Chương 364: “Vì thế anh mới cất luôn đi à”.
Tg Tiểu Tinh
23/09/2022
Ngô Bình phát hiện bức tranh này có ẩn chứa khí tức rất đặc biệt. Anh chợt
nổi hứng rồi khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, sau đó toàn thân run
lên, vì anh thấy ngọn núi trong bức tranh đã biến thành núi thật, còn
mặt trời trên đỉnh núi đang toả ra những tia nắng vô tận.
Anh nhắm mắt lại, nhưng nội tâm thì đang dậy sóng. Bức tranh này không đơn giản, mà là một bức Luyện Thần Đồ.
Tiên bộ cũng có ghi chép về loại tranh này. Khi tu sĩ tiến vào cảnh giới Luyện Thần, nếu muốn ngưng tụ thần thức thì phải luyện thần.
Advertisement
Ngô Bình lập tức hỏi Đường Minh Huy: “Bức tranh này có lai lịch thế nào ạ?”
Đường Minh Huy cười đáp: “40 năm trước bị mất mùa, một hoà thượng sắp chết đói đã đến hoá duyên ở nhà chú, ông nội chú thấy ông ấy đáng thương nên đã cho ở nhờ một tháng. Vị hoà thượng ấy rất cảm kích nên trước khi đi đã để lại bức tranh này”.
Ngô Bình: “Phía bên kia cũng yêu cầu bức tranh này ạ?”
Đường Minh Huy gật đầu: “Ừ, nửa năm trước, Lạc Trần Duyên tham gia triển lãm của nhà chú. Khi ấy, cậu ta rất thích bức tranh này. Nên khi trao đổi vật sưu tầm lần này, cậu ta đã nhắc đến bức tranh này ngay”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Chú cho cháu bức này được không”.
Đường Minh Huy cười lớn nói: “Nếu cháu thích thì lấy đi”.
Ngô Bình là ân nhân lớn của nhà họ Đường, thì họ tiếc gì bức tranh này chứ.
Ngô Bình lấy bức tranh xuống, sau đó đưa cho Đường Tử Di: “Tử Di, em mang ra xe đi”.
Dù Đường Tử Di thấy hành động của Ngô Bình rất lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, cô ấy nhận lấy bức tranh rồi bảo quản gia bỏ vào cốp xe.
Bấy giờ, Ngô Bình mới nói với Đường Minh Huy: “Chú, ví dụ lát nữa Lạc Trần Duyên có hỏi về bức tranh này, chú cứ bảo vị hoà thượng năm xưa đột nhiên đến rồi xin lại nhé ạ”.
Đường Minh Huy ngẩn người nói: “Chú nhớ là năm ấy, vị hoà thượng kia già lắm rồi, chắc gì giờ đã còn sống?”
Ngô Bình cười nói: “Mình cứ nói bừa vậy mà”.
Đường Minh Huy gật đầu: “Được rồi”.
Đường Tử Di rất thông minh nên hỏi ngay: “Bức tranh đó có gì đặc biệt vậy anh?”
Ngô Bình đáp: “Với người bình thường thì nó không có gì đắc biệt cả, nhưng với người tu hành thì lại rất có giá trị”.
Anh tiến lại gần Đường Tử Di rồi nói: “Có thể mục đích thật sự của Lạc Trần Duyên chính là bức tranh ấy”.
Đường Tử Di chớp mắt nói: “Vì thế anh mới cất luôn đi à”.
Ngô Bình cười đáp: “Ừm, nếu anh đoán không nhầm thì Lạc Trần Duyên là một cao thủ”.
Một lát sau, đã có tiếng chào của quản gia vang lên ở bên ngoài, Đường Minh Huy vội ra đón tiếp. Một người đàn ông khoảng 40 tuổi, gương mặt lai tây đầy khí thế bước vào.
Ông ta mặc trang phục thời Đường, sau đó mỉm cười chắp tay với Đường Minh Huy: “Xin lỗi vì để ông Đường phải chờ lâu”.
Đường Minh Huy cười nói: “Nào có, tôi cũng mới tới thôi. Ông Lạc, đồ của tôi ở đây hết rồi, ông có muốn xem qua không?”
Lạc Trần Duyên gật đầu: “Có chứ”.
Anh nhắm mắt lại, nhưng nội tâm thì đang dậy sóng. Bức tranh này không đơn giản, mà là một bức Luyện Thần Đồ.
Tiên bộ cũng có ghi chép về loại tranh này. Khi tu sĩ tiến vào cảnh giới Luyện Thần, nếu muốn ngưng tụ thần thức thì phải luyện thần.
Advertisement
Ngô Bình lập tức hỏi Đường Minh Huy: “Bức tranh này có lai lịch thế nào ạ?”
Đường Minh Huy cười đáp: “40 năm trước bị mất mùa, một hoà thượng sắp chết đói đã đến hoá duyên ở nhà chú, ông nội chú thấy ông ấy đáng thương nên đã cho ở nhờ một tháng. Vị hoà thượng ấy rất cảm kích nên trước khi đi đã để lại bức tranh này”.
Ngô Bình: “Phía bên kia cũng yêu cầu bức tranh này ạ?”
Đường Minh Huy gật đầu: “Ừ, nửa năm trước, Lạc Trần Duyên tham gia triển lãm của nhà chú. Khi ấy, cậu ta rất thích bức tranh này. Nên khi trao đổi vật sưu tầm lần này, cậu ta đã nhắc đến bức tranh này ngay”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Chú cho cháu bức này được không”.
Đường Minh Huy cười lớn nói: “Nếu cháu thích thì lấy đi”.
Ngô Bình là ân nhân lớn của nhà họ Đường, thì họ tiếc gì bức tranh này chứ.
Ngô Bình lấy bức tranh xuống, sau đó đưa cho Đường Tử Di: “Tử Di, em mang ra xe đi”.
Dù Đường Tử Di thấy hành động của Ngô Bình rất lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, cô ấy nhận lấy bức tranh rồi bảo quản gia bỏ vào cốp xe.
Bấy giờ, Ngô Bình mới nói với Đường Minh Huy: “Chú, ví dụ lát nữa Lạc Trần Duyên có hỏi về bức tranh này, chú cứ bảo vị hoà thượng năm xưa đột nhiên đến rồi xin lại nhé ạ”.
Đường Minh Huy ngẩn người nói: “Chú nhớ là năm ấy, vị hoà thượng kia già lắm rồi, chắc gì giờ đã còn sống?”
Ngô Bình cười nói: “Mình cứ nói bừa vậy mà”.
Đường Minh Huy gật đầu: “Được rồi”.
Đường Tử Di rất thông minh nên hỏi ngay: “Bức tranh đó có gì đặc biệt vậy anh?”
Ngô Bình đáp: “Với người bình thường thì nó không có gì đắc biệt cả, nhưng với người tu hành thì lại rất có giá trị”.
Anh tiến lại gần Đường Tử Di rồi nói: “Có thể mục đích thật sự của Lạc Trần Duyên chính là bức tranh ấy”.
Đường Tử Di chớp mắt nói: “Vì thế anh mới cất luôn đi à”.
Ngô Bình cười đáp: “Ừm, nếu anh đoán không nhầm thì Lạc Trần Duyên là một cao thủ”.
Một lát sau, đã có tiếng chào của quản gia vang lên ở bên ngoài, Đường Minh Huy vội ra đón tiếp. Một người đàn ông khoảng 40 tuổi, gương mặt lai tây đầy khí thế bước vào.
Ông ta mặc trang phục thời Đường, sau đó mỉm cười chắp tay với Đường Minh Huy: “Xin lỗi vì để ông Đường phải chờ lâu”.
Đường Minh Huy cười nói: “Nào có, tôi cũng mới tới thôi. Ông Lạc, đồ của tôi ở đây hết rồi, ông có muốn xem qua không?”
Lạc Trần Duyên gật đầu: “Có chứ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.