Chương 458: “Sư thúc, như vậy có tìm được không?”
Tg Tiểu Tinh
28/09/2022
Ngô Bình hỏi: “Vậy có thể là thế lực nào?”
“Vẫn chưa rõ. Nhưng có thể khẳng định một điều, Trương Nguyên Cổ nhất định có can dự”. Ông ấy thở dài, ánh mắt thấp thoáng vẻ buồn bã: “Ngày xưa, vì bảo vệ Huyền nên anh không cho nó tu hành. Xem ra bây giờ, anh vẫn làm chưa đủ”.
AdvertisementNgô Bình vội nói: “Sư huynh đừng quá lo lắng. Chắc chắn chúng ta có thể cứu Diệp Huyền về”.
“Mạo hiểm rất lớn”, Diệp Thiên Tông quay lại, nhìn Ngô Bình: “Sư đệ, chuyến đi này thập cửu nhất sinh. Nếu anh không thể quay về, cậu đừng trả thù, cứ tu luyện thật tốt. Rồi sẽ có ngày cậu trở thành cao thủ tuyệt đỉnh, trả thù cho sư huynh cũng không muộn”.
Ngô Bình thấy đầu mình tê rần: “Sao sư huynh lại nói mấy lời này kia chứ?”
Diệp Thiên Tông cười khổ: “Đối phương ra tay với Diệp Huyền thì chắc chắn đã có sự chuẩn bị hoàn hảo. Bọn họ muốn dùng tính mạng của Huyền để uy hiếp, anh chỉ đành ngoan ngoãn làm theo lời họ. Mà như vậy, e là anh không còn đường sống sót”.
Ngô Bình nhíu mày: “Sư huynh, anh bi quan quá. Anh cứ ngồi ở nhà chờ tin, em đến hiện trường!”
Trong chuyện truy tìm tung tích, Ngô Bình nói mình xếp thứ hai thì không ai dám nói xếp thứ nhất. Anh tin chắc sẽ tìm được Diệp Huyền dựa vào nhãn lực của mình.
Diệp Thiên Tông xua tay: “Sư đệ, cậu đừng tham gia”.
Ngô Bình trầm giọng nói: “Sư huynh, tin em, chắc chắn em sẽ tìm được Diệp Huyền!”
Không chờ Diệp Thiên Tông đồng ý, anh đã gọi Quảng Hải rồi đi đến địa điểm Diệp Huyền bị bắt. Đi được nửa đường, anh bắt đầu liên lệ với Hàn Bạch để nhờ hỗ trợ.
Hàn Bạch cung cấp video giám sát gần nơi xảy ra vụ việc. Đoạn video cho thấy Diệp Huyền đang lái xe đến gần công viên thì bị một chiếc xe tải tông mạnh vào bên hông.
Xe của Diệp Huyền bị lật ngã xuống đất, anh ta bị mắc kẹt trong xe, sau đó một chiếc xe đầu kéo đã kéo chiếc xe đi. Đoạn video lần theo dấu vết của chiếc xe kéo kia và hiển thị rằng nó đã lái đến vùng núi phía Bắc của Thiên Kinh. Nơi đó nhiều ngã rẽ, lượng camera giám sát lại hạn chế, rất khó tìm được chính xác hướng đi của xe đầu kéo.
Khi xe của Ngô Bình đi vào vùng núi, Quảng Hải giảm tốc độ và hỏi: “Sư thúc, như vậy có tìm được không?”
Ngô Bình nhìn chằm chằm vào mặt đường. Chiếc ô tô bị tông hỏng của Diệp Huyền đã xuất hiện tình trạng rò rỉ chất chống đông. Vậy nên suốt đường đi, anh luôn dựa vào manh mối này để lần theo dấu vết chiếc xe.
Xe lại chạy thêm mấy chục mét nữa. Ngô Bình đột nhiên bảo Quảng Hải dừng xe lại. Anh xuống xe, nhìn chất chống đông đã khô trên mặt đất, nhíu mày trầm ngâm.
Chất chống đông tích tụ ở đây, chứng tỏ xe đầu kéo đã đỗ ở đây ít nhất mười phút. Anh đưa mắt nhìn sang một bên, đó là một con mương bỏ hoang rất sâu, bên kia mương là rừng núi hoang sơ, gai chằng chịt.
Anh phát hiện có mấy sợi quần áo rất mảnh trên gai, hơn nữa còn hơi tách ra hai bên. Điều này chứng minh từng có người đi qua nơi này để lên núi.
Ngô Bình nói với Quảng Hải: “Báo cho sư phụ anh đến đây. Anh đừng đi, cứ ở đây chờ họ”.
“Vẫn chưa rõ. Nhưng có thể khẳng định một điều, Trương Nguyên Cổ nhất định có can dự”. Ông ấy thở dài, ánh mắt thấp thoáng vẻ buồn bã: “Ngày xưa, vì bảo vệ Huyền nên anh không cho nó tu hành. Xem ra bây giờ, anh vẫn làm chưa đủ”.
AdvertisementNgô Bình vội nói: “Sư huynh đừng quá lo lắng. Chắc chắn chúng ta có thể cứu Diệp Huyền về”.
“Mạo hiểm rất lớn”, Diệp Thiên Tông quay lại, nhìn Ngô Bình: “Sư đệ, chuyến đi này thập cửu nhất sinh. Nếu anh không thể quay về, cậu đừng trả thù, cứ tu luyện thật tốt. Rồi sẽ có ngày cậu trở thành cao thủ tuyệt đỉnh, trả thù cho sư huynh cũng không muộn”.
Ngô Bình thấy đầu mình tê rần: “Sao sư huynh lại nói mấy lời này kia chứ?”
Diệp Thiên Tông cười khổ: “Đối phương ra tay với Diệp Huyền thì chắc chắn đã có sự chuẩn bị hoàn hảo. Bọn họ muốn dùng tính mạng của Huyền để uy hiếp, anh chỉ đành ngoan ngoãn làm theo lời họ. Mà như vậy, e là anh không còn đường sống sót”.
Ngô Bình nhíu mày: “Sư huynh, anh bi quan quá. Anh cứ ngồi ở nhà chờ tin, em đến hiện trường!”
Trong chuyện truy tìm tung tích, Ngô Bình nói mình xếp thứ hai thì không ai dám nói xếp thứ nhất. Anh tin chắc sẽ tìm được Diệp Huyền dựa vào nhãn lực của mình.
Diệp Thiên Tông xua tay: “Sư đệ, cậu đừng tham gia”.
Ngô Bình trầm giọng nói: “Sư huynh, tin em, chắc chắn em sẽ tìm được Diệp Huyền!”
Không chờ Diệp Thiên Tông đồng ý, anh đã gọi Quảng Hải rồi đi đến địa điểm Diệp Huyền bị bắt. Đi được nửa đường, anh bắt đầu liên lệ với Hàn Bạch để nhờ hỗ trợ.
Hàn Bạch cung cấp video giám sát gần nơi xảy ra vụ việc. Đoạn video cho thấy Diệp Huyền đang lái xe đến gần công viên thì bị một chiếc xe tải tông mạnh vào bên hông.
Xe của Diệp Huyền bị lật ngã xuống đất, anh ta bị mắc kẹt trong xe, sau đó một chiếc xe đầu kéo đã kéo chiếc xe đi. Đoạn video lần theo dấu vết của chiếc xe kéo kia và hiển thị rằng nó đã lái đến vùng núi phía Bắc của Thiên Kinh. Nơi đó nhiều ngã rẽ, lượng camera giám sát lại hạn chế, rất khó tìm được chính xác hướng đi của xe đầu kéo.
Khi xe của Ngô Bình đi vào vùng núi, Quảng Hải giảm tốc độ và hỏi: “Sư thúc, như vậy có tìm được không?”
Ngô Bình nhìn chằm chằm vào mặt đường. Chiếc ô tô bị tông hỏng của Diệp Huyền đã xuất hiện tình trạng rò rỉ chất chống đông. Vậy nên suốt đường đi, anh luôn dựa vào manh mối này để lần theo dấu vết chiếc xe.
Xe lại chạy thêm mấy chục mét nữa. Ngô Bình đột nhiên bảo Quảng Hải dừng xe lại. Anh xuống xe, nhìn chất chống đông đã khô trên mặt đất, nhíu mày trầm ngâm.
Chất chống đông tích tụ ở đây, chứng tỏ xe đầu kéo đã đỗ ở đây ít nhất mười phút. Anh đưa mắt nhìn sang một bên, đó là một con mương bỏ hoang rất sâu, bên kia mương là rừng núi hoang sơ, gai chằng chịt.
Anh phát hiện có mấy sợi quần áo rất mảnh trên gai, hơn nữa còn hơi tách ra hai bên. Điều này chứng minh từng có người đi qua nơi này để lên núi.
Ngô Bình nói với Quảng Hải: “Báo cho sư phụ anh đến đây. Anh đừng đi, cứ ở đây chờ họ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.