Chương 429: “Hi vọng cô sẽ không hối hận”.
Tg Tiểu Tinh
28/09/2022
Cô gái hoảng hốt không hiểu tại sao Ngô Bình lại biết, nhưng ngay sau đó
cô ta đã đứng dậy rồi nói to: “Anh nói linh tinh gì thế hả? Hạ độc cái
gì? Anh Vương, mau tống thằng điên này ra ngoài đi, em sợ nó làm hại
em”.
Tên có râu lập tức gọi bảo vệ, ngay sau đó đã có tiếng bước chân vang lên, mấy người bảo vệ cao lớn đã xông vào.
Tên có râu chỉ vào Ngô Bình: “Tống cổ nó ra ngoài”.
Advertisement
Ngô Bình giậm chân xuống đất, đầu mấy người đó ong ong rồi sinh ra ảo giác, thấy trước mặt mình là vực sâu thăm thẳm, một người sợ đến mức tái mặt rồi nằm rạp xuống.
Đó là thần ý của Ngô Bình đã đạt đến cảnh giới rất cao, nên anh có thể khiến người khác sinh ra ảo giác.
Sau đó, anh gọi ngay cho Vệ Thanh Ảnh, cô ấy đang ở Thiên Kinh, vì chuyện ký hợp đồng với Trần Lăng Sương nên sẽ ở lại đây một thời gian.
“Anh Ngô… gì cơ? Có người hạ độc?”, Vệ Thanh Ảnh sợ hết hồn, sau đó tức giận nói: “Anh đừng giận, tôi sẽ đế ngay”.
Ngô Bình cúp máy rồi nhìn cô gái ấy, sau đó lạnh giọng nói: “Hạ độc người khác là phạm pháp, Vệ Thanh Ảnh đang tới, đến lúc ấy, cô vừa không được tham gia chương trình nữa, mà còn thân bại danh liệt hay thậm chí là ngồi tù”.
Cô gái da ngăm biến sắc mặt, sau đó quay mặt đi không dám nhìn Ngô Bình nữa.
Tên có râu thấy Ngô Bình gọi điện thật thì cũng lờ mờ nghe thấy giọng của Vệ Thanh Ảnh. Hắn hơi hoảng rồi vội hỏi: “Anh quen sếp tôi thật à?”
Ngô Bình: “Cô ấy đang đến rồi, tôi sẽ bảo cô ấy đuổi việc anh”.
Tên có râu sợ chết khiếp, vội vàng chắp tay nói: “Xin lỗi anh, tôi sai rồi, tại tôi tưởng anh tới quấy rối, chứ không biết anh là bạn của sếp”.
“Biến!”, Ngô Bình đá cho hắn một phát, sau đó đi tới chỗ cô gái da ngăm rồi hỏi: “Nói đi, tại sao cô lại hạ độc?”
Cô ta vẫn cứng miệng: “Anh đừng có ngậm máu phun người, tôi không biết anh đang nói gì cả”.
“Không nhận à?”, Ngô Bình cười lạnh: “Hi vọng cô sẽ không hối hận”.
Cô gái da ngăm hơi hoảng, cô ta biết nếu chuyện này bại lộ thì mình sẽ xong đời.
Cô ta lập tức nũng nịu với tên để râu: “Anh Vương, anh mau đuổi người này ra ngoài đi, em sợ quá…”
Tên có râu cũng chưa biết Ngô Bình có thân phận thế nào nên ho khan một tiếng rồi nói: “Dù anh có quen sếp Vệ thì cũng không thể coi thường người khác được, chủ của chương trình này không chỉ có mình sếp Vệ đâu”.
Ngô Bình chẳng buồn để ý đến hắn, lát nữa Vệ Thanh Ảnh tới, nhất định anh sẽ bảo cô ấy đuổi việc hắn.
Thái độ của Ngô Bình khiến tên kia bị bẽ mặt, nhưng hắn lại không dám mạnh miệng nữa.
Đúng lúc này, giọng của đạo diễn đã vang lên trong bộ đàm: “Mọi người còn làm gì thế? Sắp ghi hình rồi, sao không thấy ai ra cả?”
Tên có râu như hoàn hồn, vội cầm bộ đàm lên rồi nói: “Đạo diễn, có người đang gây rối ở đây, anh mau tới giải quyết đi ạ”.
Đạo diễn đó nổi giận rồi chạy ngay tới phòng hoá trang, ông ta đã ngoài 40 tuổi, đầu tóc rối bời, mắt thì đỏ ngàu. Ông ta đã thức suốt đêm chuẩn bị cho buổi ghi hình hôm nay nên giờ đầu óc đang căng như dây đàn.
Tên có râu lập tức gọi bảo vệ, ngay sau đó đã có tiếng bước chân vang lên, mấy người bảo vệ cao lớn đã xông vào.
Tên có râu chỉ vào Ngô Bình: “Tống cổ nó ra ngoài”.
Advertisement
Ngô Bình giậm chân xuống đất, đầu mấy người đó ong ong rồi sinh ra ảo giác, thấy trước mặt mình là vực sâu thăm thẳm, một người sợ đến mức tái mặt rồi nằm rạp xuống.
Đó là thần ý của Ngô Bình đã đạt đến cảnh giới rất cao, nên anh có thể khiến người khác sinh ra ảo giác.
Sau đó, anh gọi ngay cho Vệ Thanh Ảnh, cô ấy đang ở Thiên Kinh, vì chuyện ký hợp đồng với Trần Lăng Sương nên sẽ ở lại đây một thời gian.
“Anh Ngô… gì cơ? Có người hạ độc?”, Vệ Thanh Ảnh sợ hết hồn, sau đó tức giận nói: “Anh đừng giận, tôi sẽ đế ngay”.
Ngô Bình cúp máy rồi nhìn cô gái ấy, sau đó lạnh giọng nói: “Hạ độc người khác là phạm pháp, Vệ Thanh Ảnh đang tới, đến lúc ấy, cô vừa không được tham gia chương trình nữa, mà còn thân bại danh liệt hay thậm chí là ngồi tù”.
Cô gái da ngăm biến sắc mặt, sau đó quay mặt đi không dám nhìn Ngô Bình nữa.
Tên có râu thấy Ngô Bình gọi điện thật thì cũng lờ mờ nghe thấy giọng của Vệ Thanh Ảnh. Hắn hơi hoảng rồi vội hỏi: “Anh quen sếp tôi thật à?”
Ngô Bình: “Cô ấy đang đến rồi, tôi sẽ bảo cô ấy đuổi việc anh”.
Tên có râu sợ chết khiếp, vội vàng chắp tay nói: “Xin lỗi anh, tôi sai rồi, tại tôi tưởng anh tới quấy rối, chứ không biết anh là bạn của sếp”.
“Biến!”, Ngô Bình đá cho hắn một phát, sau đó đi tới chỗ cô gái da ngăm rồi hỏi: “Nói đi, tại sao cô lại hạ độc?”
Cô ta vẫn cứng miệng: “Anh đừng có ngậm máu phun người, tôi không biết anh đang nói gì cả”.
“Không nhận à?”, Ngô Bình cười lạnh: “Hi vọng cô sẽ không hối hận”.
Cô gái da ngăm hơi hoảng, cô ta biết nếu chuyện này bại lộ thì mình sẽ xong đời.
Cô ta lập tức nũng nịu với tên để râu: “Anh Vương, anh mau đuổi người này ra ngoài đi, em sợ quá…”
Tên có râu cũng chưa biết Ngô Bình có thân phận thế nào nên ho khan một tiếng rồi nói: “Dù anh có quen sếp Vệ thì cũng không thể coi thường người khác được, chủ của chương trình này không chỉ có mình sếp Vệ đâu”.
Ngô Bình chẳng buồn để ý đến hắn, lát nữa Vệ Thanh Ảnh tới, nhất định anh sẽ bảo cô ấy đuổi việc hắn.
Thái độ của Ngô Bình khiến tên kia bị bẽ mặt, nhưng hắn lại không dám mạnh miệng nữa.
Đúng lúc này, giọng của đạo diễn đã vang lên trong bộ đàm: “Mọi người còn làm gì thế? Sắp ghi hình rồi, sao không thấy ai ra cả?”
Tên có râu như hoàn hồn, vội cầm bộ đàm lên rồi nói: “Đạo diễn, có người đang gây rối ở đây, anh mau tới giải quyết đi ạ”.
Đạo diễn đó nổi giận rồi chạy ngay tới phòng hoá trang, ông ta đã ngoài 40 tuổi, đầu tóc rối bời, mắt thì đỏ ngàu. Ông ta đã thức suốt đêm chuẩn bị cho buổi ghi hình hôm nay nên giờ đầu óc đang căng như dây đàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.