Chương 420: “Đó là bố tôi”.
Tg Tiểu Tinh
27/09/2022
Sau khi đi vào, Lục Kình Ba quét mắt nhìn một vòng rồi nghiêm giọng hỏi: “Ai là Ngô Bình?”
Ngô Bình đứng dậy rồi đáp: “Là tôi, ông là Lục Kình Ba hả?”
Lục Kình Ba mỉm cười nham hiểm rồi vung tay: “Ra tay!”
Advertisement Hai cao thủ cảnh giới Thần sau lưng ông ta lập tức xông lên tấn công Ngô Bình.
Ngô Bình vẫn ngồi yên, Lý Long Thần và Trần Nhược Tùng thì lao lên, hai luồng khí thế bức người bùng nổ. Hai người ở phe của Lục Kình Ba mới đi được nửa đường thì đã phải dừng bước, sau đó nhìn chòng chọc vào Lý Long Thần và Trần Nhược Tùng, chẳng mấy chốc trán họ đã vã mồ hôi lạnh.
Lục Kình Ba cau mày: “Hai người ngây ra đó làm gì? Mau ra tay đi!”
Diệp Huyền thờ ơ đứng một bên nói: “Họ không dám đâu”.
Lục Kình Ba đần mặt ra: “Không dám ư?”
Diệp Huyền: “Gặp võ giả cảnh giới Tiên Thiên, họ chưa sợ vỡ mật là siêu lắm rồi”.
Lục Kình Ba chột dạ, cao thủ cảnh giới Tiên Thiên!
Bụp!
Ông lão gầy gò và người đàn ông trung tuổi lập tức quỳ xuống rồi run giọng nói: “Tham kiến đại tông sư!”
Lý Long Thần nhìn ông lão rồi nói: “Tên họ!”
Ông lão vội đáp: “Tôi là Lệ Bách Xuyên, người Lĩnh Nam!”
Lý Long Thần: “Lệ Bách Xuyên? Tôi đã nghe nói về ông rồi, ông là một trong bảy sát thủ ở Lĩnh Nam. Ông giỏi đấy, dám tới Thiên Kinh làm loạn”.
Lệ Bách Xuyên vội nói: “Tôi không dám, tôi chỉ nhận tiền rồi làm việc cho người ta thôi. Không ngờ lại gặp đại tông sư ở đây, xin hỏi đại danh của người!”
Lý Long Thần: “Tôi là Lý Long Thần, người mà ông định giết chính là sư thúc của tôi! Lệ Bách Xuyên, dù cha ông là Lệ Huyết Thần có sống lại thì cũng không dám động tới sư thúc của tôi đâu, ai cho ông dũng khí vậy hả?”
Lệ Bách Xuyên sợ đến mức rụt cổ: “Thì ra là đệ tử trong sư môn của Đông Phật tiên sinh, tôi đáng chết, mong đại tông sư lượng thứ”.
Người đàn ông trung niên cũng đang thầm chửi bới Lục Kình Ba, vì ông ta lại thuê họ xử lý truyền nhân của Đông Phật, đúng là muốn hại chết họ mà!
Ông ta chắp tay nói: “Vãn bỗi Thạch Hiếu Tiên, truyền nhân của nhà họ Thạch ở Hà Tây!”
Trần Nhược Tùng thờ ơ nói: “Hả? Nhà họ Thạch ư? Anh có quan hệ gì với Thạch Tông Hiệp?”
Thạch Hiếu Tiên vôi đáp: “Đó là bố tôi”.
Trần Nhược Tùng cười lạnh nói: “Anh về hỏi ông ta xem còn nhớ Trần Nhược Tùng không nhé”.
Thạch Hiếu Tiên gật đầu lia lịa, ông ta đã nghe danh của Trần Nhược Tùng từ 30 năm trước, nhưng điều đáng sợ hơn là Trần Nhược Tùng và Lý Long Thần đều là truyền nhân của Đông Phật tiên sinh.
Hai người quỳ dưới đất không dám động đậy, còn Lục Kình Ba thì đứng như trời trồng vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngô Bình đã bước tới gần ông ta rồi nói: “Xem ra ông không định hoà giải mà còn muốn giết tôi. Chậc chậc, đúng là công tử Thiên Kinh có khác, giết người trong chớp mắt, bái phục!”
Ngô Bình đứng dậy rồi đáp: “Là tôi, ông là Lục Kình Ba hả?”
Lục Kình Ba mỉm cười nham hiểm rồi vung tay: “Ra tay!”
Advertisement Hai cao thủ cảnh giới Thần sau lưng ông ta lập tức xông lên tấn công Ngô Bình.
Ngô Bình vẫn ngồi yên, Lý Long Thần và Trần Nhược Tùng thì lao lên, hai luồng khí thế bức người bùng nổ. Hai người ở phe của Lục Kình Ba mới đi được nửa đường thì đã phải dừng bước, sau đó nhìn chòng chọc vào Lý Long Thần và Trần Nhược Tùng, chẳng mấy chốc trán họ đã vã mồ hôi lạnh.
Lục Kình Ba cau mày: “Hai người ngây ra đó làm gì? Mau ra tay đi!”
Diệp Huyền thờ ơ đứng một bên nói: “Họ không dám đâu”.
Lục Kình Ba đần mặt ra: “Không dám ư?”
Diệp Huyền: “Gặp võ giả cảnh giới Tiên Thiên, họ chưa sợ vỡ mật là siêu lắm rồi”.
Lục Kình Ba chột dạ, cao thủ cảnh giới Tiên Thiên!
Bụp!
Ông lão gầy gò và người đàn ông trung tuổi lập tức quỳ xuống rồi run giọng nói: “Tham kiến đại tông sư!”
Lý Long Thần nhìn ông lão rồi nói: “Tên họ!”
Ông lão vội đáp: “Tôi là Lệ Bách Xuyên, người Lĩnh Nam!”
Lý Long Thần: “Lệ Bách Xuyên? Tôi đã nghe nói về ông rồi, ông là một trong bảy sát thủ ở Lĩnh Nam. Ông giỏi đấy, dám tới Thiên Kinh làm loạn”.
Lệ Bách Xuyên vội nói: “Tôi không dám, tôi chỉ nhận tiền rồi làm việc cho người ta thôi. Không ngờ lại gặp đại tông sư ở đây, xin hỏi đại danh của người!”
Lý Long Thần: “Tôi là Lý Long Thần, người mà ông định giết chính là sư thúc của tôi! Lệ Bách Xuyên, dù cha ông là Lệ Huyết Thần có sống lại thì cũng không dám động tới sư thúc của tôi đâu, ai cho ông dũng khí vậy hả?”
Lệ Bách Xuyên sợ đến mức rụt cổ: “Thì ra là đệ tử trong sư môn của Đông Phật tiên sinh, tôi đáng chết, mong đại tông sư lượng thứ”.
Người đàn ông trung niên cũng đang thầm chửi bới Lục Kình Ba, vì ông ta lại thuê họ xử lý truyền nhân của Đông Phật, đúng là muốn hại chết họ mà!
Ông ta chắp tay nói: “Vãn bỗi Thạch Hiếu Tiên, truyền nhân của nhà họ Thạch ở Hà Tây!”
Trần Nhược Tùng thờ ơ nói: “Hả? Nhà họ Thạch ư? Anh có quan hệ gì với Thạch Tông Hiệp?”
Thạch Hiếu Tiên vôi đáp: “Đó là bố tôi”.
Trần Nhược Tùng cười lạnh nói: “Anh về hỏi ông ta xem còn nhớ Trần Nhược Tùng không nhé”.
Thạch Hiếu Tiên gật đầu lia lịa, ông ta đã nghe danh của Trần Nhược Tùng từ 30 năm trước, nhưng điều đáng sợ hơn là Trần Nhược Tùng và Lý Long Thần đều là truyền nhân của Đông Phật tiên sinh.
Hai người quỳ dưới đất không dám động đậy, còn Lục Kình Ba thì đứng như trời trồng vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngô Bình đã bước tới gần ông ta rồi nói: “Xem ra ông không định hoà giải mà còn muốn giết tôi. Chậc chậc, đúng là công tử Thiên Kinh có khác, giết người trong chớp mắt, bái phục!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.