Chương 506: “Giờ tôi chỉ có 1.5 tỷ thôi”.
Tg Tiểu Tinh
01/10/2022
“Tìm di vật của thần linh”, Keown đáp.
“Thần linh?”
“Đúng vậy, 150 năm trước, thần linh của Đông Nam Á chúng tôi đã mất ở đây, di vật của người cũng ở nơi này”.
Advertisement
Ngô Bình nổi hứng nói: “Thần linh đó là người như thế nào? Tu vi cao đến đâu? Tại sao lại chết?”
“Thần linh tên là Minh Thái Tôn, tu sĩ Viêm Long, sau khi tiến vào cảnh giới Địa Tiên thì đến Nam Dương tìm đường đột phá lên cảnh giới Thiên Tiên. Người phát hiện thuật bùa chú xuất phát từ Vu đạo viễn cổ nên chuyên tâm học và trở thành thần linh”.
“Khi Minh Thái Tôn 300 tuổi thì quay về Viêm Long, không biết đã xảy ra xung đột gì với tu sĩ cảnh giới Địa Tiên Trương Huyền Nhất nên đã cả hai đã đại chiến ba ngày ba đêm trên núi Tiên Hạc. Cuối cùng thì cả hai cùng bỏ mạng, trận chiến ấy còn khiến bao nhà dân gần đó sụp đổ. Sau đó cả thần linh và Trương Huyền Nhất đều mất tích, không có xác, mà chỉ còn vết tích hỗn loạn của trận đại chiến thôi”.
“Vì thế anh nghĩ di vật của họ sẽ ở trên núi Tiên Hạc ư?”, Ngô Bình hỏi.
Keown gật đầu: “Chắc chắn là thế, cách đây không lâu tôi đã nhận được tin là có nhiều người lên núi Tiên Hạc, tôi nghĩ là họ đã phát hiện ra thứ gì đó”.
Ngô Bình lập tức nghĩ ngay đến huyết li trên núi rồi hỏi: “Anh lấy tin từ đâu?”
“Tôi có một người bạn là đệ tử của Đường Môn, cậu ta bảo Đường Môn đã có hành động lớn trên núi Tiên Hạc. Dù cậu ta không biết cụ thể là gì, nhưng tôi đoán là có liên quan đến di vật của Minh Thái Tôn”.
Ngô Bình: “Anh có biết huyết li không?”
“Huyết li? Tôi từng nghe người bạn kia nhắc đến rồi, cậu ta bảo Đường Môn bắt được một con dị thú trong truyền thuyết tên là huyết li cho nên đã có không ít cao thủ thiệt mạng”.
Ngô Bình biết chuyện này có liên quan đến Đường Môn, nhưng rốt cuộc họ đã có phát hiện gì?
Anh hỏi tiếp: “Anh định ra tay từ đâu?”
“Tôi chưa nghĩ xong, đang định thu thập thông tin trước rồi chờ thời cơ hành động”.
“Có nhiều người biết chuyện này không?”
“Chắc nhiều, vì tôi biết đã có không ít cao thủ đang muốn lên núi Tiên Hạc, họ sẽ đến huyện Minh Dương sớm thôi”.
Ngô Bình: “Anh đã giết hại bao nhiêu người vô tội trong đời rồi? Và đã làm bao nhiêu người bị thương?”
Keown trầm mặc rồi nói: “Tôi đã giết 109 người, còn người bị thương thì trên một nghìn người”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Quá ác độc, chắc nhiều năm qua, anh đã tích được rất nhiều tiền đúng không, giao hết ra đây, tôi sẽ giúp anh giảm bớt chút tội ác, coi như thay trời hành đạo”.
Keown: “Giờ tôi chỉ có 1.5 tỷ thôi”.
Ngô Bình: “Tốt”.
Anh đọc số tài khoản cho Keown rồi ra lệnh: “Anh hãy chuyển hết tiền vào số tài khoản này”.
Keown lặng lẽ rút điện thoại ra rồi chuyển toàn bộ số tiền của mình vào tài khoản của Ngô Bình tổng cộng là một tỷ năm trăm ba mươi hai triệu. Keown đã mắc tội tày trời, nếu phán xét theo pháp luật thì chắc chắn sẽ bị xử tử hình. Song hắn là người có quyền có thế ở Miến Điện, thực lực lại mạnh nên không ai làm gì được.
Ngô Bình nhìn hắn rồi nói: "Hãy tìm nơi nào đó rồi tự sát đi, chỉ có cách đó mới bù lại tội ác của anh được thôi."
Ngô Bình đã hoàn toàn khống chế ý thức của Keown. Hắn nghe xong thì lập tức rời khỏi công viên rồi đi tới hồ, sau đó nhìn trái ngó phải rồi bê một tảng đá to nhảy xuống nước.
“Thần linh?”
“Đúng vậy, 150 năm trước, thần linh của Đông Nam Á chúng tôi đã mất ở đây, di vật của người cũng ở nơi này”.
Advertisement
Ngô Bình nổi hứng nói: “Thần linh đó là người như thế nào? Tu vi cao đến đâu? Tại sao lại chết?”
“Thần linh tên là Minh Thái Tôn, tu sĩ Viêm Long, sau khi tiến vào cảnh giới Địa Tiên thì đến Nam Dương tìm đường đột phá lên cảnh giới Thiên Tiên. Người phát hiện thuật bùa chú xuất phát từ Vu đạo viễn cổ nên chuyên tâm học và trở thành thần linh”.
“Khi Minh Thái Tôn 300 tuổi thì quay về Viêm Long, không biết đã xảy ra xung đột gì với tu sĩ cảnh giới Địa Tiên Trương Huyền Nhất nên đã cả hai đã đại chiến ba ngày ba đêm trên núi Tiên Hạc. Cuối cùng thì cả hai cùng bỏ mạng, trận chiến ấy còn khiến bao nhà dân gần đó sụp đổ. Sau đó cả thần linh và Trương Huyền Nhất đều mất tích, không có xác, mà chỉ còn vết tích hỗn loạn của trận đại chiến thôi”.
“Vì thế anh nghĩ di vật của họ sẽ ở trên núi Tiên Hạc ư?”, Ngô Bình hỏi.
Keown gật đầu: “Chắc chắn là thế, cách đây không lâu tôi đã nhận được tin là có nhiều người lên núi Tiên Hạc, tôi nghĩ là họ đã phát hiện ra thứ gì đó”.
Ngô Bình lập tức nghĩ ngay đến huyết li trên núi rồi hỏi: “Anh lấy tin từ đâu?”
“Tôi có một người bạn là đệ tử của Đường Môn, cậu ta bảo Đường Môn đã có hành động lớn trên núi Tiên Hạc. Dù cậu ta không biết cụ thể là gì, nhưng tôi đoán là có liên quan đến di vật của Minh Thái Tôn”.
Ngô Bình: “Anh có biết huyết li không?”
“Huyết li? Tôi từng nghe người bạn kia nhắc đến rồi, cậu ta bảo Đường Môn bắt được một con dị thú trong truyền thuyết tên là huyết li cho nên đã có không ít cao thủ thiệt mạng”.
Ngô Bình biết chuyện này có liên quan đến Đường Môn, nhưng rốt cuộc họ đã có phát hiện gì?
Anh hỏi tiếp: “Anh định ra tay từ đâu?”
“Tôi chưa nghĩ xong, đang định thu thập thông tin trước rồi chờ thời cơ hành động”.
“Có nhiều người biết chuyện này không?”
“Chắc nhiều, vì tôi biết đã có không ít cao thủ đang muốn lên núi Tiên Hạc, họ sẽ đến huyện Minh Dương sớm thôi”.
Ngô Bình: “Anh đã giết hại bao nhiêu người vô tội trong đời rồi? Và đã làm bao nhiêu người bị thương?”
Keown trầm mặc rồi nói: “Tôi đã giết 109 người, còn người bị thương thì trên một nghìn người”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Quá ác độc, chắc nhiều năm qua, anh đã tích được rất nhiều tiền đúng không, giao hết ra đây, tôi sẽ giúp anh giảm bớt chút tội ác, coi như thay trời hành đạo”.
Keown: “Giờ tôi chỉ có 1.5 tỷ thôi”.
Ngô Bình: “Tốt”.
Anh đọc số tài khoản cho Keown rồi ra lệnh: “Anh hãy chuyển hết tiền vào số tài khoản này”.
Keown lặng lẽ rút điện thoại ra rồi chuyển toàn bộ số tiền của mình vào tài khoản của Ngô Bình tổng cộng là một tỷ năm trăm ba mươi hai triệu. Keown đã mắc tội tày trời, nếu phán xét theo pháp luật thì chắc chắn sẽ bị xử tử hình. Song hắn là người có quyền có thế ở Miến Điện, thực lực lại mạnh nên không ai làm gì được.
Ngô Bình nhìn hắn rồi nói: "Hãy tìm nơi nào đó rồi tự sát đi, chỉ có cách đó mới bù lại tội ác của anh được thôi."
Ngô Bình đã hoàn toàn khống chế ý thức của Keown. Hắn nghe xong thì lập tức rời khỏi công viên rồi đi tới hồ, sau đó nhìn trái ngó phải rồi bê một tảng đá to nhảy xuống nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.