Chương 496: “Đã lâu không gặp”.
Tg Tiểu Tinh
01/10/2022
Người này chính là Bì Dương - người vừa bị Ngô Bình dạy dỗ cách đây không lâu, đệ tử của Ngô Hữu Tuyền.
Ngô Bình đáp: “Nhà hàng này do anh mở?”
Bì Dương vội đáp: “Trước đây bố tôi kinh doanh, nay đã cao tuổi nên tôi đến trông coi. Anh Ngô à, mời vào phòng ngồi”.
Advertisement
Hầu Bảo Lượng há hốc miệng. Sao Bì Dương lại khách sáo với Ngô Bình đến vậy?
Ngô Bình nói: “Tôi không ngồi đâu. Vị quản lý này của các anh đang muốn tôi đi”.
Bì Dương giật mình, lập tức giơ tay lên tát Hầu Bảo Lượng đến mức lảo đảo. Hầu Bảo Lượng vừa kinh ngạc vừa giận dữ, bèn hỏi: “Anh Bì à, sao anh lại đánh tôi?”
“Cậu mù à? Không biết anh Ngô sao? Anh Ngô là quý nhân của tôi mà cậu dám đuổi đi, ai cho cậu lá gan đó?”, hắn càng nói càng giận dữ, lại sấn tới đạp một cái nữa, khiến Hầu Bảo Lượng ngã xuống sàn.
“Cậu không cần làm quản lý nữa, cút đi!”, Bì Dương tỏ vẻ ghét bỏ, gọi bảo vệ khiêng Hầu Bảo Lượng ra ngoài.
Rồi hắn ngoái lại cười với Ngô Bình: “Xin lỗi, anh Ngô, là do tôi quản lý không nghiêm ngặt”.
Ngô Bình nói: “Không sao. Anh cứ bận việc của anh đi”.
Anh đi thẳng vào thang máy để lên phòng riêng ở tầng ba, nơi đó chính là điểm tụ họp.
Ngô Bình vừa đi khỏi, Bì Dương lập tức gọi một nhân viên phục vụ nữ xinh đẹp đi theo. Một khi Ngô Bình có bất kỳ yêu cầu gì thì bảo cô ta đến báo cáo.
Cửa phòng để mở, tiếng cười đùa cùng tiếng nói phụ hoạ của một đám người vang ra từ bên trong.
Anh vừa vào đã thấy một người đàn ông vừa đen vừa béo ngồi ở ghế chủ trì với vẻ mặt tươi cười. Ngồi cạnh người này là một cô gái rất đẹp, chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, là cô giáo Bạch Băng trong ấn tượng của Ngô Bình.
Bạch Băng mặc một chiếc sườn xám thêu hoa màu trắng nhạt, trông rất xinh đẹp. Còn người đàn ông kia chính là La Tử Thông.
Tiếng cười lập tức im bặt, mười mấy ánh mắt ở đó đều đổ dồn vào Ngô Bình. Ngô Bình mỉm cười rồi gật đầu với mọi người.
“Ối! Đây chẳng phải là Ngô Bình sao?”, một cậu bạn đứng dậy, chạy lại ôm Ngô Bình.
Người này cao to thô kệch, mặt mày râu ria, hai tay thô ráp, gương mặt dày dạn gió sương, tên là Thôi Hưng Khải, năm xưa có quan hệ khá tốt với Ngô Bình.
Có điều hồi lớp mười một, nhà Thôi Hưng Khải xảy ra biến cố nên buộc phải thôi học để đi làm.
“Hưng Khải”, Ngô Bình mỉm cười: “Đã lâu không gặp”.
Có mấy người bạn lục tục đứng dậy, đều là những người khá thân với Ngô Bình.
La Tử Thông đang nói chuyện hăng say bỗng nhíu mày, bật cười ha ha rồi hỏi anh: "Ngô Bình? Tôi nhớ là mình không mời cậu mà nhỉ?"
Năm lớp 10, La Tử Thông đồn rằng Ngô Bình đang yêu thầm một cô gái trong lớp khiến cho cả hai trở nên khó xử. Ngô Bình khó chịu, bèn đánh La Tử Thông một trận nên quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng vô cùng.
Lên lớp 11 phải phân ban, bọn họ được phân vào các lớp khác nhau. Nhưng nếu tình cờ gặp nhau trên đường, bọn họ cũng phải trừng mắt nhìn đối phương một cái.
La Tử Thông vừa lên tiếng, mấy người bạn định đi đến bắt tay với Ngô Bình lập tức ngồi trở lại.
Ngô Bình đáp: “Nhà hàng này do anh mở?”
Bì Dương vội đáp: “Trước đây bố tôi kinh doanh, nay đã cao tuổi nên tôi đến trông coi. Anh Ngô à, mời vào phòng ngồi”.
Advertisement
Hầu Bảo Lượng há hốc miệng. Sao Bì Dương lại khách sáo với Ngô Bình đến vậy?
Ngô Bình nói: “Tôi không ngồi đâu. Vị quản lý này của các anh đang muốn tôi đi”.
Bì Dương giật mình, lập tức giơ tay lên tát Hầu Bảo Lượng đến mức lảo đảo. Hầu Bảo Lượng vừa kinh ngạc vừa giận dữ, bèn hỏi: “Anh Bì à, sao anh lại đánh tôi?”
“Cậu mù à? Không biết anh Ngô sao? Anh Ngô là quý nhân của tôi mà cậu dám đuổi đi, ai cho cậu lá gan đó?”, hắn càng nói càng giận dữ, lại sấn tới đạp một cái nữa, khiến Hầu Bảo Lượng ngã xuống sàn.
“Cậu không cần làm quản lý nữa, cút đi!”, Bì Dương tỏ vẻ ghét bỏ, gọi bảo vệ khiêng Hầu Bảo Lượng ra ngoài.
Rồi hắn ngoái lại cười với Ngô Bình: “Xin lỗi, anh Ngô, là do tôi quản lý không nghiêm ngặt”.
Ngô Bình nói: “Không sao. Anh cứ bận việc của anh đi”.
Anh đi thẳng vào thang máy để lên phòng riêng ở tầng ba, nơi đó chính là điểm tụ họp.
Ngô Bình vừa đi khỏi, Bì Dương lập tức gọi một nhân viên phục vụ nữ xinh đẹp đi theo. Một khi Ngô Bình có bất kỳ yêu cầu gì thì bảo cô ta đến báo cáo.
Cửa phòng để mở, tiếng cười đùa cùng tiếng nói phụ hoạ của một đám người vang ra từ bên trong.
Anh vừa vào đã thấy một người đàn ông vừa đen vừa béo ngồi ở ghế chủ trì với vẻ mặt tươi cười. Ngồi cạnh người này là một cô gái rất đẹp, chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, là cô giáo Bạch Băng trong ấn tượng của Ngô Bình.
Bạch Băng mặc một chiếc sườn xám thêu hoa màu trắng nhạt, trông rất xinh đẹp. Còn người đàn ông kia chính là La Tử Thông.
Tiếng cười lập tức im bặt, mười mấy ánh mắt ở đó đều đổ dồn vào Ngô Bình. Ngô Bình mỉm cười rồi gật đầu với mọi người.
“Ối! Đây chẳng phải là Ngô Bình sao?”, một cậu bạn đứng dậy, chạy lại ôm Ngô Bình.
Người này cao to thô kệch, mặt mày râu ria, hai tay thô ráp, gương mặt dày dạn gió sương, tên là Thôi Hưng Khải, năm xưa có quan hệ khá tốt với Ngô Bình.
Có điều hồi lớp mười một, nhà Thôi Hưng Khải xảy ra biến cố nên buộc phải thôi học để đi làm.
“Hưng Khải”, Ngô Bình mỉm cười: “Đã lâu không gặp”.
Có mấy người bạn lục tục đứng dậy, đều là những người khá thân với Ngô Bình.
La Tử Thông đang nói chuyện hăng say bỗng nhíu mày, bật cười ha ha rồi hỏi anh: "Ngô Bình? Tôi nhớ là mình không mời cậu mà nhỉ?"
Năm lớp 10, La Tử Thông đồn rằng Ngô Bình đang yêu thầm một cô gái trong lớp khiến cho cả hai trở nên khó xử. Ngô Bình khó chịu, bèn đánh La Tử Thông một trận nên quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng vô cùng.
Lên lớp 11 phải phân ban, bọn họ được phân vào các lớp khác nhau. Nhưng nếu tình cờ gặp nhau trên đường, bọn họ cũng phải trừng mắt nhìn đối phương một cái.
La Tử Thông vừa lên tiếng, mấy người bạn định đi đến bắt tay với Ngô Bình lập tức ngồi trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.