Chương 113: Huyết tẩy hoàng cung (2)
Tuyết Sắc Thủy Tinh
02/11/2016
- Biện pháp gì?
Hạng Nguyên Hoán chân thành nhìn phụ mẫu trước mặt, họ đã vì hắn mà ngày càng già yếu, hắn sẽ không để họ lại vì hắn mà lo lắng thêm nữa.
- Phụ vương, mẫu phi, hai người không cần lo lắng, cũng không cần làm gì cả, hãy tin con, ngày mai…….tất cả mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.
Tiết Oánh và Hạng Diên Thiệu đưa mắt nhìn nhau.
Phủ lục hoàng tử.
Buổi chiều, lục hoàng tử Hạ Ất Thần đang ở trong phủ uống rượu cùng vài môn khách thì Trương Giai Nghi đột nhiên xông vào, gương mặt bà rét buốt vọt tới trước mặt Hạ Ất Thần, tát hắn ta một bạt tai vang dội ngay trước mặt mọi người.
Hạ Ất Thần bị cái tát kia của Trương Giai Nghi đánh cho hơi choáng váng, mặt hắn ta dần hiện lên một dấu tay đỏ thẫm, đủ thấy Trương Giai Nghi dùng sức mạnh cỡ nào.
Các môn khách thấy thế, ai nấy đều khiếp sợ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vội vã rời đi.
Dương ma ma đứng ngoài cửa canh giữ, không cho bất kỳ ai đến gần.
Trong tay Hạ Ất Thần vẫn đang cầm một ly rượu, hắn đã ngà ngà say, bị cái tát này của Trương Giai Nghi làm tỉnh táo lại phần nào.
- Mẫu phi, người đánh con?
Hạ Ất Thần không dám tin ngẩng đầu nhìn Trương Giai Nghi.
- Phải, ta đánh ngươi!
Trương Giai Nghi tràn đầy tức giận, bàn tay run rẩy chỉ vào Hạ Ất Thần:
- Nói, chuyện sáng nay ở đông cung có phải ngươi cho người hạ độc thái tử, hãm hại Bạch Thiên Hoan không?
Đối mặt với lời chất vấn của Trương Giai Nghi, Hạ Ất Thần thất vọng ngồi xuống ghế cười phá lên điên cuồng.
Nụ cười của hắn ta khiến Trương Giai Nghi không hiểu ra sao.
- Ngươi cười cái gì?
Bà không giải thích được bèn lạnh giọng chất vấn.
- Con cười cái gì?
Hạ Ất Thần ngưng cười, đột nhiên trở tay ném mạnh cái ly trong tay xuống đất, trợn mắt trừng Trương Giai Nghi:
- Câu hỏi này của mẫu phi thật buồn cười, người hỏi con cười cái gì? Con đang cười mẫu phi đấy!
- Cười ta cái gì?
- Câu này mẫu phi không nên tới hỏi con, tất cả chứng cứ đều chứng minh rằng Bạch Thiên Hoan hạ độc hại thái tử, thế mà mẫu phi lại đột nhiên xông vào trong phủ con, hỏi có phải con làm hay không, mẫu phi, con muốn hỏi người, lúc người hỏi con những lời này có từng nghĩ tới cảm nhận của con không?
- Ta chỉ hỏi con, có phải con hãm hại Bạch Thiên Hoan không?
Hạ Ất Thần cười lạnh:
- Mẫu phi quan tâm Bạch Thiên Hoan như vậy làm gì?
- Ta tin chuyện này không phải cô ấy làm, cô ấy không phải người như vậy.
Hạ Ất Thần mở to mắt:
- Cho nên, mẫu phi vì tin tưởng một người ngoài mà tới chỉ trích con? Hay là……
- Hay là gì?
Trương Giai Nghi cảm giác được biểu cảm Hạ Ất Thần hơi kỳ lạ.
- Hay là……bởi vì cô ta mới là nữ nhi ruột thịt của người nên người mới khẩn trương như vậy, không tiếc tới đây chỉ trích con, đúng không?
Từng chữ từng chữ của Hạ Ất Thần được thốt ra, ánh mắt hắn ta áp sát Trương Giai Nghi.
Bà không dám tin nhìn hắn ta.
Nó biết rồi.
- Con có ý gì, ta không hiểu.
Ánh mắt Trương Giai Nghi bối rối nhìn đi nơi khác.
- Không hiểu sao? Nhưng, mẫu phi phải nhớ, người chỉ có một nhi tử là con, nếu con có chuyện gì, người cũng trốn không thoát đâu, tất cả mọi người của Trương gia đều không thoát!
Hạ Ất Thần lạnh lùng uy hiếp, từng chữ từng chữ nện vào mặt Trương Giai Nghi.
Nó biết cả rồi, hơn nữa, bây giờ nó còn dùng những lời này để uy hiếp mình.
Chân Trương Giai Nghi mềm nhũn, thân thể suýt ngã xuống đất, Hạ Ất Thần kịp thời đỡ bà, ngón tay dùng sức nắm lấy cổ tay bà.
Hạ Ất Thần trước mắt đâu còn là đứa trẻ bình thường luôn hiếu thuận, cung kính với bà?
Giọng nó vô cùng mềm nhẹ căn dặn bên tai bà:
- Mẫu phi, cái chết của thái tử, con sẽ không nói gì cả, người muốn hai ta và tất cả người của Trương gia sống hay muốn Bạch Thiên Hoan sống, lần sau tốt nhất người nên nghĩ kỹ rồi hãy tới tìm con.
Lời của Hạ Ất Thần như giội một chậu nước lạnh vào Trương Giai Nghi, khiến bà lạnh toát từ đầu đến chân.
Tay hắn ta buông ra, bà ngã bệch xuống đất, ánh mắt đờ đẫn nhìn phía trước.
Nhìn dáng vẻ của bà, Hạ Ất Thần cười lạnh, nghênh ngang rời đi trước mặt bà.
Sau khi hắn ta đi, Dương ma ma vội chạy vào, đỡ Trương Giai Nghi đứng dậy.
- Nghi phi nương nương, người không sao chứ?
Trương Giai Nghi lắc đầu, ánh mắt vẫn đờ đẫn như cũ.
- Ta không sao, hồi cung, chúng ta hồi cung.
Bà nắm chặt tay Dương ma ma khẩn trương ra lệnh.
Trên đường về, Dương ma ma mới có thể hỏi Trương Giai Nghi:
- Nghi phi nương nương, rốt cuộc là sao thế?
Dọc đường, Trương Giai Nghi luôn bàng hoàng, nghe câu này của Dương ma ma, bà khẽ nhắm mắt lại.
- Vú, nó biết rồi.
- Biết gì?
- Là Thần nhi, nó biết chuyện Bạch Thiên Hoan là nữ nhi ruột thịt của ta rồi.
Mắt bà mở ra, trong đó đầy vẻ bi thương, lẩm bẩm:
- Nó biết tất cả rồi.
- Người nói gì? Ngài ấy biết rồi? Nhưng…..
Dương ma ma kinh ngạc:
- Sao ngài ấy biết?
Trương Giai Nghi lắc đầu.
- Ta không biết, ta không biết làm cách nào nó biết, nhưng nó biết rồi.
Hai tay bà nắm chặt, móng tay cắm vào trong da thịt lòng bàn tay:
- Nó còn dùng chuyện này uy hiếp ta, nói ta muốn mạng của Bạch Thiên Hoan hay mạng của ta và nó và tất cả mọi người Trương gia!
Dương ma ma sau khi kinh ngạc thì thở dài:
- Nghi phi nương nương, chuyện này nô tỳ đã sớm nhắc nhở người, năm xưa khi người quyết định đưa Bạch Thiên Hoan ra khỏi cung, người nên dứt khoát, nhưng người….
Trương Giai Nghi lại nhắm mắt.
- Ta biết, ta đều biết.
Hi vọng Nghi phi có thể thực sự hiểu, đừng tiếp tục làm việc gì ngốc nghếch nữa.
Trước giờ Ngọ, sự kiện Hạng Nguyên Hoán huyết tẩy hoàng cung nhanh chóng truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ kinh thành, các bách tính khi đi ngang qua cổng Hạng thân vương phủ đều chỉ chỉ chỏ chỏ, thậm chí có người còn lộ vẻ kinh hãi.
Có điều, một mình Hạng Nguyên Hoán huyết tẩy hoàng cung qua lời đồn lại trở thành Hạng Nguyên Hoán dẫn theo một đám tử sĩ võ công cao thâm khó lường huyết tẩy hoàng cung.
Tội danh của hắn đã lấn át Bạch Thiên Hoan.
Sau khi tin tức truyền ra, đến buổi tối đã có không ít đại thần dâng tấu, yêu cầu lập tức bắt hai người họ về quy án, đồng thời xử cực hình.
Đến đêm, vẫn có không ít đại thần sai người dâng sớ cả đêm.
Sắp đến giờ Tý, trong ngự thư phòng hoàng cung vẫn sáng đèn, Hạ Hầu Lệnh ngồi trong phòng, cúi đầu xem báo cáo vừa đưa đến trong tay.
Trước buổi chiều, ông đã bắt đầu sai người thanh lý các thế lực khắp nơi của Hạng thân vương phủ, giết các đại thần và tướng lĩnh của Hạng thân vương.
Nhưng, những tư liệu trong tay ông lại cho thấy có người âm thầm bảo vệ Hạng thân vương phủ, trước khi ông hạ lệnh, những người ông an bài đều bị người của tổ chức Hắc Ưng phá hoại.
Tổ chức Hắc Ưng!
Tổ chức Hắc Ưng luôn khiến người đời kiêng kỵ, ông cũng không ngoại lệ, tổ chức ấy thâm nhập vào đủ mọi ngành nghề, nhân tài vô số, trong số các tướng lĩnh cũng có không ít thành viên của chúng.
Có lời đồn rằng, một hiệu lệnh của tổ chức Hắc Ưng có thể khiến cả thiên hạ đều thần phục.
Nhìn tin tức vừa đưa đến, Hạ Hầu Lệnh tức giận vứt lá thư xuống đất.
Dưới ánh đèn, ông thấy một người chậm rãi từ ngoài cửa bước vào.
Khi nhìn rõ mặt đối phương, ông nhận ra đó là Hạng Nguyên Hoán.
Lại là Hạng Nguyên Hoán.
Ông nhớ tới việc hôm nay hắn huyết tẩy hoàng cung, tất cả thái giám và cung nữ trong cung chà rửa suốt một buổi chiều mới sạch hết vết máu, nhưng mùi máu tanh trong không khí làm thế nào cũng không trừ đi được.
- Ngươi tới làm gì?
Trong lòng Hạ Hầu Lệnh căng thẳng, bàn tay để sấp lên mặt bàn, cân nhắc xem có nên gọi người hay không.
Bước chân Hạng Nguyên Hoán thong dong mà tự tin, trên mặt vẫn là nụ cười ngả ngớn quen thuộc thường ngày:
- Ta tới là muốn làm một vụ giao dịch với Hoàng thượng!
Nửa đêm, Bạch Thiên Hoan mê man từ từ tỉnh lại, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú của Hạng Nguyên Hoán, trên mặt hắn là nụ cười dịu dàng.
- Tỉnh rồi?
Hạng Nguyên Hoán chân thành nhìn phụ mẫu trước mặt, họ đã vì hắn mà ngày càng già yếu, hắn sẽ không để họ lại vì hắn mà lo lắng thêm nữa.
- Phụ vương, mẫu phi, hai người không cần lo lắng, cũng không cần làm gì cả, hãy tin con, ngày mai…….tất cả mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.
Tiết Oánh và Hạng Diên Thiệu đưa mắt nhìn nhau.
Phủ lục hoàng tử.
Buổi chiều, lục hoàng tử Hạ Ất Thần đang ở trong phủ uống rượu cùng vài môn khách thì Trương Giai Nghi đột nhiên xông vào, gương mặt bà rét buốt vọt tới trước mặt Hạ Ất Thần, tát hắn ta một bạt tai vang dội ngay trước mặt mọi người.
Hạ Ất Thần bị cái tát kia của Trương Giai Nghi đánh cho hơi choáng váng, mặt hắn ta dần hiện lên một dấu tay đỏ thẫm, đủ thấy Trương Giai Nghi dùng sức mạnh cỡ nào.
Các môn khách thấy thế, ai nấy đều khiếp sợ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vội vã rời đi.
Dương ma ma đứng ngoài cửa canh giữ, không cho bất kỳ ai đến gần.
Trong tay Hạ Ất Thần vẫn đang cầm một ly rượu, hắn đã ngà ngà say, bị cái tát này của Trương Giai Nghi làm tỉnh táo lại phần nào.
- Mẫu phi, người đánh con?
Hạ Ất Thần không dám tin ngẩng đầu nhìn Trương Giai Nghi.
- Phải, ta đánh ngươi!
Trương Giai Nghi tràn đầy tức giận, bàn tay run rẩy chỉ vào Hạ Ất Thần:
- Nói, chuyện sáng nay ở đông cung có phải ngươi cho người hạ độc thái tử, hãm hại Bạch Thiên Hoan không?
Đối mặt với lời chất vấn của Trương Giai Nghi, Hạ Ất Thần thất vọng ngồi xuống ghế cười phá lên điên cuồng.
Nụ cười của hắn ta khiến Trương Giai Nghi không hiểu ra sao.
- Ngươi cười cái gì?
Bà không giải thích được bèn lạnh giọng chất vấn.
- Con cười cái gì?
Hạ Ất Thần ngưng cười, đột nhiên trở tay ném mạnh cái ly trong tay xuống đất, trợn mắt trừng Trương Giai Nghi:
- Câu hỏi này của mẫu phi thật buồn cười, người hỏi con cười cái gì? Con đang cười mẫu phi đấy!
- Cười ta cái gì?
- Câu này mẫu phi không nên tới hỏi con, tất cả chứng cứ đều chứng minh rằng Bạch Thiên Hoan hạ độc hại thái tử, thế mà mẫu phi lại đột nhiên xông vào trong phủ con, hỏi có phải con làm hay không, mẫu phi, con muốn hỏi người, lúc người hỏi con những lời này có từng nghĩ tới cảm nhận của con không?
- Ta chỉ hỏi con, có phải con hãm hại Bạch Thiên Hoan không?
Hạ Ất Thần cười lạnh:
- Mẫu phi quan tâm Bạch Thiên Hoan như vậy làm gì?
- Ta tin chuyện này không phải cô ấy làm, cô ấy không phải người như vậy.
Hạ Ất Thần mở to mắt:
- Cho nên, mẫu phi vì tin tưởng một người ngoài mà tới chỉ trích con? Hay là……
- Hay là gì?
Trương Giai Nghi cảm giác được biểu cảm Hạ Ất Thần hơi kỳ lạ.
- Hay là……bởi vì cô ta mới là nữ nhi ruột thịt của người nên người mới khẩn trương như vậy, không tiếc tới đây chỉ trích con, đúng không?
Từng chữ từng chữ của Hạ Ất Thần được thốt ra, ánh mắt hắn ta áp sát Trương Giai Nghi.
Bà không dám tin nhìn hắn ta.
Nó biết rồi.
- Con có ý gì, ta không hiểu.
Ánh mắt Trương Giai Nghi bối rối nhìn đi nơi khác.
- Không hiểu sao? Nhưng, mẫu phi phải nhớ, người chỉ có một nhi tử là con, nếu con có chuyện gì, người cũng trốn không thoát đâu, tất cả mọi người của Trương gia đều không thoát!
Hạ Ất Thần lạnh lùng uy hiếp, từng chữ từng chữ nện vào mặt Trương Giai Nghi.
Nó biết cả rồi, hơn nữa, bây giờ nó còn dùng những lời này để uy hiếp mình.
Chân Trương Giai Nghi mềm nhũn, thân thể suýt ngã xuống đất, Hạ Ất Thần kịp thời đỡ bà, ngón tay dùng sức nắm lấy cổ tay bà.
Hạ Ất Thần trước mắt đâu còn là đứa trẻ bình thường luôn hiếu thuận, cung kính với bà?
Giọng nó vô cùng mềm nhẹ căn dặn bên tai bà:
- Mẫu phi, cái chết của thái tử, con sẽ không nói gì cả, người muốn hai ta và tất cả người của Trương gia sống hay muốn Bạch Thiên Hoan sống, lần sau tốt nhất người nên nghĩ kỹ rồi hãy tới tìm con.
Lời của Hạ Ất Thần như giội một chậu nước lạnh vào Trương Giai Nghi, khiến bà lạnh toát từ đầu đến chân.
Tay hắn ta buông ra, bà ngã bệch xuống đất, ánh mắt đờ đẫn nhìn phía trước.
Nhìn dáng vẻ của bà, Hạ Ất Thần cười lạnh, nghênh ngang rời đi trước mặt bà.
Sau khi hắn ta đi, Dương ma ma vội chạy vào, đỡ Trương Giai Nghi đứng dậy.
- Nghi phi nương nương, người không sao chứ?
Trương Giai Nghi lắc đầu, ánh mắt vẫn đờ đẫn như cũ.
- Ta không sao, hồi cung, chúng ta hồi cung.
Bà nắm chặt tay Dương ma ma khẩn trương ra lệnh.
Trên đường về, Dương ma ma mới có thể hỏi Trương Giai Nghi:
- Nghi phi nương nương, rốt cuộc là sao thế?
Dọc đường, Trương Giai Nghi luôn bàng hoàng, nghe câu này của Dương ma ma, bà khẽ nhắm mắt lại.
- Vú, nó biết rồi.
- Biết gì?
- Là Thần nhi, nó biết chuyện Bạch Thiên Hoan là nữ nhi ruột thịt của ta rồi.
Mắt bà mở ra, trong đó đầy vẻ bi thương, lẩm bẩm:
- Nó biết tất cả rồi.
- Người nói gì? Ngài ấy biết rồi? Nhưng…..
Dương ma ma kinh ngạc:
- Sao ngài ấy biết?
Trương Giai Nghi lắc đầu.
- Ta không biết, ta không biết làm cách nào nó biết, nhưng nó biết rồi.
Hai tay bà nắm chặt, móng tay cắm vào trong da thịt lòng bàn tay:
- Nó còn dùng chuyện này uy hiếp ta, nói ta muốn mạng của Bạch Thiên Hoan hay mạng của ta và nó và tất cả mọi người Trương gia!
Dương ma ma sau khi kinh ngạc thì thở dài:
- Nghi phi nương nương, chuyện này nô tỳ đã sớm nhắc nhở người, năm xưa khi người quyết định đưa Bạch Thiên Hoan ra khỏi cung, người nên dứt khoát, nhưng người….
Trương Giai Nghi lại nhắm mắt.
- Ta biết, ta đều biết.
Hi vọng Nghi phi có thể thực sự hiểu, đừng tiếp tục làm việc gì ngốc nghếch nữa.
Trước giờ Ngọ, sự kiện Hạng Nguyên Hoán huyết tẩy hoàng cung nhanh chóng truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ kinh thành, các bách tính khi đi ngang qua cổng Hạng thân vương phủ đều chỉ chỉ chỏ chỏ, thậm chí có người còn lộ vẻ kinh hãi.
Có điều, một mình Hạng Nguyên Hoán huyết tẩy hoàng cung qua lời đồn lại trở thành Hạng Nguyên Hoán dẫn theo một đám tử sĩ võ công cao thâm khó lường huyết tẩy hoàng cung.
Tội danh của hắn đã lấn át Bạch Thiên Hoan.
Sau khi tin tức truyền ra, đến buổi tối đã có không ít đại thần dâng tấu, yêu cầu lập tức bắt hai người họ về quy án, đồng thời xử cực hình.
Đến đêm, vẫn có không ít đại thần sai người dâng sớ cả đêm.
Sắp đến giờ Tý, trong ngự thư phòng hoàng cung vẫn sáng đèn, Hạ Hầu Lệnh ngồi trong phòng, cúi đầu xem báo cáo vừa đưa đến trong tay.
Trước buổi chiều, ông đã bắt đầu sai người thanh lý các thế lực khắp nơi của Hạng thân vương phủ, giết các đại thần và tướng lĩnh của Hạng thân vương.
Nhưng, những tư liệu trong tay ông lại cho thấy có người âm thầm bảo vệ Hạng thân vương phủ, trước khi ông hạ lệnh, những người ông an bài đều bị người của tổ chức Hắc Ưng phá hoại.
Tổ chức Hắc Ưng!
Tổ chức Hắc Ưng luôn khiến người đời kiêng kỵ, ông cũng không ngoại lệ, tổ chức ấy thâm nhập vào đủ mọi ngành nghề, nhân tài vô số, trong số các tướng lĩnh cũng có không ít thành viên của chúng.
Có lời đồn rằng, một hiệu lệnh của tổ chức Hắc Ưng có thể khiến cả thiên hạ đều thần phục.
Nhìn tin tức vừa đưa đến, Hạ Hầu Lệnh tức giận vứt lá thư xuống đất.
Dưới ánh đèn, ông thấy một người chậm rãi từ ngoài cửa bước vào.
Khi nhìn rõ mặt đối phương, ông nhận ra đó là Hạng Nguyên Hoán.
Lại là Hạng Nguyên Hoán.
Ông nhớ tới việc hôm nay hắn huyết tẩy hoàng cung, tất cả thái giám và cung nữ trong cung chà rửa suốt một buổi chiều mới sạch hết vết máu, nhưng mùi máu tanh trong không khí làm thế nào cũng không trừ đi được.
- Ngươi tới làm gì?
Trong lòng Hạ Hầu Lệnh căng thẳng, bàn tay để sấp lên mặt bàn, cân nhắc xem có nên gọi người hay không.
Bước chân Hạng Nguyên Hoán thong dong mà tự tin, trên mặt vẫn là nụ cười ngả ngớn quen thuộc thường ngày:
- Ta tới là muốn làm một vụ giao dịch với Hoàng thượng!
Nửa đêm, Bạch Thiên Hoan mê man từ từ tỉnh lại, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú của Hạng Nguyên Hoán, trên mặt hắn là nụ cười dịu dàng.
- Tỉnh rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.