Chương 70: Viên thuốc trị giá một triệu tệ
Tg Tiểu Tinh
15/09/2022
Sau khi bắt xe về đến nhà thì Trương Lệ và Ngô Mi đã ngủ rồi, anh liền đi tắm rồi đi ra mảnh sân đối diện nhà.
Hoàng Tử Cường vẫn đang luyện công, thấy Ngô Bình thì vội vã đi tới hỏi về những nghi hoặc trong tu hành. Hắn ta đã đến thời kỳ viên mãn của giai đoạn đại chu thiên, thế nên muốn bước vào cảnh giới tiếp theo là luật động.
Luật động là một phương pháp hít thở, trước nay không truyền ra bên ngoài. Ví dụ thứ Ngô Bình đang luyện chính là một phương pháp hít thở vô cùng cao cấp.
"Cậu chủ, thầy của tôi chưa từng dạy tôi cách tu luyện luật động, năm đó ông ấy cũng chỉ dừng bước ở đại chu thiên. Nhưng ông ấy nói rằng trên đời này có một số phương pháp hít thở, chỉ tiếc là đều đã bị các thế gia tu hành và các tông môn nắm giữ, không truyền ra bên ngoài. Haizz, nếu tôi có phương pháp hít thở thì tốt rồi".
Ngô Bình cũng hiểu chút chuyện giang hồ, nhưng cũng không hoàn toàn như Hoàng Tử Cường nói. Anh hỏi: "Nếu đúng như cậu nói, chính vì không có phương pháp hít thở nên nhiều tu sĩ đã dừng bước ở đại chu thiên sao?"
Hoàng Tử Cường gật đầu: "Đúng đấy, tu sĩ luật động được chân khí cực kỳ ít, thế nên lượng chân khí đưa ra ngoài lại càng ít".
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thế này nhé, tôi truyền cho cậu một bộ phương pháp hít thở, nhưng cậu không được truyền cho người khác".
Trong Thiên Địa Huyền Hoàng quyết viết rằng, có bốn phương pháp hít thở, đó là hạ thừa, trung thừa, thượng thừa và vô thượng.
Anh đang luyện phương pháp hít thở vô thượng. Trong Thiên Địa Huyền Hoàng quyết chỉ ghi chép một loại phương pháp hít thở vô thượng duy nhất, vô cùng khó luyện, anh cũng chỉ vừa mới nhập môn chứ vẫn chưa thành thạo.
Anh suy nghĩ một lát rồi quyết định dạy cho Hoàng Tử Cường một bộ phương pháp hít thở trung thừa. Thực ra cho dù chỉ là phương pháp hít thở hạ thừa thôi cũng đã mạnh hơn phương pháp của một số tông môn hay thế gia rồi. Những phương pháp đó đều không chính cống.
Hoàng Tử Cường nghe Ngô Bình nói vậy liền lập tức quỳ xuống: "Cảm ơn cậu chủ!"
Đạo không thể dễ dàng truyền ra ngoài, Ngô Bình dạy cho hắn ta phương pháp hít thở đã đủ để thay đổi số phận của hắn ta rồi!
Ngô Bình nhận của hắn ta một lạy rồi truyền dạy cho hắn ta.
Hoàng Tử Cường được dạy phương pháp hít thở thì vô cùng mừng rỡ, tối đó liền thành công đột phá cảnh giới luật động, tu vi thăng tiến thêm một bước.
Ngô Bình cũng không rảnh, anh tiếp tục đả thông kinh mạch cấp 2.
Sáng ngày hôm sau, anh lái xe đưa Ngô Mi đi học. Uông Tinh Thành quả nhiên mới sáng sớm đã đứng đợi anh.
Sau khi Ngô Mi đi, ông ta liền vội vàng đi tới cười nịnh nọt: "Cậu Ngô à, cậu đã đưa thuốc tới chưa?"
Trước lúc tới Ngô Bình đã dùng tro nồi để nhào bột, nặn mấy viên thuốc đen sì để đưa tới. Anh mở một cái bình rồi đổ ba viên thuốc đen sì ra, nói: "Đây là thuốc do tôi điều chế, sau khi ông uống thì sẽ khỏi bệnh".
Đôi mắt Uông Tinh Thành sáng rực: "Thật sao?"
Sắc mặt Ngô Bình rất điềm tĩnh: "Tất nhiên rồi!"
Uông Tinh Thành vội vã nhận lấy thuốc rồi nuốt ực. Vào lúc ông ta uống thuốc, Ngô Bình âm thầm rút kim ra sau đó vỗ lưng ông ta: "Chậm thôi, không phải vội".
Uông Tinh Thành cảm thấy người mình nhẹ hẳn đi, ông ta vội lấy gương ra soi thì thấy mũi, miệng mình đang dần quay lại vị trí cũ.
Sau khoảng mười mấy phút, khuôn mặt ông ta đã bình thường lại.
Ông ta mừng rỡ vô cùng, liền nói: "Cậu Ngô, thuốc của cậu hiệu nghiệm thật đấy!"
Ngô Bình: "Đương nhiên rồi! Nhưng phải uống thuốc này hai lần, nửa tháng sau ông phải uống một lần nữa, nếu không sẽ khó lành đấy".
"Đúng đúng, phải củng cố trị liệu chứ". Ông ta vội nói, sau đó chớp mắt liên hồi: "Cậu Ngô, đừng nói là lần thuốc thứ hai cậu lại thu tiền nữa đấy nhé?"
"Sao có thể chứ". Ngô Bình nói: "Tôi chỉ lấy một triệu tệ này thôi".
Uông Tinh Thành thở phào, ông ta nhìn dáo dác xung quanh, nói: "Cậu Ngô, trên xe tôi có cái cặp da, trong đó có một triệu tệ".
Ngô Bình không ngờ ông ta đưa tiền mặt đến, anh liền gật đầu rồi đi theo ông ta tới trước xe, xách một chiếc cặp da ra.
Một triệu tệ là mười nghìn tờ tiền giấy, trông dày cộp. Ngô Bình nhìn một lượt thấy không có vấn đề gì liền để vào trong cốp sau của mình.
Lúc để vào trong cốp, anh nói với Uông Tinh Thành đang tiếc của: "Ông Uông, bảo con trai ông đừng làm phiền em gái tôi nữa, cậu ta xấu như vậy, em gái tôi sao thích cậu ta được?"
Uông Tinh Thành rất bối rối, vội nói: "Đúng đúng, sau này tôi sẽ dạy bảo con trai tôi. Nếu nó không nghe lời thì tôi sẽ đánh nó".
Sau đó ông ta đi lên trước, hỏi: "Cậu Ngô, cậu thân với cô Chu lắm à?"
Bố của Chu Thanh Nghiên là thị trưởng, Uông Tinh Thành vẫn luôn muốn móc nối mà vẫn không có cơ hội.
Ngô Bình không quan tâm mấy chuyện này lắm, liền nói: "Cũng không thân lắm".
Uông Tinh Thành 'ồ' một tiếng, thấy hơi thất vọng.
Ngô Bình tạm biệt ông ta. Buổi sáng anh đi chữa trị cho Chu Viễn Sơn, buổi trưa nghỉ ngơi rồi chiều lại đi chữa cho Lâm Mỹ Kiều. Đến tối còn phải chữa trị cho mẹ, ba lần đều phải tiêu hao nguyên khí khiến anh vô cùng mệt mỏi.
Điều trị như thế liên tiếp ba ngày, vết thương của Chu Viễn Sơn đã khỏi, chỉ cần mỗi ngày uống thuốc đúng giờ là được. Tình trạng của Lâm Mỹ Kiều cũng tốt lên, không cần chữa trị mỗi ngày nữa, sau này mỗi tuần chữa một lần là được.
Hôm nay là ngày Ngô Mi lên tỉnh để tham gia cuộc thi Toán học, mới sáng ra Ngô Bình đã dậy để chuẩn bị bữa sáng, anh sẽ đưa Ngô Mi đi.
Chuyến này Cương Tử sẽ lái xe, giáo sư đi cùng ngồi ở ghế phó lái, Ngô Bình và Ngô Mi ngồi ở ghế sau.
Thầy giáo hơn ba mươi tuổi, họ Triệu, có kinh nghiệm phong phú về bồi dưỡng Toán học. Thầy giáo nói: "Anh trai Ngô Mi này, thành tích của mấy lần thi thử của cô bé đều rất tốt, tôi tin rằng cô bé nhất định có thể đạt giải Nhất".
Ngô Bình cười nói: "Thật sao? Các thầy cô đã vất vả rồi, may nhờ có mọi người dạy tốt".
Thầy Triệu vội nói: "Cũng không thể nói như vậy, chủ yếu là do Ngô Mi thông minh. Trước đây tôi cũng từng dạy vài học sinh, Ngô Mi là người thông minh nhất đấy".
"Phải rồi, mấy ngày trước có một học trò tên là Vương Tường cứ đòi tôi phải dạy kèm cho cô bé. Thực ra thành tích của học trò đó khá tốt, tiếc là không có năng khiếu Toán học, thế nên tôi dạy kèm có vài ngày đã bỏ rồi, suy cho cùng thì môn Toán này phải có năng khiếu mới được".
Nhắc đến Vương Tường là Ngô Bình lại nhớ đến chuyện lần trước, anh hỏi Ngô Mi: "Tiểu Mi, mấy ngày nay Vương Tường có gây rắc rối cho em không?"
Ngô Mi lắc đầu: "Chắc là hiệu trưởng đã nói chuyện với bạn ấy, bạn ấy không gây chuyện với em nữa. Nhưng em thấy ánh mắt của bạn ấy không đúng lắm, hình như rất căm ghét em".
Hoàng Tử Cường vẫn đang luyện công, thấy Ngô Bình thì vội vã đi tới hỏi về những nghi hoặc trong tu hành. Hắn ta đã đến thời kỳ viên mãn của giai đoạn đại chu thiên, thế nên muốn bước vào cảnh giới tiếp theo là luật động.
Luật động là một phương pháp hít thở, trước nay không truyền ra bên ngoài. Ví dụ thứ Ngô Bình đang luyện chính là một phương pháp hít thở vô cùng cao cấp.
"Cậu chủ, thầy của tôi chưa từng dạy tôi cách tu luyện luật động, năm đó ông ấy cũng chỉ dừng bước ở đại chu thiên. Nhưng ông ấy nói rằng trên đời này có một số phương pháp hít thở, chỉ tiếc là đều đã bị các thế gia tu hành và các tông môn nắm giữ, không truyền ra bên ngoài. Haizz, nếu tôi có phương pháp hít thở thì tốt rồi".
Ngô Bình cũng hiểu chút chuyện giang hồ, nhưng cũng không hoàn toàn như Hoàng Tử Cường nói. Anh hỏi: "Nếu đúng như cậu nói, chính vì không có phương pháp hít thở nên nhiều tu sĩ đã dừng bước ở đại chu thiên sao?"
Hoàng Tử Cường gật đầu: "Đúng đấy, tu sĩ luật động được chân khí cực kỳ ít, thế nên lượng chân khí đưa ra ngoài lại càng ít".
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thế này nhé, tôi truyền cho cậu một bộ phương pháp hít thở, nhưng cậu không được truyền cho người khác".
Trong Thiên Địa Huyền Hoàng quyết viết rằng, có bốn phương pháp hít thở, đó là hạ thừa, trung thừa, thượng thừa và vô thượng.
Anh đang luyện phương pháp hít thở vô thượng. Trong Thiên Địa Huyền Hoàng quyết chỉ ghi chép một loại phương pháp hít thở vô thượng duy nhất, vô cùng khó luyện, anh cũng chỉ vừa mới nhập môn chứ vẫn chưa thành thạo.
Anh suy nghĩ một lát rồi quyết định dạy cho Hoàng Tử Cường một bộ phương pháp hít thở trung thừa. Thực ra cho dù chỉ là phương pháp hít thở hạ thừa thôi cũng đã mạnh hơn phương pháp của một số tông môn hay thế gia rồi. Những phương pháp đó đều không chính cống.
Hoàng Tử Cường nghe Ngô Bình nói vậy liền lập tức quỳ xuống: "Cảm ơn cậu chủ!"
Đạo không thể dễ dàng truyền ra ngoài, Ngô Bình dạy cho hắn ta phương pháp hít thở đã đủ để thay đổi số phận của hắn ta rồi!
Ngô Bình nhận của hắn ta một lạy rồi truyền dạy cho hắn ta.
Hoàng Tử Cường được dạy phương pháp hít thở thì vô cùng mừng rỡ, tối đó liền thành công đột phá cảnh giới luật động, tu vi thăng tiến thêm một bước.
Ngô Bình cũng không rảnh, anh tiếp tục đả thông kinh mạch cấp 2.
Sáng ngày hôm sau, anh lái xe đưa Ngô Mi đi học. Uông Tinh Thành quả nhiên mới sáng sớm đã đứng đợi anh.
Sau khi Ngô Mi đi, ông ta liền vội vàng đi tới cười nịnh nọt: "Cậu Ngô à, cậu đã đưa thuốc tới chưa?"
Trước lúc tới Ngô Bình đã dùng tro nồi để nhào bột, nặn mấy viên thuốc đen sì để đưa tới. Anh mở một cái bình rồi đổ ba viên thuốc đen sì ra, nói: "Đây là thuốc do tôi điều chế, sau khi ông uống thì sẽ khỏi bệnh".
Đôi mắt Uông Tinh Thành sáng rực: "Thật sao?"
Sắc mặt Ngô Bình rất điềm tĩnh: "Tất nhiên rồi!"
Uông Tinh Thành vội vã nhận lấy thuốc rồi nuốt ực. Vào lúc ông ta uống thuốc, Ngô Bình âm thầm rút kim ra sau đó vỗ lưng ông ta: "Chậm thôi, không phải vội".
Uông Tinh Thành cảm thấy người mình nhẹ hẳn đi, ông ta vội lấy gương ra soi thì thấy mũi, miệng mình đang dần quay lại vị trí cũ.
Sau khoảng mười mấy phút, khuôn mặt ông ta đã bình thường lại.
Ông ta mừng rỡ vô cùng, liền nói: "Cậu Ngô, thuốc của cậu hiệu nghiệm thật đấy!"
Ngô Bình: "Đương nhiên rồi! Nhưng phải uống thuốc này hai lần, nửa tháng sau ông phải uống một lần nữa, nếu không sẽ khó lành đấy".
"Đúng đúng, phải củng cố trị liệu chứ". Ông ta vội nói, sau đó chớp mắt liên hồi: "Cậu Ngô, đừng nói là lần thuốc thứ hai cậu lại thu tiền nữa đấy nhé?"
"Sao có thể chứ". Ngô Bình nói: "Tôi chỉ lấy một triệu tệ này thôi".
Uông Tinh Thành thở phào, ông ta nhìn dáo dác xung quanh, nói: "Cậu Ngô, trên xe tôi có cái cặp da, trong đó có một triệu tệ".
Ngô Bình không ngờ ông ta đưa tiền mặt đến, anh liền gật đầu rồi đi theo ông ta tới trước xe, xách một chiếc cặp da ra.
Một triệu tệ là mười nghìn tờ tiền giấy, trông dày cộp. Ngô Bình nhìn một lượt thấy không có vấn đề gì liền để vào trong cốp sau của mình.
Lúc để vào trong cốp, anh nói với Uông Tinh Thành đang tiếc của: "Ông Uông, bảo con trai ông đừng làm phiền em gái tôi nữa, cậu ta xấu như vậy, em gái tôi sao thích cậu ta được?"
Uông Tinh Thành rất bối rối, vội nói: "Đúng đúng, sau này tôi sẽ dạy bảo con trai tôi. Nếu nó không nghe lời thì tôi sẽ đánh nó".
Sau đó ông ta đi lên trước, hỏi: "Cậu Ngô, cậu thân với cô Chu lắm à?"
Bố của Chu Thanh Nghiên là thị trưởng, Uông Tinh Thành vẫn luôn muốn móc nối mà vẫn không có cơ hội.
Ngô Bình không quan tâm mấy chuyện này lắm, liền nói: "Cũng không thân lắm".
Uông Tinh Thành 'ồ' một tiếng, thấy hơi thất vọng.
Ngô Bình tạm biệt ông ta. Buổi sáng anh đi chữa trị cho Chu Viễn Sơn, buổi trưa nghỉ ngơi rồi chiều lại đi chữa cho Lâm Mỹ Kiều. Đến tối còn phải chữa trị cho mẹ, ba lần đều phải tiêu hao nguyên khí khiến anh vô cùng mệt mỏi.
Điều trị như thế liên tiếp ba ngày, vết thương của Chu Viễn Sơn đã khỏi, chỉ cần mỗi ngày uống thuốc đúng giờ là được. Tình trạng của Lâm Mỹ Kiều cũng tốt lên, không cần chữa trị mỗi ngày nữa, sau này mỗi tuần chữa một lần là được.
Hôm nay là ngày Ngô Mi lên tỉnh để tham gia cuộc thi Toán học, mới sáng ra Ngô Bình đã dậy để chuẩn bị bữa sáng, anh sẽ đưa Ngô Mi đi.
Chuyến này Cương Tử sẽ lái xe, giáo sư đi cùng ngồi ở ghế phó lái, Ngô Bình và Ngô Mi ngồi ở ghế sau.
Thầy giáo hơn ba mươi tuổi, họ Triệu, có kinh nghiệm phong phú về bồi dưỡng Toán học. Thầy giáo nói: "Anh trai Ngô Mi này, thành tích của mấy lần thi thử của cô bé đều rất tốt, tôi tin rằng cô bé nhất định có thể đạt giải Nhất".
Ngô Bình cười nói: "Thật sao? Các thầy cô đã vất vả rồi, may nhờ có mọi người dạy tốt".
Thầy Triệu vội nói: "Cũng không thể nói như vậy, chủ yếu là do Ngô Mi thông minh. Trước đây tôi cũng từng dạy vài học sinh, Ngô Mi là người thông minh nhất đấy".
"Phải rồi, mấy ngày trước có một học trò tên là Vương Tường cứ đòi tôi phải dạy kèm cho cô bé. Thực ra thành tích của học trò đó khá tốt, tiếc là không có năng khiếu Toán học, thế nên tôi dạy kèm có vài ngày đã bỏ rồi, suy cho cùng thì môn Toán này phải có năng khiếu mới được".
Nhắc đến Vương Tường là Ngô Bình lại nhớ đến chuyện lần trước, anh hỏi Ngô Mi: "Tiểu Mi, mấy ngày nay Vương Tường có gây rắc rối cho em không?"
Ngô Mi lắc đầu: "Chắc là hiệu trưởng đã nói chuyện với bạn ấy, bạn ấy không gây chuyện với em nữa. Nhưng em thấy ánh mắt của bạn ấy không đúng lắm, hình như rất căm ghét em".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.