Chương 293: “Không cần đâu, chúng tôi tự đi được”.
Tg Tiểu Tinh
19/09/2022
Gần đây, anh đang tu luyện Cầm Long Thủ, Ngũ Long Thánh Quyền cũng đã nhuần nhuyễn hơn nhiều, vừa hay đang cần người để thí nghiệm.
Chu Truyền Anh: “Vậy thôi hôm nay tôi không đi nữa, tối nay mình cùng đến đó”.
Ngô Bình gọi Cương Tử đến mang xe đi sửa, còn anh và Chu Truyền Anh quay lại phòng khách sạn để bàn đối sách cho tối nay.
Advertisement
Anh không biết nhiều về Đại Thiền Tự, nhưng nếu phải giao đấu thì cần phải tìm hiểu một chút.
Chu Truyền Anh nói cho Ngô Bình biết nhà họ Phục của Phục Hải là một gia tộc võ thuật được Đại Thiền Tự hậu thuẫn. Ba đời nhà họ đều là đệ tử tục gia của Đại Thiền Tự, đến đời Phục Hải là xuất sắc nhất. Hắn là đệ tử của thiền sư Hồng Diệp và đã luyện thành ba môn tuyệt kỹ của môn phái, đứng thứ tư trong thế hệ các đệ tử tục gia trẻ tuổi.
Khi họ đang bàn bạc thì thiền sư Hồng Diệp đã gọi cho Chu Truyền Anh, nói chuyện hôm nay là do Phục Hải sai, hai bên hoà giải và xí xoá.
Sự việc vượt khỏi suy đoán của Ngô Bình, anh nói: “Thiền sư Hồng Diệp này đúng là người hiểu chuyện”.
Chu Truyền Anh cười lạnh nói: “Người của Đại Thiền Tự không coi trọng lý lẽ đâu! Chắc ông ấy đã biết tu vi của cậu, sau đó thấy không nên vì một chuyện nhỏ nhặt mà gây thù với một tông sư cảnh giới Thần thôi”.
Lúc này, tại huyện Minh Dương xa xôi, Ngô Mi vừa mới tan học, Hoàng Tử Cường đã lái xe đến chờ sẵn bên ngoài, chuẩn bị đưa cô bé về nhà.
Ngô Mi đang chuẩn bị lên xe thì Vương Tường chợt nói: “Tiểu Mi, bọn mình đi dạo phố đi?”
Dạo này, Vương Tường đã được bố mình là Vương Hiến Sâm chỉ dạy nên suốt ngày nịnh nọt Ngô Mi, hai người đã trở thành bạn tốt.
Ngô Mi gật đầu: “Được, tớ cũng đang muốn mua ít quần áo”.
Hoàng Tử Cường vội xuống xe rồi nói: “Cô chủ, tôi lái xe đưa hai cô đi nhé”.
Ngô Mi xua tay: “Không cần đâu, chúng tôi tự đi được”.
Hoàng Tử Cường bó tay, đành lái xe đi chầm chậm theo họ.
Hai cô bé đi thêm hơn một trăm mét thì rẽ vào một ngõ nhỏ, Hoàng Tử Cường quyết định đỗ xe bên đường rồi đi bộ theo.
Nhiệm vụ mà Ngô Bình giao cho hắn ta là bảo vệ Ngô Mi, cho nên hắn ta không dám để Ngô Mi biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Hai bên con đường nhỏ là các ngôi nhà cấp bốn, bán đủ thứ trên đời nên khá đông vui.
Khi đi qua một cửa hàng bán bánh cuốn, bụng Ngô Mi réo lên, cô bé định ăn một xuất rồi đi dạo tiếp.
Hoàng Tử Cường bật cười, sau đó đi vào cửa hàng ở bên cạnh để mua một bao thuốc.
Hắn ta vừa đi vào thì đã có một bà lão bê một thùng than đi ra, bà lão run lẩy bấy, thở hồng hộc rồi nói với Ngô Mi: “Cô bé, có thể bê giúp bà sang sân bên kia không?”
Ngô Mi vốn tính lương thiện nên cười nói: “Được ạ”, cô bé đi tới gần thùng than rồi bê sang sân khác, bà lão thì đi theo sau.
Vương Tường vội nói: “Tiểu Mi, bảo bà ấy tự bê đi, bà ấy cũng có con cháu mà”.
Tuy nói vậy, nhưng cô nhóc vẫn đi theo.
Ông chủ bán bánh cuốn đã lớn tuổi, chỉ mải miết cúi đầu bận việc nên không chú ý tới Ngô Mi và Vương Tường.
Hai cô nhóc đi sang sân nhà bà lão rồi mở cửa, ngay sau đó đã có hai người đàn ông xông ra rồi bịt miệng họ lại.
Chu Truyền Anh: “Vậy thôi hôm nay tôi không đi nữa, tối nay mình cùng đến đó”.
Ngô Bình gọi Cương Tử đến mang xe đi sửa, còn anh và Chu Truyền Anh quay lại phòng khách sạn để bàn đối sách cho tối nay.
Advertisement
Anh không biết nhiều về Đại Thiền Tự, nhưng nếu phải giao đấu thì cần phải tìm hiểu một chút.
Chu Truyền Anh nói cho Ngô Bình biết nhà họ Phục của Phục Hải là một gia tộc võ thuật được Đại Thiền Tự hậu thuẫn. Ba đời nhà họ đều là đệ tử tục gia của Đại Thiền Tự, đến đời Phục Hải là xuất sắc nhất. Hắn là đệ tử của thiền sư Hồng Diệp và đã luyện thành ba môn tuyệt kỹ của môn phái, đứng thứ tư trong thế hệ các đệ tử tục gia trẻ tuổi.
Khi họ đang bàn bạc thì thiền sư Hồng Diệp đã gọi cho Chu Truyền Anh, nói chuyện hôm nay là do Phục Hải sai, hai bên hoà giải và xí xoá.
Sự việc vượt khỏi suy đoán của Ngô Bình, anh nói: “Thiền sư Hồng Diệp này đúng là người hiểu chuyện”.
Chu Truyền Anh cười lạnh nói: “Người của Đại Thiền Tự không coi trọng lý lẽ đâu! Chắc ông ấy đã biết tu vi của cậu, sau đó thấy không nên vì một chuyện nhỏ nhặt mà gây thù với một tông sư cảnh giới Thần thôi”.
Lúc này, tại huyện Minh Dương xa xôi, Ngô Mi vừa mới tan học, Hoàng Tử Cường đã lái xe đến chờ sẵn bên ngoài, chuẩn bị đưa cô bé về nhà.
Ngô Mi đang chuẩn bị lên xe thì Vương Tường chợt nói: “Tiểu Mi, bọn mình đi dạo phố đi?”
Dạo này, Vương Tường đã được bố mình là Vương Hiến Sâm chỉ dạy nên suốt ngày nịnh nọt Ngô Mi, hai người đã trở thành bạn tốt.
Ngô Mi gật đầu: “Được, tớ cũng đang muốn mua ít quần áo”.
Hoàng Tử Cường vội xuống xe rồi nói: “Cô chủ, tôi lái xe đưa hai cô đi nhé”.
Ngô Mi xua tay: “Không cần đâu, chúng tôi tự đi được”.
Hoàng Tử Cường bó tay, đành lái xe đi chầm chậm theo họ.
Hai cô bé đi thêm hơn một trăm mét thì rẽ vào một ngõ nhỏ, Hoàng Tử Cường quyết định đỗ xe bên đường rồi đi bộ theo.
Nhiệm vụ mà Ngô Bình giao cho hắn ta là bảo vệ Ngô Mi, cho nên hắn ta không dám để Ngô Mi biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Hai bên con đường nhỏ là các ngôi nhà cấp bốn, bán đủ thứ trên đời nên khá đông vui.
Khi đi qua một cửa hàng bán bánh cuốn, bụng Ngô Mi réo lên, cô bé định ăn một xuất rồi đi dạo tiếp.
Hoàng Tử Cường bật cười, sau đó đi vào cửa hàng ở bên cạnh để mua một bao thuốc.
Hắn ta vừa đi vào thì đã có một bà lão bê một thùng than đi ra, bà lão run lẩy bấy, thở hồng hộc rồi nói với Ngô Mi: “Cô bé, có thể bê giúp bà sang sân bên kia không?”
Ngô Mi vốn tính lương thiện nên cười nói: “Được ạ”, cô bé đi tới gần thùng than rồi bê sang sân khác, bà lão thì đi theo sau.
Vương Tường vội nói: “Tiểu Mi, bảo bà ấy tự bê đi, bà ấy cũng có con cháu mà”.
Tuy nói vậy, nhưng cô nhóc vẫn đi theo.
Ông chủ bán bánh cuốn đã lớn tuổi, chỉ mải miết cúi đầu bận việc nên không chú ý tới Ngô Mi và Vương Tường.
Hai cô nhóc đi sang sân nhà bà lão rồi mở cửa, ngay sau đó đã có hai người đàn ông xông ra rồi bịt miệng họ lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.