Chương 375: "Lẽ nào không phải?"
Tg Tiểu Tinh
23/09/2022
"Vâng. Lãnh đạo tỉnh cứ nhờ cháu kéo vài doanh nghiệp lớn về đó phát triển,
cháu thấy doanh nghiệp nhà họ Đường rất thích hợp. Nhà họ Đường đầu tư
hơn trăm tỷ vào thị trấn phỉ thúy, vài chục tỷ vào trung tâm giám định
văn vật, lại thêm cả vịnh Bạch Long. Vậy là tổng số vốn đầu tư đã lên
tới hơn hai trăm tỷ. Cháu thấy những dự án này hoàn toàn có thể kéo sang tỉnh K".
Hoắc Đông Nguyên mặt càng khó coi hơn nữa. Nếu nhà họ Đường đi khỏi tỉnh này thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn đám người Đông Doanh kia rút vốn. Bởi vì đằng sau nhà họ Đường là rất nhiều thương nhân, chỉ cần nhà họ Đường có biến là những doanh nhân kia cũng sẽ theo ngay. Vậy thì mặt bằng đầu tư chung của cả tỉnh sẽ thiệt hại vô cùng lớn.
Advertisement Hoắc Đông Nguyên lúc này có vô số suy nghĩ trong đầu. Sau cùng, ông ta nói: "Ông chủ Đường hiểu lầm rồi, tôi không hề có ác ý gì với nhà họ Đường. Tôi chỉ cảm thấy nếu mọi người đều có thể có lợi ích thì chẳng phải là tốt hơn sao?"
Ngô Bình: "Tôi đã nói rồi, vịnh Bạch Long đã không còn nghĩa lý gì với đám người Đông Doanh này nữa".
Ông già người Đông Doanh ban nãy khom lưng nói với Hoắc Đông Nguyên: "Chủ tịch Hoắc, cậu ta nói không sai. Vịnh Bạch Long giờ đã không còn quan trọng với chúng tôi nữa. Chúng tôi xin cáo từ!"
Đám người này nói đi là đi ngay. Chỉ trong nháy mắt đã không còn lại một ai. Phòng khách lúc này trở nên vô cùng trống trải. Hoắc Đông Nguyên và thư ký ban nãy bốn mắt nhìn nhau.
Hoắc Đông Nguyên hỏi Ngô Bình: "Cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Ngô Bình cười lạnh đáp: "Việc quốc gia cơ mật tôi không thể tiết lộ!"
Dừng lại một chút, anh nói: "Ngoài ra, nếu không phải tôi đến kịp lúc thì ông đã phạm phải tội phản bội tổ quốc!"
Hoắc Đông Nguyên mặt biến sắc: "Cậu nói gì vậy?"
Ngô Bình: "Tôi chỉ có thể nói đến đây, không tiễn!"
Hoắc Đông Nguyên vẻ mặt vô cùng khó coi, sau đó buồn bực rời khỏi đó.
Sau khi lên xe, ông ta gọi một cuộc điện thoại hỏi: "Đại nhân, tôi có chuyện này muốn nghe ngóng một chút..."
Sau đó, ông ta nhắc đến chuyện của vịnh Bạch Long, đối phương lập tức trả lời: "Chú Hoắc, đây là chuyện tuyệt mật quốc gia, xin thứ lỗi tôi không thể tiết lộ".
Hoắc Đông Nguyên chán nản cúp điện thoại, rốt cuộc là chuyện gi cơ chứ?
Thư ký bên cạnh nói: "Ông chủ, cái tên Ngô Bình đó quá hống hách. Có cần tôi phái người đi điều tra cậu ta không?"
Hoắc Đông Nguyên thở dài: "Không cần đâu, người này không đơn giản, thân thế không phải dạng vừa, không phải người có thể đắc tội được".
Thư ký kia kinh ngạc: "Chỉ là một điều tra viên nhỏ bé thì làm gì có thân thế gì cơ chứ?"
Hoắc Đông Nguyên hừ lạnh đáp: "Ông cho rằng cậu ta thực sự chỉ là điều tra viên của Cục Bảo an Quốc gia?"
Thư ký: "Lẽ nào không phải?"
Hoắc Đông Nguyên mặt bình thản đáp: "Cậu ta đã nhắc tới Thần Võ Ti."
Thư ký: "Ông chủ, Thần Võ Ti là tổ chức như thế nào? Sao tôi chưa từng nghe tới?"
Hoắc Đông Nguyên như đang hồi tưởng về miền ký ức xa xăm đáp: "Là một tổ chức tuyệt mật. Tám năm trước, tôi từng tiếp xúc với họ."
Hoắc Đông Nguyên mặt càng khó coi hơn nữa. Nếu nhà họ Đường đi khỏi tỉnh này thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn đám người Đông Doanh kia rút vốn. Bởi vì đằng sau nhà họ Đường là rất nhiều thương nhân, chỉ cần nhà họ Đường có biến là những doanh nhân kia cũng sẽ theo ngay. Vậy thì mặt bằng đầu tư chung của cả tỉnh sẽ thiệt hại vô cùng lớn.
Advertisement Hoắc Đông Nguyên lúc này có vô số suy nghĩ trong đầu. Sau cùng, ông ta nói: "Ông chủ Đường hiểu lầm rồi, tôi không hề có ác ý gì với nhà họ Đường. Tôi chỉ cảm thấy nếu mọi người đều có thể có lợi ích thì chẳng phải là tốt hơn sao?"
Ngô Bình: "Tôi đã nói rồi, vịnh Bạch Long đã không còn nghĩa lý gì với đám người Đông Doanh này nữa".
Ông già người Đông Doanh ban nãy khom lưng nói với Hoắc Đông Nguyên: "Chủ tịch Hoắc, cậu ta nói không sai. Vịnh Bạch Long giờ đã không còn quan trọng với chúng tôi nữa. Chúng tôi xin cáo từ!"
Đám người này nói đi là đi ngay. Chỉ trong nháy mắt đã không còn lại một ai. Phòng khách lúc này trở nên vô cùng trống trải. Hoắc Đông Nguyên và thư ký ban nãy bốn mắt nhìn nhau.
Hoắc Đông Nguyên hỏi Ngô Bình: "Cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Ngô Bình cười lạnh đáp: "Việc quốc gia cơ mật tôi không thể tiết lộ!"
Dừng lại một chút, anh nói: "Ngoài ra, nếu không phải tôi đến kịp lúc thì ông đã phạm phải tội phản bội tổ quốc!"
Hoắc Đông Nguyên mặt biến sắc: "Cậu nói gì vậy?"
Ngô Bình: "Tôi chỉ có thể nói đến đây, không tiễn!"
Hoắc Đông Nguyên vẻ mặt vô cùng khó coi, sau đó buồn bực rời khỏi đó.
Sau khi lên xe, ông ta gọi một cuộc điện thoại hỏi: "Đại nhân, tôi có chuyện này muốn nghe ngóng một chút..."
Sau đó, ông ta nhắc đến chuyện của vịnh Bạch Long, đối phương lập tức trả lời: "Chú Hoắc, đây là chuyện tuyệt mật quốc gia, xin thứ lỗi tôi không thể tiết lộ".
Hoắc Đông Nguyên chán nản cúp điện thoại, rốt cuộc là chuyện gi cơ chứ?
Thư ký bên cạnh nói: "Ông chủ, cái tên Ngô Bình đó quá hống hách. Có cần tôi phái người đi điều tra cậu ta không?"
Hoắc Đông Nguyên thở dài: "Không cần đâu, người này không đơn giản, thân thế không phải dạng vừa, không phải người có thể đắc tội được".
Thư ký kia kinh ngạc: "Chỉ là một điều tra viên nhỏ bé thì làm gì có thân thế gì cơ chứ?"
Hoắc Đông Nguyên hừ lạnh đáp: "Ông cho rằng cậu ta thực sự chỉ là điều tra viên của Cục Bảo an Quốc gia?"
Thư ký: "Lẽ nào không phải?"
Hoắc Đông Nguyên mặt bình thản đáp: "Cậu ta đã nhắc tới Thần Võ Ti."
Thư ký: "Ông chủ, Thần Võ Ti là tổ chức như thế nào? Sao tôi chưa từng nghe tới?"
Hoắc Đông Nguyên như đang hồi tưởng về miền ký ức xa xăm đáp: "Là một tổ chức tuyệt mật. Tám năm trước, tôi từng tiếp xúc với họ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.