhã tìm đến vì không thấy Hạng Nguyên Hoán trong phòng hắn.

Nhìn Lý Thanh Nhã ăn mặc mát mẻ, Bạch Thiên Hoan cau mày.

Lý Thanh Nhã đến giờ vẫn chưa hết hy vọng, vẫn muốn cùng Hạng Nguyên Hoán phát sinh quan hệ.

- Sao cô lại đứng đây? Nguyên Hoán ca ca không có ở chỗ cô sao?

Lý Thanh Nhã khó hiểu nhìn Bạch Thiên Hoan, bởi vì là ban đêm, ánh đèn mờ mờ nên nàng ta không nhìn thấy nét đỏ ửng trên mặt Bạch Thiên Hoan.

Bạch Thiên Hoan nhàn nhạt nói:

- Không có!

- Kỳ lạ, Nguyên Hoán ca ca đi đâu rồi?

Vẻ mặt Lý Thanh Nhã khó hiểu.

Nói rồi nàng ta định quay về phòng mình.

Lý Thanh Nhã đi chưa được mấy bước thì đột nhiên có một người xông tới, nàng ta bị dọa hét chói tai.

- A~~

Một tiếng hét phá vỡ bầu trời đêm.

Bạch Thiên Hoan vội bước lên trước kiểm tra xem xảy ra chuyện gì, vừa nãy dường như nàng nhìn thấy một bóng người.

- Chuyện gì vậy?

Bạch Thiên Hoan đến bên cạnh Lý Thanh Nhã, không nhìn bên dưới, suýt chút nữa vấp phải một người ở dưới chân, nàng vừa vướng chân liền đứng vững lại được ngay.

- Có……….có gì đó nắm lấy chân tôi!

Hai tay Lý Thanh Nhã che mặt, toàn thân sợ hãi run rẩy.

Bạch Thiên Hoan cúi đầu nhìn dưới chân Lý Thanh Nhã thì quả nhiên thấy một người, người đó nằm gục trên mặt đất, hai tay nắm chặt cổ chân Lý Thanh Nhã, tóc tai tán loạn che mặt, không nhìn rõ là ai.

- Ngươi là ai?

Bạch Thiên Hoan cau mày hỏi đối phương.

Trực giác nàng cho biết đối phương không hề có ác ý.

Đầu đối phương khẽ động đậy, loáng thoáng thấy Bạch Thiên Hoan bên cạnh thì nắm lấy cổ chân Bạch Thiên Hoan như bắt được cứu tinh.

Cổ chân được giải thoát, Lý Thanh Nhã vội trốn vào một góc.

- Bạch.... .....Bạch Thiên Hoan!

Đối phương phát ra âm thanh trầm trầm, gọi tên nàng.

Người đó thế nhưng biết mình.

Bạch Thiên Hoan khó hiểu dán mắt vào người trên mặt đất, trong lòng có chút không thoải mái.

- Ngươi là…….ai?

- Ta……..là……….Phương………Phương quý nhân, sáng nay ở Bình An Tự, chúng ta đã từng gặp nhau.

Phương quý nhân?

Phương quý nhân ăn mặc trang nhã, phong thái cao quý trong Bình An Tự kia?

Bạch Thiên Hoan cúi đầu vén tóc bà ta ra, nhờ ánh đèn đường nhàn nhạt, nàng mơ hồ nhìn ra được một khuôn mặt đầy máu đáng sợ.

Dù đã gặp vô số hình ảnh máu tanh, Bạch Thiên Hoan vẫn không khỏi kinh hãi.

Có điều, khuôn mặt này đúng là của Phương quý nhân không thể nghi ngờ.

Thấy người đó là Phương quý nhân, Bạch Thiên Hoan vội vàng đỡ bà dậy.

- Phương quý nhân sao lại ở chỗ này?

Khi đỡ bà ấy, tay nàng dính chút nhầy nhụa, theo cảm giác thì biết đó là máu:

- Ai làm bà bị thương đến thế này

Nàng thuận tay bắt mạch cho bà thì phát hiện mạch của bà đập rất yếu, hơn nữa còn bị mất máu quá nhiều, đã hết cách cứu chữa rồi.

Bàn tay đầy máu của Phương quý nhân nắm chặt tay Bạch Thiên Hoan.



- Ta…….ta cuối cùng cũng tìm được mọi người.

Phương quý nhân yếu ớt nói, trong giọng nói lộ ra vài phần nhẹ nhõm.

- Phương quý nhân, bà đến tìm tôi rốt cục là có chuyện gì? Là ai làm bị thương bà? Thị vệ của bà đâu?

Phương quý nhân cười tự giễu.

- Bà ta muốn giết ta, đương nhiên đã mua chuộc thị vệ của ta từ lâu rồi.

- Là ai?

- Nghi phi!

Phương quý nhân gằn giọng phun ra hai chữ.

Trong đầu nàng hiện ra một gương mặt quyến rũ mà đoan trang.

- Nghi phi nương nương tại sao muốn giết bà?

Phương quý nhân đột nhiên dùng sức nắm chặt tay Bạch Thiên Hoan.

- Ta tới là để báo cho cô biết, người kế tiếp bà ta muốn giết, chính là cô…….và một người tên Lý Thanh Nhã, các cô phải nhanh chóng chuẩn bị tốt.

Quả nhiên là như vậy.

- Phương quý nhân nếu đã tới tìm ta thì có phải là biết chút chuyện gì đó hay không?

Bạch Thiên Hoan bình tĩnh hỏi.

Phương quý nhân gật đầu:

- Không sai!

- Không biết là chuyện gì?

Phương quý nhân chậm rãi nói:

- Người người đều biết năm đó Nghi phi sinh lục hoàng tử đã nhận được ân sủng cực lớn, nhưng người khác không biết, Nghi phi năm đó không phải sinh ra một hoàng tử, mà là……..một công chúa! Còn Lý Thanh Nhã vì trước kia ở Hạng thân vương phủ bắt gặp Nghi phi đang thương nghị chuyện tìm công chúa với người khác nên bị bà ta bức hại, tiếc là Lý Thanh Nhã thế nhưng đại nạn không chết, cũng ẩn mình từ đó.

Không ngờ là như vậy!

Lén đổi bé gái thành bé trai, Bạch Thiên Hoan cứ tưởng đây là tình tiết chỉ xảy ra trên ti vi, không ngờ lại thực sự tồn tại.

Đó là đại tội bôi nhọ huyết thống hoàng thất, chỉ cần Hoàng đế biết thì Nghi phi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Thảo nào bà ấy gặp nhiều trắc trở như vậy vẫn muốn giết chết Lý Thanh Nhã.

Lý Thanh Nhã bên cạnh nghe xong miêu tả của Phương quý nhân thì hai tay ôm lấy đầu mình, trong ký ức nàng hiện ra một chút hình ảnh, và cả khuôn mặt đầy nguy hiểm của Nghi phi.

Nàng ta bị dọa thét lên.

- Ta nhớ rồi, là Nghi phi, năm năm trước, Nghi phi muốn giết ta, ta muốn chạy, nhưng, bất kể ta chạy thế nào đều bị người của bà ta bắt được, là chính tay bà ta đẩy ta từ trên núi giả xuống!

Lý Thanh Nhã ôm đầu mình không ngừng nhớ lại:

- Không sai, chính là Nghi phi.

Phương quý nhân vui mừng nhìn Lý Thanh Nhã, bây giờ Lý Thanh Nhã cũng nhớ ra, có nhân chứng này thì Nghi phi phải chết không thể nghi ngờ.

Thật sự quá tốt rồi.

Phương quý nhân kéo chặt tay Bạch Thiên Hoan, không ngừng dặn dò nàng:

- Ta tới chỉ để nói cho cô biết chuyện này, nếu cô không muốn chết thì nghĩ cách thông qua thế tử gia báo chuyện này lên Hoàng thượng!

- Ta biết mình nên làm gì!

Bạch Thiên Hoan gật đầu.

Nghi phi làm nhiều chuyện như vậy, nhiều lần xuống tay với người vô tội, thêm vào đó……..lục hoàng tử lại càng là loại người lòng dạ độc ác, trước đó vẫn luôn muốn giết nàng nhưng không có cơ hội.

Bây giờ đúng lúc có thể vặn ngã hắn rồi.

Trên mặt Phương quý nhân cuối cùng cũng hiện ra nụ cười:

- Tốt, quá tốt. Nghe được lời này thì ta dù chết cũng nhắm mắt!

Nghi phi ơi Nghi phi, tuy ta sắp chết nhưng ta vẫn thắng.

Ngươi cũng sắp xuống dưới theo ta rồi.

Hơn nữa, người sắp giết ngươi chính là nữ nhi ruột thịt của ngươi, Nghi phi, ngươi dù chết cũng sẽ không nhắm mắt đâu nhỉ?

- Phương quý nhân, Phương quý nhân, bà nhất định sẽ không có chuyện gì, bà tuyệt đối không được từ bỏ!

- Ta hiểu rõ cơ thể của ta, ta bây giờ đi tìm Tân ca, Tân ca đợi ta đã lâu rồi!

Phương quý nhân hạnh phúc nhìn lên trời mỉm cười, bàn tay chậm rãi giơ lên, cố sức gọi ra hai chữ:

- Tân ca~~

Lời vừa dứt, bàn tay Phương quý nhân liền thẳng tắp rơi xuống.

- Phương quý nhân!

Bạch Thiên Hoan lớn tiếng gọi nhưng Phương quý nhân đã không còn cử động nữa.

Hạng Nguyên Hoán không biết đã đi ra từ lúc nào, bàn tay hắn thăm dò trước mũi Phương quý nhân.

- Bà ấy chết rồi!

Hạng Nguyên Hoán nói với Bạch Thiên Hoan một sự thật, hắn dịu dàng kéo nàng đứng dậy, thấy khắp người nàng đều là máu thì chân mày liền nhíu chặt.

Hắn dùng khăn tay lau từng ngón tay nàng sạch sẽ.

- Nguyên Hoán, ta nghĩ………

Bạch Thiên Hoan vừa nói được một nửa thì Hạng Nguyên Hoán đầu cũng không ngẩng lên đã ngắt lời nàng.

- Ta biết nàng nghĩ gì, yên tâm, ta sẽ giúp nàng.

- Còn nữa, thi thể của Phương quý nhân ở đây, sợ rằng sẽ khiến người của Nghi phi phát hiện.

Bạch Thiên và Hắc Ảnh tức thời xuất hiện, chắp tay với Bạch Thiên Hoan:

- Đại tiểu thư, chuyện này cứ giao cho hai người thuộc hạ.

Nàng quên mất mình còn có hai người này.

- Ừ, xử lý cho sạch sẽ chút.

- Dạ!

- Vất vả rồi!

Bạch Thiên và Hắc Ảnh được sủng mà lo, thân thể hơi run lên.

- Đại tiểu thư sao lại nói vậy, đây là việc thuộc bổn phận của chúng thuộc hạ.

- Xem như hai ngươi thức thời.

Hạng Nguyên Hoán hừ một tiếng:

- Sau này có chuyện gì cứ giao cho họ làm.

Bạch Thiên Hoan lườm hắn:

- Hai người họ cũng là người, ngươi dù gì cũng tôn trọng người ta một chút.

- Ta rất tôn trọng mà.

- Hai người họ giờ là người của ta, sau này ngươi ít huơ tay múa chân với người của ta đi!

- ………

Bạch Thiên và Hắc Ảnh thấy bộ dạng Hạng Nguyên Hoán óp xọp thì âm thầm cười trộm, sau đó liền cung kính lui xuống.

Một góc Bình An Tự.

- Nương nương, đã tìm thấy thi thể Phương quý nhân ở phía bắc Sơn Thành, chính là đây!

Thuộc hạ cung kính quỳ trước mặt Nghi phi.

Ánh đèn trong viện sáng rực lại thêm ánh trăng đêm nay sáng ngời, Nghi phi nhìn rõ khuôn mặt thi thể chính là Phương Đao không thể nghi ngờ.

- Lúc các ngươi tìm thấy ả, bên cạnh có ai khả nghi không?

Trương Giai Nghi truy hỏi.

Quan trọng nhất là, sau khi Phương quý nhân chạy trốn có nói linh tinh với ai không, nếu chuyện mà truyền ra ngoài thì bà thảm rồi.

- Không phát hiện, bà ta ngã ở trong góc, che giấu rất kín, nhờ chó của chúng ta mới tìm được bà ta!

Nghe đến đây, Trương Giai Nghi yên tâm rất nhiều.

Cúi đầu nhìn gương mặt đầy máu của Phương quý nhân dưới đất, trong mắt bà hiện lên vẻ nham hiểm và khinh thường.

- Cho ngươi trốn, kết quả ngươi vẫn trốn không thoát lòng bàn tay của ta, ngươi và Tân ca của ngươi cứ ở dưới địa phủ làm phu thê đi!

- Nương nương, thi thể của Phương quý nhân bây giờ xử lý thế nào?

- Ra đường tìm một tên lưu manh, đánh chết rồi đặt bên cạnh ả, nói với bên ngoài là ả bị phi lễ đến chết!

Trương Giai Nghi thong thả căn dặn.

- Dạ!

Bà lại nhìn Phương quý nhân trên mặt đất.

Trương Giai Nghi cười lạnh.

Không thể trách ta nhẫn tâm, chỉ có thể trách ngươi biết quá nhiều, lại còn định dùng nó uy hiếp ta, ta giết Tân ca của ngươi trước, để các ngươi đoàn tụ dưới cửu tuyền, cho các ngươi chết cùng ngày, ngươi hẳn nên cảm tạ ta mới phải!

Phương quý nhân chết rồi, chỉ còn lại Lý Thanh Nhã thôi.

Sáng hôm sau, Lưu Khải đột nhiên dừng việc cải tạo sân đấu thú, muốn Lý Thanh Nhã cùng hắn đi dã ngoại, Lý Thanh Nhã tuy trong lòng không tình nguyện nhưng thấy hắn chân thành thì kiên trì đi cùng hắn.

Trước khi rời đi, Lưu Khải còn giúp Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan an bài một chiếc xe ngựa để họ dùng khi về kinh, xem như là lời từ biệt với hai người.

Ngồi trên xe ngựa trở về, Bạch Thiên Hoan có chút lo lắng cho an nguy của Lý Thanh Nhã.

- Chúng ta đi rồi, Lý cô nương sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Nghi phi hiện tại khẳng định vẫn đang nhìn chằm chằm Lý Thanh Nhã, có điều bà ta vẫn chưa biết nàng cũng đã biết chuyện năm đó.

- Nàng lo lắng cho nàng ấy?

Hạng Nguyên Hoán dựa vào cửa sổ xe chợp mắt, đôi mắt cũng lười mở ra.

- Nói đàng hoàng đấy!

Bạch Thiên Hoan cau mày.

Mắt khẽ mở, khóe môi hắn cong lên xảo quyệt.

- Hoan muội muội yên tâm đi, ta đã phái bốn người bảo vệ rồi, trước khi chuyện kết thúc sẽ không có vấn đề gì đâu!

- Vậy còn mặt khác?

- Nàng sợ có người bị mua chuộc ư?

Hạng Nguyên Hoán thong thả nói:

- Ta đã nói trước với Lưu Khải, bảo hắn tìm người có thể tin tưởng, tất cả đồ ăn thức uống đều phải được kiểm tra chặt chẽ.

Quả nhiên sắp xếp rất chu đáo, là nàng lo lắng quá mức rồi.

- Vậy thì tốt.

- Người nàng nên lo lắng phải là bản thân mình mới đúng.

- Lo lắng ta cái gì?

- Nàng nên biết, người nàng sắp đối phó là ai!

Hạng Nguyên Hoán nghiêm túc nhắc nhở nàng:

- Chỉ cần nàng quyết định ra tay thì người nàng đối phó là Nghi phi, và cả lục hoàng tử cùng với Cung thân vương phủ sau lưng!

Tỷ tỷ ruột của Nghi phi chính là vương phi Cung thân vương phủ.

Bạch Thiên Hoan cười châm biếm:

- Điều này ta đã nghĩ đến rồi. Bọn họ vốn không định bỏ qua cho ta, nếu ta không phản kháng thì chẳng phải là mặc cho bọn họ giẫm chết sao? Bây giờ ta phản kích, nói không chừng còn có thể tìm đường sống trong chỗ chết!

- Cũng đúng.

- Ngược lại là chàng đó.

Bạch Thiên Hoan dí dỏm liếc hắn.

- Gia làm sao?

Hạng Nguyên Hoán không hiểu nguyên do.

- Chàng nói muốn cùng ta thành thân, chẳng lẽ không sợ thành thân với ta rồi thì cũng trở thành mục tiêu của họ sao?

Bạch Thiên Hoan cười chế nhạo:

- Hay là, bây giờ chàng đổi ý rồi?

Hạng Nguyên Hoán nhấc cánh tay dài lên, trong xe ngựa nhỏ hẹp, tay hắn dễ dàng chạm đến mũi nàng, dùng sức mà nhéo.

- Nàng nghĩ ta là loại người gì chứ?

Nàng đánh văng tay hắn ra, sờ mũi bị hắn nhéo đau:

- Người không vì mình, trời tru đất diệt, chàng làm vậy để bảo vệ Hạng thân vương phủ, ta cho rằng rất hợp tình hợp lý.

- Nếu ta đã quyết định ở cùng nàng thì khi gặp nguy hiểm đương nhiên phải cùng nhau đối mặt, huống chi, đây là một nguy hiểm không tính là nguy hiểm!



- Chàng thật sự không sợ?

- Nàng sợ?

- Ta đương nhiên không sợ!

- Nàng không sợ thì gia sợ cái gì? Lại nói, giả sử sau này chúng ta thành thân rồi, nếu có gặp phải nguy hiểm gì, nàng có bỏ lại gia mà tự mình chạy trốn không?

Đôi mày thanh tú cau lại:

- Đương nhiên là không!

Chạy trốn là hành vi của tiểu nhân.

- Vậy không phải được rồi sao?

Ý cười của Hạng Nguyên Hoán lan đến đuôi mày:

- Kế hoạch ban đầu không đổi, sáng mai ta sẽ dẫn người đi Thượng thư phủ cầu hôn!

- ………..

Hắn quả nhiên nói được làm được.

Sau này gả cho hắn quả thực không tệ, ít nhất……..hắn đối với nàng thật tốt.

Nhớ đến lời thề son sắt của nàng trước đây rằng cho dù trên thế giới này chỉ còn một nam nhân là hắn, nàng cũng không gả cho hắn, bây giờ nghĩ lại, đó cũng chỉ là lời nói dỗi mà thôi.

Có lẽ khi đó, duyên phận giữa hai người họ đã kết rồi.

Vì tối qua luôn nghĩ chuyện Nghi phi nên nàng cả đêm không ngủ được, sau khi lên xe ngựa liền bắt đầu mệt mỏi.

Nàng dự định sau khi xe ngựa ra khỏi thành thì đánh một giấc ngon lành trong xe.

Đột nhiên, xe ngựa ngừng lại.

Bạch Thiên Hoan mơ mơ màng màng giật mình tỉnh lại.

- Sao thế? Xảy ra chuyện gì?

Hạng Nguyên Hoán cũng có cùng phản ứng, hắn vén màn xe lên, vừa định hỏi chuyện gì xảy ra thì thấy một người chắn ở giữa đường.

Thấy cảnh này, Hạng Nguyên Hoán không cao hứng nổi.

- Vòng qua!

Hắn hạ lệnh.

- Dạ!

Vương Toàn tuân lệnh, chuẩn bị quay đầu xe ngựa thì lại xuất hiện thêm vài người chặn cả đường lui, xe ngựa của Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan bị vây vào giữa, không thể ra ngoài.

Vương Toàn không ngừng nhắc nhở họ lui lại nhưng những người đó đều không nghe, vẫn bao vây chung quanh chật kín.

- Thế tử gia, con đường phía sau cũng bị vây rồi, chúng ta tạm thời không cách nào qua được!

Vương Toàn không nén được nói vào trong xe ngựa.

Hạng Nguyên Hoán nghiêm mặt, định nhảy xuống xe:

- Lá gan không nhỏ nhỉ, dám chắn xe ngựa của gia. Hoan muội muội, nàng cứ đợi trong đó, ta xuống quét dọn đám chướng ngại này!

- Đợi chút đi, có lẽ lát nữa họ sẽ giải tán!

Bạch Thiên Hoan kéo tay hắn lại, vội vàng gọi, nếu hắn xuống, chẳng phải sẽ làm bị thương rất nhiều người vô tội? Là người hành y, Bạch Thiên Hoan không chịu nổi khi thấy nhiều người bị thương như vậy.

Cúi đầu nhìn tay ngọc của nàng trên tay mình, tâm tình phiền não liền bình phục lại, hắn cười rạng rỡ.

- Nghe theo nàng.

Thời gian một khắc trôi qua, số người xung quanh xe ngựa không hề giảm bớt, xe ngựa vẫn đứng nguyên tại chỗ không đi tiếp được.

Càng quá đáng hơn là, con ngựa của xe bị người ta cắt dây thừng rồi dắt đi.

Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan kịp thời từ trong xe ngựa ra ngoài, bởi tốc độ đủ nhanh nên không bị ngã.

Hạng Nguyên Hoán ôm Bạch Thiên Hoan vào lòng, tay kia ngăn cản những người khác tiến lại gần để khỏi phải chen đến chỗ Bạch Thiên Hoan, thấy nhiều người ở xung quanh như vậy, sắc mặt hắn xanh mét.

- Hoan muội muội, nàng nhân từ không muốn ta làm bọn họ bị thương, nhưng, bọn họ quá đáng quá rồi!

Lửa giận của hắn đã tích lũy đến đỉnh điểm.

Bạch Thiên Hoan không để ý đến hắn, trực tiếp bắt lấy một nam tử trung niên.

- Mọi người đang làm gì ở đây thế?

- Là Chu viên ngoại, Chu viên ngoại đột phát bệnh tim, chúng tôi đều là công nhân của Chu gia, sợ Chu lão gia đột nhiên qua đời thì không lấy được tiền công, cho nên mới tụ tập ở đây!

Người nam tử trung niên kia thành thật trả lời.

Chu viên ngoại?

Nàng ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên cổng có viết hai chữ “Chu phủ” treo cao cao trên mép cổng, đây không phải là Chu phủ sao?

Hôm trước nàng vừa mới đến mà.

Trước đó là nhi tử Chu viên ngoại bị thương, hiện tại lại là Chu viên ngoại.

Thấy xung quanh có nhiều người dân như vậy, thần sắc Bạch Thiên Hoan hơi thay đổi.

- Nguyên Hoán, chúng ta vào xem sao.

Bạch Thiên Hoan đột nhiên đưa ra quyết định.

- Hoan muội muội, chúng ta cứ mặc kệ đi, không cần xe ngựa nữa, sau khi ra ngoài chúng ta lại mua chiếc khác!

Hạng Nguyên Hoán cau mày nói.

- Nếu Chu viên ngoại thật sự chết thì những người dân đáng thương này phải làm sao đây?

Hạng Nguyên Hoán biết, nàng không phải muốn chữa bệnh cho Chu viên ngoại mà là muốn giúp những người dân vô tội.

Nếu không để nàng đi thì e rằng sau khi trở về nàng sẽ không yên tâm.

- Ta đi với nàng.

- Được!

Đại phu trước đó từng dẫn Bạch Thiên Hoan đến Chu phủ thấy nàng tới thì vô cùng nhiệt tình mời nàng vào phủ.

Trên giường, Chu viên ngoại đang nằm đó, hơi thở yếu ớt.

Bạch Thiên Hoan được mời đến bên giường, ngón tay nàng đặt lên mạch của Chu viên ngoại, cẩn thận phân biệt, sau đó chân mày nàng nhíu chặt.

- Chu viên ngoại trước đó bị kích thích quá lớn, bây giờ tim suy yếu, dùng thuốc……không thể trị được!

Bạch Thiên Hoan nói với mọi người một sự thật.

Mấy thê thiếp Chu viên ngoại vừa nghe lời này của Bạch Thiên Hoan đều vội vã cúi đầu nức nở.

Bọn họ khóc không phải vì Chu viên ngoại sắp qua đời mà vì sợ hãi trước tương lai chưa rõ của mình, đặc biệt là những người chưa có con nối dõi hoặc là thiếp thất chỉ sinh được nữ nhi.

- Cô nương, y thuật của cô cao minh, cô nhất định có biện pháp chữa khỏi cho ông ấy đúng không?

Hai mắt đại phu tỏa sáng nhìn chằm chằm Bạch Thiên Hoan.

- Không thuốc nào chữa được.

- Tôi không phải nói thuốc, mà là……….

Đại phu cả gan nói:

- Thay tim!

- Thay tim?

Bạch Thiên Hoan cau mày.

- Đúng, một cao nhân từng nói Chu viên ngoại chỉ có thay tim mới có thể khỏe lại, nếu thay được tim thì……….

Bạch Thiên Hoan không kiên nhẫn nói:

- Thay tim không phải chuyện dễ, nhất định phải có một người tử vong ngoài ý muốn, trái tim trước khi chết hoàn toàn phải thực hiện cấy ghép, hiện tại………

Mắt đại phu kia sáng lên, Bạch Thiên Hoan chỉ nói rất phiền toái chứ không nói nàng không làm được.

Ông lập tức vỗ tay.

- Trong phủ chúng tôi đúng lúc có một người không cẩn thận ngã từ trên nóc nhà xuống, chính là chuyện nửa khắc trước, cô xem……….

Dứt lời, đại phu nọ lập tức dặn người khiêng thi thể đó lên.

Thi thể vẫn còn ấm, hiển nhiên là mới chết chưa được bao lâu.

Bạch Thiên Hoan theo trực giác thấy chuyện hôm nay rất kỳ lạ.

- Cô nương, tính mạng Chu viên ngoại giờ đây nguy trong sớm tối, nhưng tôi không biết thủ thuật thay tim, cô nương y thuật cao minh, có thể nhanh chóng tiến hành không? Bằng không Chu viên ngoại e là không cứu được nữa!

- Ta hôm nay đến không phải để làm phẫu thuật!

Bạch Thiên Hoan chống lại đại phu.

- Đây là vì Chu viên ngoại, cũng vì nhiều người dân vô tội ngoài cổng kia, năm nay Chu viên ngoại đặc biệt tăng lương cho các công nhân nhưng tiền lương nhất định phải có chữ ký do chính tay ông ký, nếu không thì không thể phát!

Nàng không ngờ Chu viên ngoại còn là một người lương thiện.

Nghĩ đến nhiều người dân vô tội ngoài cổng, Bạch Thiên Hoan suy nghĩ một chút rồi âm thầm đưa ra quyết định.

- Nguyên Hoán, ta nghĩ.... ...

Bạch Thiên Hoan khó xử nhìn Hạng Nguyên Hoán.

- Nàng cứ quyết định, ta đều nghe theo nàng.

Hạng Nguyên Hoán mỉm cười an ủi nàng.

- Họa Mi, ngươi lấy ngân châm và hòm y trong xe ngựa ra cho ta.

Dao phẫu thuật, dụng cụ khâu vết thương cùng với băng gạc và vật khử trùng, toàn bộ đều ở trong đó.

- Dạ!

Họa Mi nghe lời lập tức đi chuẩn bị.

- Đồ truyền máu lần trước vẫn còn chứ?

Bạch Thiên Hoan lại quay đầu hỏi người nhà Chu viên ngoại.

- Còn còn còn, để tôi đi lấy.

Đại phu thấy Bạch Thiên Hoan đổi ý thì mừng rơn trong bụng, giằng co nhiều như vậy, cuối cùng cũng khiến cô sẵn lòng ra tay.

Ông liếc thi thể nam nhân trên mặt đất.

Thi thể đó hiển nhiên không phải là người sảy chân ngã từ trên nóc nhà xuống gì hết, mà là Chu viên ngoại ép người nhà hắn, nếu hắn không muốn thay tim cho ông ta thì ông ta sẽ khiến cả nhà hắn bị kiện, cuối cùng hắn mới đồng ý, Chu viên ngoại cũng hứa hẹn với người nhà hắn là sẽ cho cả nhà hắn một trăm lượng bạc.

Trong quá trình thay tim chỉ có Hạng Nguyên Hoán, Họa Mi và đại phu kia có mặt.

Suốt quá trình, đại phu kia nhìn hoa cả mắt.

Ông nhìn chằm chằm Bạch Thiên Hoan lấy trái tim ra khỏi thi thể một cách chính xác, rồi cho Chu viên ngoại dùng một loại thuốc kỳ quái, kế đó thì lấy trái tim ra khỏi người Chu viên ngoại, đặt trái tim kia vào, tiếp đó lại tiến hành khâu từng lớp từng lớp chỗ trái tim.

Cả quá trình phẫu thuật kéo dài hai canh giờ.

Sau khi phẫu thuật xong, Bạch Thiên Hoan mệt đến hai chân phát run, Hạng Nguyên Hoán lập tức đỡ lấy nàng.

Bạch Thiên Hoan khẽ đẩy Hạng Nguyên Hoán ra, sau đó lại viết một đơn thuốc.

- Hốt thuốc theo đơn này có thể ngừa việc bài xích trái tim và bị viêm toàn thân về sau!

Bạch Thiên Hoan giao đơn thuốc cho đại phu.

Nhận đơn thuốc Bạch Thiên Hoan đưa tới, đại phu giống như có được bảo bối vậy, cẩn thận từng li từng tí mà cầm lấy.

- Được được được, tôi sẽ đi hốt thuốc theo đơn này, nhưng mà, Chu viên ngoại đại khái bao lâu nữa mới có thể tỉnh lại?

- Khoảng một canh giờ.

- Chu viên ngoại bây giờ đã không sao rồi, ông mời người ra ngoài giải tán những người ngoài cổng để chúng tôi tiện rời đi.

Bạch Thiên Hoan đưa ra yêu cầu.

- Tôi lập tức bảo người đi làm.

Người đã giải tán, Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán lại lên xe ngựa một lần nữa, chiếc xe ngựa trước đó đã hỏng, xe này là do người của phủ Chu viên ngoại sắp xếp.

Trên xe ngựa, Bạch Thiên Hoan nằm trong lòng Hạng Nguyên Hoán ngủ thiếp đi.

Trước khi rời khỏi Chu phủ, nàng đã dặn đi dặn lại là không được nói với người khác chuyện nàng giúp Chu viên ngoại thay tim.

Nhưng nàng không biết, chuyện hôm nay tất cả đều vì muốn ép nàng thay tim cho Chu viên ngoại mà dựng lên nên trước khi nàng rời khỏi Chu phủ, chuyện này đã truyền khắp Sơn Thành.

Thay tim cho người khác, đây là chuyện xưa nay chưa từng có.

Thêm vào đó, Bạch Thiên Hoan lại có tiếng là một trong thập đại mỹ nhân kinh thành nên chuyện nàng ghép tim cho Chu viên ngoại đã truyền khắp kinh thành trước khi nàng về………hơn nữa, còn truyền đến tai lục hoàng tử.

Trời nhá nhem tối, xe ngựa đến trước cổng Thượng thư phủ.

Vương Toàn dừng xe lại.

- Thế tử gia, đã…….

Vương Toàn kéo màn xe, định nhắc nhở Hạng Nguyên Hoán rằng đã đến Thượng thư phủ.

Âm thanh vang lên đột ngột khiến giấc ngủ của Bạch Thiên Hoan bị quấy rối, nàng không thoải mái, bất an cựa quậy thân thể.

Hạng Nguyên Hoán lập tức dùng ánh mắt cảnh cáo Vương Toàn, dọa cho Vương Toàn câu kế kiếp cũng không dám nói nữa.

- Hoan muội muội còn đang ngủ, nàng mệt lắm, đừng làm ồn nàng, đợi nàng thức hãy xuống xe!

Hạng Nguyên Hoán dịu dàng nhìn dung nhan an tĩnh khi ngủ của Bạch Thiên Hoan trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Y Tiểu Vương Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook