Chương 16:
SS Hà Thần
11/04/2024
Sắc mặt Tần Doãn Nhi khẽ đổi, bất luận là lời nói hay hành động của Hạc lão, cô đã kết luận được đứa bé này thật sự biết y thuật, còn hiểu rõ Cửu Tử Thần Châm, nếu không sẽ không làm Hạc lão hạ mình và muốn làm thân.
Đãi ngộ này cho dù là cha cô cũng không có.
Cô nhìn về phía Dương Vĩ, ánh mắt sắc bén hơn.
- Nói đi, anh đã làm gì hả?
Sắc mặt Dương Vĩ vô cùng khó coi, khó coi hơn bị người ta tát mấy cái.
- Tiểu soái ca này, là tôi có mắt không tròng đổ oan cho cậu, tôi xin lỗi cậu, cậu người lớn không chấp nhặt sai lầm của người nhỏ, đừng chấp nhặt với tôi có được không.
Dương Vĩ cầu xin.
Giọng điệu giống như biến thành một người khác, đã không còn là nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ vênh mặt hất cằm sai bảo trước đó.
Bộ dạng này lập tức làm không ít người xung quanh cười to.
Bình thường Dương Vĩ thích nịnh hót, ỷ vào thành tích tốt hơn, luôn vô cùng kiêu ngạo ngang ngược.
Bất luận là đối với đồng nghiệp hay là khách hàng, đều là kẻ hai mặt, cuối cùng lần này cũng bị dạy dỗ.
- Ý của anh là tôi không trộm châm của các anh, cũng không phải cha mẹ tôi xui khiến, sẽ không đưa cả nhà tôi vào cục cảnh sát sao?
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
- Y thuật của cậu cao như vậy, sao có thể làm ra loại chuyện này được, mắt tôi mù nên mới hiểu lầm cậu, tôi đáng chết.
Dương Vĩ nịnh nọt, không ngừng cười làm lành.
- Nếu là như vậy, tôi có thể rời đi rồi.
Mạc Phàm nói xong liền muốn rời đi.
Hắn không muốn lãng phí thời gian ở đây, có thời gian hắn hi vọng có thể tăng thực lực lên.
- A, chuyện này…
Hạc Duyên Niên không ngờ Mạc Phàm sẽ nói như vậy, chỉ là ông ta là người bình thường, vô cùng hiểu rõ hành động của Mạc Phàm.
Mạc Phàm vốn có ý tốt bổ sung hoàn toàn châm phổ, nhưng lại bị người ta hiểu lầm thành trộm, hắn không có nghĩa vụ bổ sung châm phổ, bây giờ lại càng không muốn, cho dù Dương Vĩ đã nhận sai.
- Bạn trẻ xin dừng bước, không phải cậu nói muốn mua thuốc đông y sao, có thể nói tiệm thuốc chúng tôi đầy đủ nhất trong thành phố Đông Hải này, mua xong rồi đi cũng không muộn.
Khóe miệng Mạc Phàm hơi cong lên, cười lạnh lùng.
Đãi ngộ này cho dù là cha cô cũng không có.
Cô nhìn về phía Dương Vĩ, ánh mắt sắc bén hơn.
- Nói đi, anh đã làm gì hả?
Sắc mặt Dương Vĩ vô cùng khó coi, khó coi hơn bị người ta tát mấy cái.
- Tiểu soái ca này, là tôi có mắt không tròng đổ oan cho cậu, tôi xin lỗi cậu, cậu người lớn không chấp nhặt sai lầm của người nhỏ, đừng chấp nhặt với tôi có được không.
Dương Vĩ cầu xin.
Giọng điệu giống như biến thành một người khác, đã không còn là nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ vênh mặt hất cằm sai bảo trước đó.
Bộ dạng này lập tức làm không ít người xung quanh cười to.
Bình thường Dương Vĩ thích nịnh hót, ỷ vào thành tích tốt hơn, luôn vô cùng kiêu ngạo ngang ngược.
Bất luận là đối với đồng nghiệp hay là khách hàng, đều là kẻ hai mặt, cuối cùng lần này cũng bị dạy dỗ.
- Ý của anh là tôi không trộm châm của các anh, cũng không phải cha mẹ tôi xui khiến, sẽ không đưa cả nhà tôi vào cục cảnh sát sao?
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
- Y thuật của cậu cao như vậy, sao có thể làm ra loại chuyện này được, mắt tôi mù nên mới hiểu lầm cậu, tôi đáng chết.
Dương Vĩ nịnh nọt, không ngừng cười làm lành.
- Nếu là như vậy, tôi có thể rời đi rồi.
Mạc Phàm nói xong liền muốn rời đi.
Hắn không muốn lãng phí thời gian ở đây, có thời gian hắn hi vọng có thể tăng thực lực lên.
- A, chuyện này…
Hạc Duyên Niên không ngờ Mạc Phàm sẽ nói như vậy, chỉ là ông ta là người bình thường, vô cùng hiểu rõ hành động của Mạc Phàm.
Mạc Phàm vốn có ý tốt bổ sung hoàn toàn châm phổ, nhưng lại bị người ta hiểu lầm thành trộm, hắn không có nghĩa vụ bổ sung châm phổ, bây giờ lại càng không muốn, cho dù Dương Vĩ đã nhận sai.
- Bạn trẻ xin dừng bước, không phải cậu nói muốn mua thuốc đông y sao, có thể nói tiệm thuốc chúng tôi đầy đủ nhất trong thành phố Đông Hải này, mua xong rồi đi cũng không muộn.
Khóe miệng Mạc Phàm hơi cong lên, cười lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.