Chương 75: Ông cụ Từ mắc bệnh nặng
Tg Tiểu Tinh
15/09/2022
Ngô Bình nói: “Lúc chữa bệnh cho anh, em vẫn đang trong quá trình luyện công nên anh biết sao được”.
Lý Quảng Long sáng mắt lên: “Chú em, chú có nắm chắc phần thắng không?”
“Chí ít cũng không thua”, Ngô Bình đáp. Anh khá tự tin, Kim Cương Long Trảo Thủ của anh rất mạnh, kinh mạch ở tay trái cũng sắp được đả thông hết rồi nên chắc sẽ không có vấn đề gì khi đối đầu với Tào Vọng.
Lý Quảng Long mừng rỡ: “Có câu nói này của chú là anh yên tâm rồi! Thật ra, anh gọi chú đến đây là có chuyện muốn nhờ”.
Ngô Bình cười hỏi: “Em biết ngay mà, tự nhiên anh lại cho em mười triệu, kiểu gì cũng có chuyện”.
Lý Quảng Long cười hì hì: “Là người một nhà rồi nên anh không khách sáo nữa. Chú em, Tào Vọng là cao thủ, không bị ép đến đường cùng thì anh cũng không phiền đến chú đâu”.
Ngô Bình nói: “Anh nghĩ ra cách gì rồi à?”
Lý Quảng Long: “Anh cũng không biết có tác dụng không nữa, nên cũng không dám hi vọng nhiều”.
“Anh nói thử đi”.
“Chú có biết ông cụ Từ ở tỉnh không?”, anh ta hỏi.
Ngô Bình lắc đầu: “Em không, sao vậy anh? Ông ấy có có lai lịch lớn lắm à?”
Lý Quảng Long cười nói: “Nào chỉ có lai lịch lớn, còn như ông trời luôn ấy! Con trai thứ ba nhà ông ấy là tông sư cảnh giới Thần, cực oai ở Vân Kinh luôn! Con lớn và con thứ hai thì đều làm quan chức ở tỉnh, còn con thứ tư thì là chủ tịch thành phố đấy”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Bối cảnh lớn vậy à!”
“Chứ sao! Dạo này, ông cụ Từ mắc bệnh nặng, bốn người con đều lo sốt vó, mời bác sĩ khắp nơi đến chữa trị. Nhưng anh nghe nói đều không ăn thua”, Lý Quảng Long nói.
Ngô Bình: “Vì thế anh định bảo em đến khám cho ông ấy hả?”
Lý Quảng Long gật đầu: “Anh đoán ông cụ Từ già rồi nên chắc không trụ được nữa đâu, dù chú đến khám thì chắc cũng không chữa được. Nhưng anh thật sự bó tay rồi, dù chỉ có một tia hi vọng mong manh, anh cũng muốn thử”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi gật đầu: “Để em đi thử xem sao”.
Lý Quảng Long mừng rỡ: “Chú em, anh cảm ơn chú!”, sau đó, Lý Quảng Long đã dúi tờ chi phiếu mười triệu vào tay Ngô Bình.
Ngô Bình không khách sáo nữa, vì anh biết một khi mình chữa khỏi bệnh cho ông cụ Từ thì Lý Quảng Long sẽ được lợi rất nhiều, mười triệu này có thấm vào đâu.
Anh cất tờ chi phiếu đi rồi nói: “Anh Long, tối nay em cứ về đã, khi nào anh sắp xếp xong thì báo em”.
Lý Quảng Long trợn tròn mắt: “Chú định đi đâu? Tối nay, hai anh em ở lại nhà anh luôn đi, nhà anh sang hơn khách sạn nhiều”.
Ngô Bình nghĩ thấy cũng đúng nên đồng ý luôn.
Tối đến, Lý Quảng Long đã đãi hai anh em Ngô Bình một bữa thịnh soạn.
Vì không biết có phải ra tay với Tào Vọng hay không nên Ngô Bình không dám buông lỏng cảnh giác. Anh dặn Ngô Mi đi nghỉ sớm, còn mình thì tập trung đả thông kinh mạch trên tay trái.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình đã ra sân luyện Ngũ Long Thánh Quyền khoảng nửa tiếng, sau đó đã thấy Lý Quảng Long chạy nhanh ra nói: “Chú em, anh xếp lịch xong rồi, chín giờ sáng nay. Chúng ta chuẩn bị rồi đi sớm nhé!”
Lý Quảng Long dặn đám đàn em đưa Ngô Mi đi dạo quanh tỉnh, còn mình và Ngô Bình thì đến nhà của ông cụ Từ.
Nhà họ Từ nằm ở một con phố cổ của tỉnh, là một đại viện có năm biệt viện.
Hai người vừa xuống xe thì tài xế đã lái xe đi ngay, vì không được phép đỗ xe trước cổng nhà họ Từ.
Ngô Bình trông thấy có nhiều người đứng trước cửa, hầu hết họ đều cầm hộp thuốc, vừa nhìn anh đã biết là đồng nghiệp của mình.
Ngô Bình cau mày: “Nhiều người quá!”
Lý Quảng Long: “Đương nhiên, nhà họ Từ có bối cảnh lớn nên thiếu gì người muốn nịnh nọt đâu. Để có được cơ hội này, anh đã mất cả đống tiền để đi cửa sau với quản gia nhà này đấy”.
Nói rồi, Lý Quảng Long lấy một tờ giấy trong túi ra rồi viết một con số lên đó, 52.
Đúng lúc này, chợt có một người thanh niên xuất hiện ở cửa rồi khẽ gọi: “Số 14”.
Bấy giờ, Ngô Bình mới hiểu 52 là số thứ tự của anh, anh lắc đầu nói: “Bao nhiêu bác sĩ khám một lúc thế này thì bệnh nhân có chịu nổi không?”
Lý Quảng Long: “Không phải ai cũng được gặp ông cụ Từ đâu, vào trong rồi còn qua một vòng sàng lọc nữa. Chú em, đến lúc ấy chú phải cẩn thận nhé!”
Trong lúc họ đang nói chuyện thì có một chiếc Bentley đi tới, có hai người đàn ông một già một trẻ bước xuống xe. Người người đàn ông trung niên thì Ngô Bình không biết, nhưng thanh niên kia chính là Kim Vĩnh Lợi mà anh từng gặp hôm đi cược ngọc.
Cuối cùng lại có một ông lão nữa bước xuống xe, ông ta đi giầy vải, đầu bạc trắng. Kim Vĩnh Lợi và người đàn ông trung niên rất lễ phép với ông lão đó, còn mời ông ta đi trước.
Hình như họ không cần xếp hàng mà được đi thẳng vào trong luôn, khi đi qua người Ngô Bình, Kim Vĩnh Lợi chợt khựng lại, anh ta nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi cười lạnh nói: “Ở đâu cũng gặp mày thế, mày biết đây là đâu không mà dám mò tới hả?”
Lý Quảng Long sáng mắt lên: “Chú em, chú có nắm chắc phần thắng không?”
“Chí ít cũng không thua”, Ngô Bình đáp. Anh khá tự tin, Kim Cương Long Trảo Thủ của anh rất mạnh, kinh mạch ở tay trái cũng sắp được đả thông hết rồi nên chắc sẽ không có vấn đề gì khi đối đầu với Tào Vọng.
Lý Quảng Long mừng rỡ: “Có câu nói này của chú là anh yên tâm rồi! Thật ra, anh gọi chú đến đây là có chuyện muốn nhờ”.
Ngô Bình cười hỏi: “Em biết ngay mà, tự nhiên anh lại cho em mười triệu, kiểu gì cũng có chuyện”.
Lý Quảng Long cười hì hì: “Là người một nhà rồi nên anh không khách sáo nữa. Chú em, Tào Vọng là cao thủ, không bị ép đến đường cùng thì anh cũng không phiền đến chú đâu”.
Ngô Bình nói: “Anh nghĩ ra cách gì rồi à?”
Lý Quảng Long: “Anh cũng không biết có tác dụng không nữa, nên cũng không dám hi vọng nhiều”.
“Anh nói thử đi”.
“Chú có biết ông cụ Từ ở tỉnh không?”, anh ta hỏi.
Ngô Bình lắc đầu: “Em không, sao vậy anh? Ông ấy có có lai lịch lớn lắm à?”
Lý Quảng Long cười nói: “Nào chỉ có lai lịch lớn, còn như ông trời luôn ấy! Con trai thứ ba nhà ông ấy là tông sư cảnh giới Thần, cực oai ở Vân Kinh luôn! Con lớn và con thứ hai thì đều làm quan chức ở tỉnh, còn con thứ tư thì là chủ tịch thành phố đấy”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Bối cảnh lớn vậy à!”
“Chứ sao! Dạo này, ông cụ Từ mắc bệnh nặng, bốn người con đều lo sốt vó, mời bác sĩ khắp nơi đến chữa trị. Nhưng anh nghe nói đều không ăn thua”, Lý Quảng Long nói.
Ngô Bình: “Vì thế anh định bảo em đến khám cho ông ấy hả?”
Lý Quảng Long gật đầu: “Anh đoán ông cụ Từ già rồi nên chắc không trụ được nữa đâu, dù chú đến khám thì chắc cũng không chữa được. Nhưng anh thật sự bó tay rồi, dù chỉ có một tia hi vọng mong manh, anh cũng muốn thử”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi gật đầu: “Để em đi thử xem sao”.
Lý Quảng Long mừng rỡ: “Chú em, anh cảm ơn chú!”, sau đó, Lý Quảng Long đã dúi tờ chi phiếu mười triệu vào tay Ngô Bình.
Ngô Bình không khách sáo nữa, vì anh biết một khi mình chữa khỏi bệnh cho ông cụ Từ thì Lý Quảng Long sẽ được lợi rất nhiều, mười triệu này có thấm vào đâu.
Anh cất tờ chi phiếu đi rồi nói: “Anh Long, tối nay em cứ về đã, khi nào anh sắp xếp xong thì báo em”.
Lý Quảng Long trợn tròn mắt: “Chú định đi đâu? Tối nay, hai anh em ở lại nhà anh luôn đi, nhà anh sang hơn khách sạn nhiều”.
Ngô Bình nghĩ thấy cũng đúng nên đồng ý luôn.
Tối đến, Lý Quảng Long đã đãi hai anh em Ngô Bình một bữa thịnh soạn.
Vì không biết có phải ra tay với Tào Vọng hay không nên Ngô Bình không dám buông lỏng cảnh giác. Anh dặn Ngô Mi đi nghỉ sớm, còn mình thì tập trung đả thông kinh mạch trên tay trái.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình đã ra sân luyện Ngũ Long Thánh Quyền khoảng nửa tiếng, sau đó đã thấy Lý Quảng Long chạy nhanh ra nói: “Chú em, anh xếp lịch xong rồi, chín giờ sáng nay. Chúng ta chuẩn bị rồi đi sớm nhé!”
Lý Quảng Long dặn đám đàn em đưa Ngô Mi đi dạo quanh tỉnh, còn mình và Ngô Bình thì đến nhà của ông cụ Từ.
Nhà họ Từ nằm ở một con phố cổ của tỉnh, là một đại viện có năm biệt viện.
Hai người vừa xuống xe thì tài xế đã lái xe đi ngay, vì không được phép đỗ xe trước cổng nhà họ Từ.
Ngô Bình trông thấy có nhiều người đứng trước cửa, hầu hết họ đều cầm hộp thuốc, vừa nhìn anh đã biết là đồng nghiệp của mình.
Ngô Bình cau mày: “Nhiều người quá!”
Lý Quảng Long: “Đương nhiên, nhà họ Từ có bối cảnh lớn nên thiếu gì người muốn nịnh nọt đâu. Để có được cơ hội này, anh đã mất cả đống tiền để đi cửa sau với quản gia nhà này đấy”.
Nói rồi, Lý Quảng Long lấy một tờ giấy trong túi ra rồi viết một con số lên đó, 52.
Đúng lúc này, chợt có một người thanh niên xuất hiện ở cửa rồi khẽ gọi: “Số 14”.
Bấy giờ, Ngô Bình mới hiểu 52 là số thứ tự của anh, anh lắc đầu nói: “Bao nhiêu bác sĩ khám một lúc thế này thì bệnh nhân có chịu nổi không?”
Lý Quảng Long: “Không phải ai cũng được gặp ông cụ Từ đâu, vào trong rồi còn qua một vòng sàng lọc nữa. Chú em, đến lúc ấy chú phải cẩn thận nhé!”
Trong lúc họ đang nói chuyện thì có một chiếc Bentley đi tới, có hai người đàn ông một già một trẻ bước xuống xe. Người người đàn ông trung niên thì Ngô Bình không biết, nhưng thanh niên kia chính là Kim Vĩnh Lợi mà anh từng gặp hôm đi cược ngọc.
Cuối cùng lại có một ông lão nữa bước xuống xe, ông ta đi giầy vải, đầu bạc trắng. Kim Vĩnh Lợi và người đàn ông trung niên rất lễ phép với ông lão đó, còn mời ông ta đi trước.
Hình như họ không cần xếp hàng mà được đi thẳng vào trong luôn, khi đi qua người Ngô Bình, Kim Vĩnh Lợi chợt khựng lại, anh ta nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi cười lạnh nói: “Ở đâu cũng gặp mày thế, mày biết đây là đâu không mà dám mò tới hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.