Chương 42:
SS Hà Thần
11/04/2024
- Gỗ trầm hương, không phải chứ, tôi nhớ gỗ trầm hương rất đắt tiền, bây giờ rất hiếm thấy ở trên thị trường, vòng tay gỗ này phải hơn 100 vạn, cho dù mua hơn 100 vạn, cũng có khả năng là giả, anh mua ở đâu đấy, không phải mua mười tệ ở chợ đồ cổ đấy chứ?
Tống Uyển Nhi cười hỏi.
Sao cô ta có thể không biết gỗ trầm hương, còn quý hơn ngọc Dương Chi và Hải Hoàng.
- Đúng là ở chợ đồ cổ.
Mạc Phàm không thèm quan tâm nói.
- Thực sự bị tôi đoán trúng rồi.
Khóe miệng Tống Uyển Nhi hơi cong lên, lộ ra một chút đắc ý.
- Thi Vũ, đồ ở chợ đồ cổ không có mấy cái là thật, tốt nhất là cậu đừng đeo, trên đó không phải là hương liệu gì, chỉ là một loại sơn bôi lên, thành phần chủ yếu là foodmandhit, ngửi vào sẽ bị ung thư đó.
- Không phải chứ?
Lý Thi Vũ không tin.
Cô cũng từng thấy vòng tay Tống Uyển Nhi nói mượn người khác, nhưng hương vị hai vòng tay khác nhau, vòng tay trong tay cô vô cùng tự nhiên, không gay mũi giống như loại giả kia.
- Không tin mình bảo Lưu Xông xem cho cậu, nhà anh ấy buôn bán đồ cổ, thứ này là thật hay giả liếc mắt một cái là nhìn ra được.
- Đừng đi, Uyển Nhi.
Lý Thi Vũ vội vàng nói.
Một lát sau Tống Uyển Nhi kéo một nam sinh hào hoa phong nhã tới, trên mũi còn có một cái kính mắt, có phong độ của người trí thức.
- Xông ca, anh xem vòng tay này có phải là gỗ trầm hương hay không?
Tống Uyển Nhi chỉ vòng tay trên tay Lý Thi Vũ nói.
Lưu Xông nâng kính lên, nhìn lướt qua.
- Mua ở chợ đồ cổ sao?
- Sao anh biết.
Tống Uyển Nhi tò mò hỏi, đắc ý trong mắt càng đậm hơn.
- Nếu mua ở đó, trừ phi gặp vận cứt chó, nếu không đều là giả, tỷ lệ không khác thắng giải nhỏ xổ số.
Lưu Xông nói chắc chắn.
Khóe miệng Mạc Phàm cong lên, đối với người khác thì là thắng giải nhỏ xổ số, nhưng đối với hắn mà nói lại là giải thưởng lớn
Hắn không có cãi lại, dù sao cũng không phải tặng những người này.
Nếu tặng cho Tống Uyển Nhi, hắn rất vui lòng mua đồ giả.
Tống Uyển Nhi cười hỏi.
Sao cô ta có thể không biết gỗ trầm hương, còn quý hơn ngọc Dương Chi và Hải Hoàng.
- Đúng là ở chợ đồ cổ.
Mạc Phàm không thèm quan tâm nói.
- Thực sự bị tôi đoán trúng rồi.
Khóe miệng Tống Uyển Nhi hơi cong lên, lộ ra một chút đắc ý.
- Thi Vũ, đồ ở chợ đồ cổ không có mấy cái là thật, tốt nhất là cậu đừng đeo, trên đó không phải là hương liệu gì, chỉ là một loại sơn bôi lên, thành phần chủ yếu là foodmandhit, ngửi vào sẽ bị ung thư đó.
- Không phải chứ?
Lý Thi Vũ không tin.
Cô cũng từng thấy vòng tay Tống Uyển Nhi nói mượn người khác, nhưng hương vị hai vòng tay khác nhau, vòng tay trong tay cô vô cùng tự nhiên, không gay mũi giống như loại giả kia.
- Không tin mình bảo Lưu Xông xem cho cậu, nhà anh ấy buôn bán đồ cổ, thứ này là thật hay giả liếc mắt một cái là nhìn ra được.
- Đừng đi, Uyển Nhi.
Lý Thi Vũ vội vàng nói.
Một lát sau Tống Uyển Nhi kéo một nam sinh hào hoa phong nhã tới, trên mũi còn có một cái kính mắt, có phong độ của người trí thức.
- Xông ca, anh xem vòng tay này có phải là gỗ trầm hương hay không?
Tống Uyển Nhi chỉ vòng tay trên tay Lý Thi Vũ nói.
Lưu Xông nâng kính lên, nhìn lướt qua.
- Mua ở chợ đồ cổ sao?
- Sao anh biết.
Tống Uyển Nhi tò mò hỏi, đắc ý trong mắt càng đậm hơn.
- Nếu mua ở đó, trừ phi gặp vận cứt chó, nếu không đều là giả, tỷ lệ không khác thắng giải nhỏ xổ số.
Lưu Xông nói chắc chắn.
Khóe miệng Mạc Phàm cong lên, đối với người khác thì là thắng giải nhỏ xổ số, nhưng đối với hắn mà nói lại là giải thưởng lớn
Hắn không có cãi lại, dù sao cũng không phải tặng những người này.
Nếu tặng cho Tống Uyển Nhi, hắn rất vui lòng mua đồ giả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.