Chương 72: Võ quán Thái Nhất
Tg Tiểu Tinh
15/09/2022
Vương Tường vừa kinh hoàng vừa tức giận: "Anh hủy tư cách dự thi của tôi sao, anh có quyền gì mà làm thế? Bố, bố mau nghĩ cách đi!"
Vương Tường rất sốt ruột, không ngừng giậm chân.
Vương Hiến Sâm nhanh chóng bình tĩnh lại, ông ta nhìn Ngô Bình: "Cậu bạn à, cậu biết chuyện này nhanh như thế thì có lẽ cũng có mối quan hệ. Chuyện này là do tôi không đúng, chúng ta dừng mọi chuyện ở đây, thế nào?"
"Dừng mọi chuyện ở đây? Ông có quyền quyết định sao?". Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm: "Tôi không thù không oán với ông, thế mà con gái ông thuê người chặn đường em gái tôi, giờ lại chiếm suất đi thi của nó, ai cho ông lá gan đó hả?"
Vương Hiến Sâm sầm mặt: "Thằng nhóc kia, cậu nghĩ tôi sợ cậu đấy à? Vương Hiến Sâm này cũng lăn lộn trong xã hội lâu rồi, tôi biết rất nhiều nhân vật tầm cỡ, tốt nhất là cậu biết đường mà lui đi, đừng tự tìm đường chết!"
Ngô Bình gật đầu: "Xem ra tôi không cho ông nếm mùi thì ông lại nghĩ tôi là quả hồng mềm dễ bóp!"
Anh liền gọi ngay một cuộc điện thoại cho người bạn làm ở cục Tình báo: "Giúp tôi điều tra về Vương Hiến Sâm, ngưởi ở huyện Minh Dương, con gái tên là Vương Tường, học ở trường Số 1 của huyện. Ừ, được".
Vương Hiến Sâm sững sờ, Ngô Bình cho người điều tra ông ta sao? Tên này bị điên à! Nghĩ rằng đang quay phim sao, gọi một cuộc là có được tin tình báo à?
Ông ta không khỏi cười lạnh: "Tên nhóc kia, cậu đừng có giả vờ giả vịt trước mặt tôi. Tôi nói cho cậu biết, Vương Hiến Sâm này..."
Ông ta mới nói một nửa thì người kia đã gọi lại, Ngô Bình bật ngay loa ngoài: "Đã tra được rồi, Vương Hiến Sâm là anh rể của Cục phó Cục Xây dựng, thế nên đã thông qua mối quan hệ đó để nhận thầu nhiều đơn đặt hàng vật liệu xây dựng, mấy năm nay kiếm được rất nhiều tiền".
Ngô Bình: "Thế là đủ rồi", sau đó anh cúp máy.
Vương Hiến Sâm vô cùng kinh hãi, người ở đầu dây bên kia là ai, sao lại biết ông ta là anh rể của Cục phó Cục xây dựng?
Ngô Bình nhìn ông ta, nói: "Bây giờ ông quỳ xuống xin lỗi tôi, sau đó tự vả mặt mình mười lần thì tôi có thể tha thứ cho ông".
Vương Hiến Sâm liền hoảng loạn, nhưng ông ta đương nhiên không thể nào đồng ý với yêu cầu sỉ nhục bản thân như vậy, liền nói: "Tên nhóc kia, cậu đừng có dọa tôi..."
Ngô Bình bật cười, sau đó bắt đầu gọi cuộc thứ hai, anh trực tiếp gọi cho thị trưởng Chu Truyền Võ.
Chu Truyền Võ ở đầu dây bên kia vô cùng vui mừng: "Ngô Bình à, cháu có chuyện gì sao? Thanh Nghiên vẫn khỏe chứ?"
Ngô Bình nói: "Chào chú ạ, Thanh Nghiên khỏe lắm, sức khỏe ông nội cũng dần tốt lên rồi ạ. Phải rồi, cháu có chuyện muốn hỏi chú, có phải có một cục Xây dựng ở huyện Minh Dương không ạ?"
Chu Truyền Võ nói: "Đúng vậy, huyện nào cũng có, chủ yếu phụ trách xây dựng một số công trình kiến trúc công cộng".
Ngô Bình nói: "Phó Cục trưởng của cục Xây dựng huyện Minh Dương đã giao đấu thầu vật liệu xây dựng cho anh rể của mình, cả bộ máy đều mục nát. Cháu cảm thấy chú nên điều tra chuyện này".
Chu Truyền Võ nghe thấy tin này liền nghiêm nghị nói: "Có chuyện này sao? Chú sẽ lập tức bảo người điều tra, sau đó sẽ báo cho cháu kết quả".
"Được ạ. Cháu không còn chuyện gì khác, cứ thế đã chú nhé".
Sau khi cúp máy, sắc mặt Vương Hiến Sâm liền trắng bệch, ông ta hỏi: "Cậu gọi điện cho ai?"
Ngô Bình nói: "Cũng chẳng có gì đâu, đó là thị trưởng của thành phố Vân Đỉnh - Chu Truyền Võ, chắc ông cũng từng nghe nói".
"Rầm!"
Vương Hiến Sâm ngồi sụp xuống đất, nói với giọng run rẩy: "Cậu bạn à, xin lỗi, tôi sai rồi, xin cậu tha lỗi cho tôi".
Ông ta quỳ xuống đất, vẻ mặt đầy khẩn cầu.
Ngô Bình cười lạnh: "Tôi đã cho ông cơ hội rồi nhưng ông không biết nắm lấy, bây giờ có quỳ cũng muộn rồi!"
Nói xong anh liền quay đầu rời đi.
Vương Tường thét lên: "Anh quay lại đây!"
Ngô Bình đứng lại, anh nhìn cô nhóc này, lạnh lùng nói: "Cô muốn nói gì?"
Vương Tường tức giận nói: "Anh đừng có uy hiếp tôi, tôi không sợ đâu..."
"Bốp!"
Vương Hiến Sâm liền tát ngay lên mặt con gái, tức giận nói: "Còn dám gây chuyện nữa à! Im mồm đi!"
Vương Tường liền sững sờ. Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên Vương Hiến Sâm đánh cô nhóc, thế là nước mắt liền rơi như mưa.
Vương Hiến Sâm nhanh chóng đi tới trước mặt Ngô Bình, run giọng nói: "Cậu Ngô, tôi sai thật rồi, xin hãy cho tôi cơ hội".
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Hãy cút về huyện đi, đợi khi nào tâm trạng tôi vui vẻ thì tôi sẽ suy nghĩ xem có nên tha cho ông không".
"Vâng vâng". Ông ta vội vàng kéo bà vợ và cả Vương Tường đang sững sờ đi, lập tức rời khỏi đại sảnh. Ngô Bình nói như thế chứng tỏ ông ta vẫn còn cơ hội.
Ngô Mi đã nhìn thấy hết những cảnh bên này. Khi Ngô Bình đi tới, cô bé nói: "Anh ơi, có chuyện gì vậy, sao bố Vương Tường lại quỳ xuống trước mặt anh?"
Ngô Bình không muốn ảnh hưởng đến việc cô bé dự thi nên nói: "Không có gì đâu, là do chính ông ta đê tiện thôi".
Chẳng mấy chốc vòng thi thứ nhất đã bắt đầu, Ngô Mi đi vào phòng thi.
Cuộc thi hai tiếng khá dài, Ngô Bình thấy rất nhàm chán liền hỏi thầy Triệu có muốn đi loanh quanh không, nhưng thầy Triệu lại kiên quyết ngồi đợi.
Ngô Bình không ép thầy, anh một mình đi ra khỏi trường.
Đối diện trường học có một võ quán tên "Thái Nhất". Thấy có biển hiệu võ quán anh liền muốn xem bên trong như thế nào. Dù thế nào thì anh cũng là cao thủ cảnh giới Khí, thế nên rất tò mò.
Cửa võ quán mở rộng, sau khi đi vào cổng có một con đường, phía bên trái con đường là một cánh cửa.
Anh mở cửa ra thì thấy một sảnh diễn võ rất lớn, có mấy chục người mặc đồ luyện công màu trắng đang ngồi ngay ngắn trên mặt đất, sau đó họ đồng loạt nhìn về phía anh.
Có một người đàn ông trung niên ngồi giữa bọn họ, cơ thể vạm vỡ, hai tay thô to, người đó cũng đang nhìn anh.
"Anh bạn cuối cùng cũng đến rồi!". Người đàn ông đó đứng dậy, người đó phải cao đến một mét chín lăm, xương lông mày gồ lên, mày đậm tựa kiếm.
Ngô Bình sững sờ, anh chỉ vào mình: "Ông đang nói tôi sao?"
Người đàn ông đi lên trước ba bước, nói: "Đã nghe danh tiếng của cậu lâu rồi, không ngờ cậu lại trẻ đến vậy".
Ngô Bình thấy rất lạ, người này đã từng nghe nói đến anh sao? Vậy sao mình không biết ông ta?
Người đó tiếp tục nói: "Nếu cậu đã đến rồi thì tôi không nhiều lời nữa, xin mời!"
Ông ta bày ra một thế võ. Ngô Bình thấy ông ta định ra tay thì liền nghĩ, chẳng lẽ người luyện võ đều bốc đồng thế này sao? Mình chỉ đến võ quán xem thử thôi mà ông ta định ra tay với mình sao?
Nhưng anh cũng không sợ hãi, liền dứt khoát cởi giày ra, nói: "Được, chúng ta lên đi!"
Người đàn ông đó quát khẽ rồi nghiêng người tung cú đá, tốc độ rất nhanh, lực rất mạnh. Nhưng trong mắt Ngô Bình, động tác của ông ta vô cùng chậm. Anh từ từ lui về sau, sau đó tung chân giẫm lên chân của ông ta.
Vương Tường rất sốt ruột, không ngừng giậm chân.
Vương Hiến Sâm nhanh chóng bình tĩnh lại, ông ta nhìn Ngô Bình: "Cậu bạn à, cậu biết chuyện này nhanh như thế thì có lẽ cũng có mối quan hệ. Chuyện này là do tôi không đúng, chúng ta dừng mọi chuyện ở đây, thế nào?"
"Dừng mọi chuyện ở đây? Ông có quyền quyết định sao?". Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm: "Tôi không thù không oán với ông, thế mà con gái ông thuê người chặn đường em gái tôi, giờ lại chiếm suất đi thi của nó, ai cho ông lá gan đó hả?"
Vương Hiến Sâm sầm mặt: "Thằng nhóc kia, cậu nghĩ tôi sợ cậu đấy à? Vương Hiến Sâm này cũng lăn lộn trong xã hội lâu rồi, tôi biết rất nhiều nhân vật tầm cỡ, tốt nhất là cậu biết đường mà lui đi, đừng tự tìm đường chết!"
Ngô Bình gật đầu: "Xem ra tôi không cho ông nếm mùi thì ông lại nghĩ tôi là quả hồng mềm dễ bóp!"
Anh liền gọi ngay một cuộc điện thoại cho người bạn làm ở cục Tình báo: "Giúp tôi điều tra về Vương Hiến Sâm, ngưởi ở huyện Minh Dương, con gái tên là Vương Tường, học ở trường Số 1 của huyện. Ừ, được".
Vương Hiến Sâm sững sờ, Ngô Bình cho người điều tra ông ta sao? Tên này bị điên à! Nghĩ rằng đang quay phim sao, gọi một cuộc là có được tin tình báo à?
Ông ta không khỏi cười lạnh: "Tên nhóc kia, cậu đừng có giả vờ giả vịt trước mặt tôi. Tôi nói cho cậu biết, Vương Hiến Sâm này..."
Ông ta mới nói một nửa thì người kia đã gọi lại, Ngô Bình bật ngay loa ngoài: "Đã tra được rồi, Vương Hiến Sâm là anh rể của Cục phó Cục Xây dựng, thế nên đã thông qua mối quan hệ đó để nhận thầu nhiều đơn đặt hàng vật liệu xây dựng, mấy năm nay kiếm được rất nhiều tiền".
Ngô Bình: "Thế là đủ rồi", sau đó anh cúp máy.
Vương Hiến Sâm vô cùng kinh hãi, người ở đầu dây bên kia là ai, sao lại biết ông ta là anh rể của Cục phó Cục xây dựng?
Ngô Bình nhìn ông ta, nói: "Bây giờ ông quỳ xuống xin lỗi tôi, sau đó tự vả mặt mình mười lần thì tôi có thể tha thứ cho ông".
Vương Hiến Sâm liền hoảng loạn, nhưng ông ta đương nhiên không thể nào đồng ý với yêu cầu sỉ nhục bản thân như vậy, liền nói: "Tên nhóc kia, cậu đừng có dọa tôi..."
Ngô Bình bật cười, sau đó bắt đầu gọi cuộc thứ hai, anh trực tiếp gọi cho thị trưởng Chu Truyền Võ.
Chu Truyền Võ ở đầu dây bên kia vô cùng vui mừng: "Ngô Bình à, cháu có chuyện gì sao? Thanh Nghiên vẫn khỏe chứ?"
Ngô Bình nói: "Chào chú ạ, Thanh Nghiên khỏe lắm, sức khỏe ông nội cũng dần tốt lên rồi ạ. Phải rồi, cháu có chuyện muốn hỏi chú, có phải có một cục Xây dựng ở huyện Minh Dương không ạ?"
Chu Truyền Võ nói: "Đúng vậy, huyện nào cũng có, chủ yếu phụ trách xây dựng một số công trình kiến trúc công cộng".
Ngô Bình nói: "Phó Cục trưởng của cục Xây dựng huyện Minh Dương đã giao đấu thầu vật liệu xây dựng cho anh rể của mình, cả bộ máy đều mục nát. Cháu cảm thấy chú nên điều tra chuyện này".
Chu Truyền Võ nghe thấy tin này liền nghiêm nghị nói: "Có chuyện này sao? Chú sẽ lập tức bảo người điều tra, sau đó sẽ báo cho cháu kết quả".
"Được ạ. Cháu không còn chuyện gì khác, cứ thế đã chú nhé".
Sau khi cúp máy, sắc mặt Vương Hiến Sâm liền trắng bệch, ông ta hỏi: "Cậu gọi điện cho ai?"
Ngô Bình nói: "Cũng chẳng có gì đâu, đó là thị trưởng của thành phố Vân Đỉnh - Chu Truyền Võ, chắc ông cũng từng nghe nói".
"Rầm!"
Vương Hiến Sâm ngồi sụp xuống đất, nói với giọng run rẩy: "Cậu bạn à, xin lỗi, tôi sai rồi, xin cậu tha lỗi cho tôi".
Ông ta quỳ xuống đất, vẻ mặt đầy khẩn cầu.
Ngô Bình cười lạnh: "Tôi đã cho ông cơ hội rồi nhưng ông không biết nắm lấy, bây giờ có quỳ cũng muộn rồi!"
Nói xong anh liền quay đầu rời đi.
Vương Tường thét lên: "Anh quay lại đây!"
Ngô Bình đứng lại, anh nhìn cô nhóc này, lạnh lùng nói: "Cô muốn nói gì?"
Vương Tường tức giận nói: "Anh đừng có uy hiếp tôi, tôi không sợ đâu..."
"Bốp!"
Vương Hiến Sâm liền tát ngay lên mặt con gái, tức giận nói: "Còn dám gây chuyện nữa à! Im mồm đi!"
Vương Tường liền sững sờ. Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên Vương Hiến Sâm đánh cô nhóc, thế là nước mắt liền rơi như mưa.
Vương Hiến Sâm nhanh chóng đi tới trước mặt Ngô Bình, run giọng nói: "Cậu Ngô, tôi sai thật rồi, xin hãy cho tôi cơ hội".
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Hãy cút về huyện đi, đợi khi nào tâm trạng tôi vui vẻ thì tôi sẽ suy nghĩ xem có nên tha cho ông không".
"Vâng vâng". Ông ta vội vàng kéo bà vợ và cả Vương Tường đang sững sờ đi, lập tức rời khỏi đại sảnh. Ngô Bình nói như thế chứng tỏ ông ta vẫn còn cơ hội.
Ngô Mi đã nhìn thấy hết những cảnh bên này. Khi Ngô Bình đi tới, cô bé nói: "Anh ơi, có chuyện gì vậy, sao bố Vương Tường lại quỳ xuống trước mặt anh?"
Ngô Bình không muốn ảnh hưởng đến việc cô bé dự thi nên nói: "Không có gì đâu, là do chính ông ta đê tiện thôi".
Chẳng mấy chốc vòng thi thứ nhất đã bắt đầu, Ngô Mi đi vào phòng thi.
Cuộc thi hai tiếng khá dài, Ngô Bình thấy rất nhàm chán liền hỏi thầy Triệu có muốn đi loanh quanh không, nhưng thầy Triệu lại kiên quyết ngồi đợi.
Ngô Bình không ép thầy, anh một mình đi ra khỏi trường.
Đối diện trường học có một võ quán tên "Thái Nhất". Thấy có biển hiệu võ quán anh liền muốn xem bên trong như thế nào. Dù thế nào thì anh cũng là cao thủ cảnh giới Khí, thế nên rất tò mò.
Cửa võ quán mở rộng, sau khi đi vào cổng có một con đường, phía bên trái con đường là một cánh cửa.
Anh mở cửa ra thì thấy một sảnh diễn võ rất lớn, có mấy chục người mặc đồ luyện công màu trắng đang ngồi ngay ngắn trên mặt đất, sau đó họ đồng loạt nhìn về phía anh.
Có một người đàn ông trung niên ngồi giữa bọn họ, cơ thể vạm vỡ, hai tay thô to, người đó cũng đang nhìn anh.
"Anh bạn cuối cùng cũng đến rồi!". Người đàn ông đó đứng dậy, người đó phải cao đến một mét chín lăm, xương lông mày gồ lên, mày đậm tựa kiếm.
Ngô Bình sững sờ, anh chỉ vào mình: "Ông đang nói tôi sao?"
Người đàn ông đi lên trước ba bước, nói: "Đã nghe danh tiếng của cậu lâu rồi, không ngờ cậu lại trẻ đến vậy".
Ngô Bình thấy rất lạ, người này đã từng nghe nói đến anh sao? Vậy sao mình không biết ông ta?
Người đó tiếp tục nói: "Nếu cậu đã đến rồi thì tôi không nhiều lời nữa, xin mời!"
Ông ta bày ra một thế võ. Ngô Bình thấy ông ta định ra tay thì liền nghĩ, chẳng lẽ người luyện võ đều bốc đồng thế này sao? Mình chỉ đến võ quán xem thử thôi mà ông ta định ra tay với mình sao?
Nhưng anh cũng không sợ hãi, liền dứt khoát cởi giày ra, nói: "Được, chúng ta lên đi!"
Người đàn ông đó quát khẽ rồi nghiêng người tung cú đá, tốc độ rất nhanh, lực rất mạnh. Nhưng trong mắt Ngô Bình, động tác của ông ta vô cùng chậm. Anh từ từ lui về sau, sau đó tung chân giẫm lên chân của ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.