Chương 423: Cảnh giới này nào có dễ thế
Tg Tiểu Tinh
28/09/2022
Mọi người đi thêm một vòng nữa rồi về phòng khách, không thấy ai nhắc đến bố của Diệp Huyền nên Ngô Bình hỏi: “Bố anh đâu? Tại sao tôi không nghe thấy đại sư huynh nhắc đến?”
Diệp Huyền trầm mặc rồi nói: “Vì ông không muốn nhắc đến chuyện đau buồn đó. Khi đệ tử lên ba thì bố mẹ mất vì bị người ta giết hại”.
AdvertisementNgô Bình ngạc nhiên: “Ai thế?”
“Ninja Nhật”, Diệp Huyền nói: “Khi ấy, mọi người nhốt đệ tử trong tủ sách. Bố đệ tử liều mình chống trả, nhưng vẫn không phải đối thủ của bọn chúng”.
Ngô Bình cau mày nói: “Đám người Nhật đó đáng chết!”
Diệp Huyền thở dài: “Vì thế ông nội mới không cho đệ tử học võ và luôn che giấu thân phận của đệ tử. Người ta chỉ biết đệ tử là công tử của Thiên Kinh thôi, chứ không biết đệ tử là cháu của Diệp Thiên Tông”.
Ngô Bình: “Đã trả thù được chưa?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Người ra tay rất giỏi, dù ông nội đệ tử có đến Nhật thì chưa chắc đã trả thù cho bố đệ tử được”.
Ngô Bình thở dài: “Chắc đại sư huynh đau lòng lắm! Diệp Huyền, tôi sẽ trả thù cho bố anh! Tôi sẽ chặt đầu họ mang đến trước mộ của bố mẹ anh, để họ được ra đi thanh thản”.
Cùng là truyền nhân của Đông Phật tiên sinh, Ngô Bình rất phẫn nộ khi biết con trai và con dâu của đại sư huynh bị giết. Nếu anh có tu vi cảnh giới Võ Thần thì chắc sẽ đến Nhật ngay để lấy đầu hai hung thủ đó.
Diệp Huyền ngẩn ra, không ngờ vị sư thúc tổ này lại nhiệt tình vì lợi ích chung như vậy. Anh ta vái Ngô Bình: “Diệp Huyền thay bố mẹ cảm ơn sư thúc tổ!”
Quảng Hải nói: “Diệp Huyền, sư thúc tổ không nói chơi đâu, anh có biết từ lúc tu hành đến nay, người đã mất bao nhiêu thời gian không?”
Diệp Huyền hỏi: “Bao lâu?”
“Hơn hai năm!”, Quảng Hải kính phục nói: “Trong một thời gian ngắn như vậy mà người từ một người bình thường trở thành một tông sư cảnh giới Thần, đúng là kỳ tích!”
Dù Diệp Huyền không học võ, nhưng dẫu sao cũng là cháu của Diệp Thiên Tông nên anh ta biết rõ tu luyện đến cảnh giới Thần khó như thế nào. Ví dụ như Quảng Hải, từ khi mười mấy tuổi, anh ấy đã đi theo Diệp Thiên Tông để học võ rồi, vất vả tu luyện mười năm mà anh ấy vẫn chưa tiến vào cảnh giới Thần được. So với một người có tốc độ tu hành siêu tốc như Ngô Bình thì đúng là cách biệt quá lớn.
Anh ta vô cùng kinh ngạc nói: “Sư thúc tổ, như vậy có nghĩa là không bao lâu nữa, người sẽ tiến vào cảnh giới Tiên Thiên ư?”
Ngô Bình: “Cảnh giới này nào có dễ thế, giờ tôi vẫn đang ngưng luyện quyền ý, đoạn này rất mất thời gian”.
Hai người kia run lên, ngưng luyện quyền ý ư?
Quảng Hải há hốc miệng hỏi: “Sư thúc tổ, người muốn ngưng luyện quyền ý ạ?”
Ngô Bình: “Ừm, giờ vẫn đang mày mò thôi”.
Diệp Huyền trầm mặc rồi nói: “Vì ông không muốn nhắc đến chuyện đau buồn đó. Khi đệ tử lên ba thì bố mẹ mất vì bị người ta giết hại”.
AdvertisementNgô Bình ngạc nhiên: “Ai thế?”
“Ninja Nhật”, Diệp Huyền nói: “Khi ấy, mọi người nhốt đệ tử trong tủ sách. Bố đệ tử liều mình chống trả, nhưng vẫn không phải đối thủ của bọn chúng”.
Ngô Bình cau mày nói: “Đám người Nhật đó đáng chết!”
Diệp Huyền thở dài: “Vì thế ông nội mới không cho đệ tử học võ và luôn che giấu thân phận của đệ tử. Người ta chỉ biết đệ tử là công tử của Thiên Kinh thôi, chứ không biết đệ tử là cháu của Diệp Thiên Tông”.
Ngô Bình: “Đã trả thù được chưa?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Người ra tay rất giỏi, dù ông nội đệ tử có đến Nhật thì chưa chắc đã trả thù cho bố đệ tử được”.
Ngô Bình thở dài: “Chắc đại sư huynh đau lòng lắm! Diệp Huyền, tôi sẽ trả thù cho bố anh! Tôi sẽ chặt đầu họ mang đến trước mộ của bố mẹ anh, để họ được ra đi thanh thản”.
Cùng là truyền nhân của Đông Phật tiên sinh, Ngô Bình rất phẫn nộ khi biết con trai và con dâu của đại sư huynh bị giết. Nếu anh có tu vi cảnh giới Võ Thần thì chắc sẽ đến Nhật ngay để lấy đầu hai hung thủ đó.
Diệp Huyền ngẩn ra, không ngờ vị sư thúc tổ này lại nhiệt tình vì lợi ích chung như vậy. Anh ta vái Ngô Bình: “Diệp Huyền thay bố mẹ cảm ơn sư thúc tổ!”
Quảng Hải nói: “Diệp Huyền, sư thúc tổ không nói chơi đâu, anh có biết từ lúc tu hành đến nay, người đã mất bao nhiêu thời gian không?”
Diệp Huyền hỏi: “Bao lâu?”
“Hơn hai năm!”, Quảng Hải kính phục nói: “Trong một thời gian ngắn như vậy mà người từ một người bình thường trở thành một tông sư cảnh giới Thần, đúng là kỳ tích!”
Dù Diệp Huyền không học võ, nhưng dẫu sao cũng là cháu của Diệp Thiên Tông nên anh ta biết rõ tu luyện đến cảnh giới Thần khó như thế nào. Ví dụ như Quảng Hải, từ khi mười mấy tuổi, anh ấy đã đi theo Diệp Thiên Tông để học võ rồi, vất vả tu luyện mười năm mà anh ấy vẫn chưa tiến vào cảnh giới Thần được. So với một người có tốc độ tu hành siêu tốc như Ngô Bình thì đúng là cách biệt quá lớn.
Anh ta vô cùng kinh ngạc nói: “Sư thúc tổ, như vậy có nghĩa là không bao lâu nữa, người sẽ tiến vào cảnh giới Tiên Thiên ư?”
Ngô Bình: “Cảnh giới này nào có dễ thế, giờ tôi vẫn đang ngưng luyện quyền ý, đoạn này rất mất thời gian”.
Hai người kia run lên, ngưng luyện quyền ý ư?
Quảng Hải há hốc miệng hỏi: “Sư thúc tổ, người muốn ngưng luyện quyền ý ạ?”
Ngô Bình: “Ừm, giờ vẫn đang mày mò thôi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.