Chương 1047
Tg Hoang
15/12/2021
Sau khi rửa sạch vết thương xong, Phượng Khương Trần bôi thuốc và
băng bó lại cho hắn một lần nữa, không nhịn được mở miệng khuyên bảo một câu.
Lam Cửu Khánh không trả lời mà hỏi: “Đêm nay ta có thể ngủ lại chỗ này của nàng không?’’ “Huynh không có nơi nào để đi?’’ Phượng Khương Trần cau mày, vẻ mặt khó xử.
Nàng tin tưởng Lam Cửu Khanh là chính nhân quân tử, nhưng trai đơn gái chiếc ở chung một vòng không được hay lắm.
“Không có, sao vậy, nàng lo lắng cuộc so tài ngày mai sao?’’ Lam Cửu Khánh thử hỏi.
“Cuộc so tài ngày mai? Ý huynh là cuộc so tài vẽ tranh giữa ta với Tô Quán sao?’’ Phượng Khương Trần vừa thu dọn đồ đạc vừa trả lời.
“Đúng thế, nàng không lo lắng sao?’’ Phượng Khương Trần lưu loát cất gọn toàn bộ dụng cụ vào hộp thuộc, đóng lại: “Không có gì phải lo lắng cả, ta sẽ cố gắng hết sức, còn lại dựa vào ý trời thôi, hơn nữa ta đã thắng Tô Quán hai ván, muốn lo lắng thì cũng là Tô Quán lo lắng chứ.’’ Người chiến thắng có đủ tư cách để kiêu ngạo.
Lam Cửu Khánh gật gật đầu, từng chút từng chút cúi người xuống: “Nếu đã như vậy thì hôm nay ta sẽ ngủ lại chỗ này của nàng, ta sợ vết thương lại nứt ra.’’ Để khiến Phượng Khương Trần mềm lòng, Lam Cửu Khánh thuận thế giả vờ yếu đuối và đau đớn, thực ra vết thương thật sự rất đau, hắn không hề giả vờ, nếu có thể, hắn rất muốn tháo mặt nạ xuống để Phượng Khương Trần nhìn thấy sắc mặt trắng bệch và mồ hôi đầm đìa trên trán hắn.
A… Phượng Khương Trần đứng bất động trong nhà.
Ngày hôm sau, khi Phượng Khương Trần tỉnh lại, Lam Cửu Khánh đã đi rồi, Phượng Khương Trần xoa xoa cánh tay đau nhức, cực kỳ phẫn uất nhìn chằm chằm vào chiếc ghế thấp phía sau.
Ngủ trên chiếc ghế thấp cũng giống như ngủ trên ghế sô pha, căn bản không thể duỗi tay duỗi chân, người nào tướng ngủ xấu chắc chắn sẽ bị ngã xuống, chỉ mới ngủ một đêm, Phượng Khương Trần thề rằng nàng sẽ không bao giờ ngủ lần thứ hai nữa, điều này ảnh hưởng quá nhiều đến chất lượng giấc ngủ.
Phượng Khương Trần tức giận ném chăn lên giường và dọn dẹp sơ qua một chút, khi Đồng Dao và Đồng Giác đi vào, nàng yêu cầu hai người bọn họ đổi một chiếc chăn và khăn trải giường mới, lý do là: “Hôm qua ta không cẩn thận đổ nước thuốc lên chăn, có mùi rất khó chịu, các ngươi đổi mới cho ta.’’ Trên chăn và khăn trải giường thực sự có mùi thuốc, Đồng Dao và Đồng Giác cũng không nghi ngờ gì cả, nhanh chóng thu dọn chăn bông và khăn trải giường của Phượng Khương Trần.
Sau khi ăn sáng xong, Phượng Khương Trần mang theo những thứ đã chuẩn bị trước đó, dưới sự hộ tống của thị vệ, đi đến Thư viện Hoàng gia để đấu trận đấu thứ tư với Tô Quán.
Cuộc thi vẽ tranh cũng được chấm điểm bởi bảy vị trọng tài, Cửu hoàng thúc, Tây Lăng Thiên Lâm, Nhan lão, Nguyên Hi tiên sinh và ba vị hoạ sĩ vĩ đại của cung học Tắc Hạ Nghe đến cung học Tắc Hạ, khoé miệng Phượng Khương Trần không khỏi run rẩy, nếu nàng đoán không sai thì trong buổi so tài thư pháp ngày hôm qua, người đã bình chọn cho nàng có lẽ là người của cung học Tắc Hạ, nếu không cũng sẽ không vừa vặn ba phiếu.
Khi Cửu hoàng thúc đề xuất việc nhận xét nặc danh, Phượng Khương Trần đã biết hắn sẽ đứng sau lưng nhúng tay vào chuyện này, nếu thực sự giống như nàng suy đoán, có lẽ sau khi trở về, Tô Quán cũng đã suy nghĩ cẩn thận, đáng tiếc cho dù cẩn thận như thế nào đi chăng nữa thì nàng ta cũng không có chứng cứ.
Cửu hoàng thúc sớm đã có người thiêu huỷ bảy tờ giấy kia nên Tô Quán cũng chỉ có thể suy đoán, mà dựa vào suy đoán, Tô Quán chắc chắn không dám làm gì người của cung học Tắc Hạ.
Sau khi đến Thư viện Hoàng gia, Phượng Khương Trần nhận được một tin tức Cửu hoàng thúc bị nhiễm phong hàn, không thể đến làm giám khảo cuộc thi nên Thái tử điện hạ sẽ thay thế hắn tham gia nhận xét.
“Cửu hoàng thúc nhiễm phong hàn?’’ Sao có thể, ngày hôm qua khi nàng và Cửu hoàng thúc tách ra, hắn vẫn còn khoẻ mạnh cơ mà, sao có thể chỉ sau một đêm đã nhiễm phong hàn, chẳng lẽ đêm qua Cửu hoàng thúc đã tắm nước lạnh?
Lam Cửu Khánh không trả lời mà hỏi: “Đêm nay ta có thể ngủ lại chỗ này của nàng không?’’ “Huynh không có nơi nào để đi?’’ Phượng Khương Trần cau mày, vẻ mặt khó xử.
Nàng tin tưởng Lam Cửu Khanh là chính nhân quân tử, nhưng trai đơn gái chiếc ở chung một vòng không được hay lắm.
“Không có, sao vậy, nàng lo lắng cuộc so tài ngày mai sao?’’ Lam Cửu Khánh thử hỏi.
“Cuộc so tài ngày mai? Ý huynh là cuộc so tài vẽ tranh giữa ta với Tô Quán sao?’’ Phượng Khương Trần vừa thu dọn đồ đạc vừa trả lời.
“Đúng thế, nàng không lo lắng sao?’’ Phượng Khương Trần lưu loát cất gọn toàn bộ dụng cụ vào hộp thuộc, đóng lại: “Không có gì phải lo lắng cả, ta sẽ cố gắng hết sức, còn lại dựa vào ý trời thôi, hơn nữa ta đã thắng Tô Quán hai ván, muốn lo lắng thì cũng là Tô Quán lo lắng chứ.’’ Người chiến thắng có đủ tư cách để kiêu ngạo.
Lam Cửu Khánh gật gật đầu, từng chút từng chút cúi người xuống: “Nếu đã như vậy thì hôm nay ta sẽ ngủ lại chỗ này của nàng, ta sợ vết thương lại nứt ra.’’ Để khiến Phượng Khương Trần mềm lòng, Lam Cửu Khánh thuận thế giả vờ yếu đuối và đau đớn, thực ra vết thương thật sự rất đau, hắn không hề giả vờ, nếu có thể, hắn rất muốn tháo mặt nạ xuống để Phượng Khương Trần nhìn thấy sắc mặt trắng bệch và mồ hôi đầm đìa trên trán hắn.
A… Phượng Khương Trần đứng bất động trong nhà.
Ngày hôm sau, khi Phượng Khương Trần tỉnh lại, Lam Cửu Khánh đã đi rồi, Phượng Khương Trần xoa xoa cánh tay đau nhức, cực kỳ phẫn uất nhìn chằm chằm vào chiếc ghế thấp phía sau.
Ngủ trên chiếc ghế thấp cũng giống như ngủ trên ghế sô pha, căn bản không thể duỗi tay duỗi chân, người nào tướng ngủ xấu chắc chắn sẽ bị ngã xuống, chỉ mới ngủ một đêm, Phượng Khương Trần thề rằng nàng sẽ không bao giờ ngủ lần thứ hai nữa, điều này ảnh hưởng quá nhiều đến chất lượng giấc ngủ.
Phượng Khương Trần tức giận ném chăn lên giường và dọn dẹp sơ qua một chút, khi Đồng Dao và Đồng Giác đi vào, nàng yêu cầu hai người bọn họ đổi một chiếc chăn và khăn trải giường mới, lý do là: “Hôm qua ta không cẩn thận đổ nước thuốc lên chăn, có mùi rất khó chịu, các ngươi đổi mới cho ta.’’ Trên chăn và khăn trải giường thực sự có mùi thuốc, Đồng Dao và Đồng Giác cũng không nghi ngờ gì cả, nhanh chóng thu dọn chăn bông và khăn trải giường của Phượng Khương Trần.
Sau khi ăn sáng xong, Phượng Khương Trần mang theo những thứ đã chuẩn bị trước đó, dưới sự hộ tống của thị vệ, đi đến Thư viện Hoàng gia để đấu trận đấu thứ tư với Tô Quán.
Cuộc thi vẽ tranh cũng được chấm điểm bởi bảy vị trọng tài, Cửu hoàng thúc, Tây Lăng Thiên Lâm, Nhan lão, Nguyên Hi tiên sinh và ba vị hoạ sĩ vĩ đại của cung học Tắc Hạ Nghe đến cung học Tắc Hạ, khoé miệng Phượng Khương Trần không khỏi run rẩy, nếu nàng đoán không sai thì trong buổi so tài thư pháp ngày hôm qua, người đã bình chọn cho nàng có lẽ là người của cung học Tắc Hạ, nếu không cũng sẽ không vừa vặn ba phiếu.
Khi Cửu hoàng thúc đề xuất việc nhận xét nặc danh, Phượng Khương Trần đã biết hắn sẽ đứng sau lưng nhúng tay vào chuyện này, nếu thực sự giống như nàng suy đoán, có lẽ sau khi trở về, Tô Quán cũng đã suy nghĩ cẩn thận, đáng tiếc cho dù cẩn thận như thế nào đi chăng nữa thì nàng ta cũng không có chứng cứ.
Cửu hoàng thúc sớm đã có người thiêu huỷ bảy tờ giấy kia nên Tô Quán cũng chỉ có thể suy đoán, mà dựa vào suy đoán, Tô Quán chắc chắn không dám làm gì người của cung học Tắc Hạ.
Sau khi đến Thư viện Hoàng gia, Phượng Khương Trần nhận được một tin tức Cửu hoàng thúc bị nhiễm phong hàn, không thể đến làm giám khảo cuộc thi nên Thái tử điện hạ sẽ thay thế hắn tham gia nhận xét.
“Cửu hoàng thúc nhiễm phong hàn?’’ Sao có thể, ngày hôm qua khi nàng và Cửu hoàng thúc tách ra, hắn vẫn còn khoẻ mạnh cơ mà, sao có thể chỉ sau một đêm đã nhiễm phong hàn, chẳng lẽ đêm qua Cửu hoàng thúc đã tắm nước lạnh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.