Chương 1049
Tg Hoang
15/12/2021
Phượng Khương Trần đúng là đủ xấu xa, sau này có lẽ Hoàng thúc sẽ
phải gánh chịu toàn bộ, Thái tử mỉm cười lắc đầu, trong mắt hiện lên một chút cưng chiều mà ngay cả bản thân hắn cũng chưa từng phát hiện, trước khi Tô Quán thay đổi sắc mặt, Thái tử dịu dàng mở miệng: “Được rồi, mau đi chuẩn bị thi đấu đi, nếu ngươi thua, Cửu hoàng thúc sẽ không tha cho ta đâu.’’ “Vâng, Thái tử điện hạ.’’ Phượng Khương Trần nghiêm túc hành
lễ, nghịch ngợm nói.
Tô Quán nhìn Thái tử và Phượng Khương Trần kẻ tung người hứng, tức giận đến mặc mũi trắng bệch, nhưng hai người này hoàn toàn không có nàng cơ hội nói chuyện, thật đáng chết!
Tô Quán siết chặt nắm đấm, nhắm mắt lại, không thèm nhìn vào khuôn mặt giả vờ khiến người ta chán ghét kia của Phượng Khương Trần, nàng muốn xem xem, không có Cửu hoàng thúc, Phượng Khương Trần lấy gì để thắng nàng.
Thái tử cũng không phải là Cửu hoàng thúc, Cửu hoàng thúc dám phát ngôn bựa bãi, cho dù hắn thiên vị thì cũng không sao cả, nhưng Thái tử không dám, nhất cử nhất động của Thái tử đều có vô số người nhìn chằm chằm, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ bị Ngự Sử tố cáo, đến lúc đó hắn đừng mơ ngồi vững trên vị trí Thái tử này nữa.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Tô Quán cũng bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng sải bước đi về phía vị trí của mình, lúc đi ngang qua người Phượng Khương Trần còn không quên mỉm cười liếc nhìn nàng một cái: “Phượng tiểu thư, ta rất mong chờ màn biểu hiện hôm nay của ngươi, trong ba ngày tranh tài qua, Phượng cô nương đã mang đến cho ta hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, hi vọng hôm nay Phượng tiểu thư đừng khiến Tô Quán thất vọng.’’ Quả thật, trong ba phần tranh tài về cầm kỳ thư, lần nào Phượng Khương Trần đều khiến người khác phải giật mình, giành chiến thắng theo một cách đáng kinh ngạc, tất cả mọi chuyện nàng làm đều nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, lần nào cũng vậy.
Những lời này của Tô Quán không phải đang mỉa mai châm chọc, hôm nay có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào Phượng Khương Trần, bên ngoài kinh thành cũng có không ít người đang đoán xem rốt cuộc Phượng Khương Trần sẽ tạo ra điều kỳ diệu gì trong cuộc thi vẽ tranh lần này
Phượng Khương Trần vẫn luôn tuân thủ theo nguyên tắc làm việc rêu rao, làm người khiêm tốn, nhưng ông trời lại cứ thích đối nghịch với nàng, nàng càng muốn khiêm tốn thì kết quả luôn chói mắt, thậm chí chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ trở thành tâm điểm của toàn bộ kinh thành, nhất cử nhất động đều bị người khác chú ý đến.
Bất kể là cố ý hay vô tình, ý tốt hay ý xấu thì vẫn luôn có người đẩy nàng đến đến đầu sóng ngọn gió, dù sao cũng không thể trốn thoát, Phượng Khương Trần cũng không không muốn tiếp tục làm con rùa rụt đầu, vì thế dứt khoát rêu rao đến cùng.
Đối mặt với sự khiêu khích của Tô Quán, Phượng Khương Trần vẫn ngồi yên không nhúc nhích, tay phải khẽ vuốt ve mấy sợi tóc hỗn loạn bên thái dương, thản nhiên nói: “Tô Quán, ngươi yên tâm đi, Khương Trần ta nhất định sẽ không để ngươi phải thất vọng, chắc chắn sẽ mang đến cho ngươi một bất ngờ thú vị.’’ Cho dù Phượng Khương Trần đang ngồi, Tô Quán đứng, nhưng khí thế của nàng cũng không hề thua kém Tô Quán chút nào, sự tự tin và kiêu ngạo toát ra từ trong xương cốt nàng không phải là thứ mà nữ nhi Tô gia có thể lấn áp được.
Tô gia thoạt nhìn có vẻ cao quý nhưng thực chất cũng chỉ là một gia tộc dựa vào nữ nhân để kiếm chác mà thôi, nếu không bọn họ cũng sẽ không đưa ra lời đề nghị muốn tranh tài với Phượng Khương Trần vớ vẫn như thế này.
Danh môn thế gia chân chính phải giống như Vương gia, cho dù khinh thường Phượng Khương Trần cũng sẽ không bao giờ hiểu hiện ra ngoài, thậm chí khi nhìn thấy nàng còn có thể bày ra vẻ mặt thân thiết đối xử tốt với nàng.
“Tô Quán sẽ rửa mắt chờ xem, Phượng tiểu thư đừng để mọi người thất vọng nhé.’’ Tô Quán nàng không tốt, Phượng Khương Trần ngươi cũng đừng mong sống tốt, rõ ràng là hai người đang tranh tài, tại sao nàng lại phải đối với mặt sự uy hiếp của Tam hoàng tử còn Phượng Khương Trần có thể ước hẹn với Cửu hoàng thúc sẽ ra ngoài kinh thành du ngoạn?
Phượng Khương Trần chỉ mỉm cười một tiếng không nói gì, nhìn thấy Tô Quán còn muốn nói tiếp, nàng tốt bụng chỉ vào phía sau nàng ta: “Tô tiểu thư, Nhan lão đến kìa.’’ Cơ thể Tô Quán cứng đờ, sắc mặt lập tức thay đổi, lời nói vừa mới đến miệng đã vội vàng nuốt vào trong, mặc dù những lời nhận xét của Nhan lão dành cho nàng ngày hôm qua đã được Tam hoàng tử hạ lệnh cấm khẩu không được truyền ra ngoài, nhưng tất cả người trong giới đều đã biết hết, những học giả lớn đó vốn dĩ đã không có ấn tượng tốt với nàng, bây giờ lại càng tệ đến cực điểm, thậm chí còn ảnh hưởng đến thanh danh nam tử Tô gia.
Tô Quán nhìn Thái tử và Phượng Khương Trần kẻ tung người hứng, tức giận đến mặc mũi trắng bệch, nhưng hai người này hoàn toàn không có nàng cơ hội nói chuyện, thật đáng chết!
Tô Quán siết chặt nắm đấm, nhắm mắt lại, không thèm nhìn vào khuôn mặt giả vờ khiến người ta chán ghét kia của Phượng Khương Trần, nàng muốn xem xem, không có Cửu hoàng thúc, Phượng Khương Trần lấy gì để thắng nàng.
Thái tử cũng không phải là Cửu hoàng thúc, Cửu hoàng thúc dám phát ngôn bựa bãi, cho dù hắn thiên vị thì cũng không sao cả, nhưng Thái tử không dám, nhất cử nhất động của Thái tử đều có vô số người nhìn chằm chằm, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ bị Ngự Sử tố cáo, đến lúc đó hắn đừng mơ ngồi vững trên vị trí Thái tử này nữa.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Tô Quán cũng bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng sải bước đi về phía vị trí của mình, lúc đi ngang qua người Phượng Khương Trần còn không quên mỉm cười liếc nhìn nàng một cái: “Phượng tiểu thư, ta rất mong chờ màn biểu hiện hôm nay của ngươi, trong ba ngày tranh tài qua, Phượng cô nương đã mang đến cho ta hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, hi vọng hôm nay Phượng tiểu thư đừng khiến Tô Quán thất vọng.’’ Quả thật, trong ba phần tranh tài về cầm kỳ thư, lần nào Phượng Khương Trần đều khiến người khác phải giật mình, giành chiến thắng theo một cách đáng kinh ngạc, tất cả mọi chuyện nàng làm đều nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, lần nào cũng vậy.
Những lời này của Tô Quán không phải đang mỉa mai châm chọc, hôm nay có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào Phượng Khương Trần, bên ngoài kinh thành cũng có không ít người đang đoán xem rốt cuộc Phượng Khương Trần sẽ tạo ra điều kỳ diệu gì trong cuộc thi vẽ tranh lần này
Phượng Khương Trần vẫn luôn tuân thủ theo nguyên tắc làm việc rêu rao, làm người khiêm tốn, nhưng ông trời lại cứ thích đối nghịch với nàng, nàng càng muốn khiêm tốn thì kết quả luôn chói mắt, thậm chí chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ trở thành tâm điểm của toàn bộ kinh thành, nhất cử nhất động đều bị người khác chú ý đến.
Bất kể là cố ý hay vô tình, ý tốt hay ý xấu thì vẫn luôn có người đẩy nàng đến đến đầu sóng ngọn gió, dù sao cũng không thể trốn thoát, Phượng Khương Trần cũng không không muốn tiếp tục làm con rùa rụt đầu, vì thế dứt khoát rêu rao đến cùng.
Đối mặt với sự khiêu khích của Tô Quán, Phượng Khương Trần vẫn ngồi yên không nhúc nhích, tay phải khẽ vuốt ve mấy sợi tóc hỗn loạn bên thái dương, thản nhiên nói: “Tô Quán, ngươi yên tâm đi, Khương Trần ta nhất định sẽ không để ngươi phải thất vọng, chắc chắn sẽ mang đến cho ngươi một bất ngờ thú vị.’’ Cho dù Phượng Khương Trần đang ngồi, Tô Quán đứng, nhưng khí thế của nàng cũng không hề thua kém Tô Quán chút nào, sự tự tin và kiêu ngạo toát ra từ trong xương cốt nàng không phải là thứ mà nữ nhi Tô gia có thể lấn áp được.
Tô gia thoạt nhìn có vẻ cao quý nhưng thực chất cũng chỉ là một gia tộc dựa vào nữ nhân để kiếm chác mà thôi, nếu không bọn họ cũng sẽ không đưa ra lời đề nghị muốn tranh tài với Phượng Khương Trần vớ vẫn như thế này.
Danh môn thế gia chân chính phải giống như Vương gia, cho dù khinh thường Phượng Khương Trần cũng sẽ không bao giờ hiểu hiện ra ngoài, thậm chí khi nhìn thấy nàng còn có thể bày ra vẻ mặt thân thiết đối xử tốt với nàng.
“Tô Quán sẽ rửa mắt chờ xem, Phượng tiểu thư đừng để mọi người thất vọng nhé.’’ Tô Quán nàng không tốt, Phượng Khương Trần ngươi cũng đừng mong sống tốt, rõ ràng là hai người đang tranh tài, tại sao nàng lại phải đối với mặt sự uy hiếp của Tam hoàng tử còn Phượng Khương Trần có thể ước hẹn với Cửu hoàng thúc sẽ ra ngoài kinh thành du ngoạn?
Phượng Khương Trần chỉ mỉm cười một tiếng không nói gì, nhìn thấy Tô Quán còn muốn nói tiếp, nàng tốt bụng chỉ vào phía sau nàng ta: “Tô tiểu thư, Nhan lão đến kìa.’’ Cơ thể Tô Quán cứng đờ, sắc mặt lập tức thay đổi, lời nói vừa mới đến miệng đã vội vàng nuốt vào trong, mặc dù những lời nhận xét của Nhan lão dành cho nàng ngày hôm qua đã được Tam hoàng tử hạ lệnh cấm khẩu không được truyền ra ngoài, nhưng tất cả người trong giới đều đã biết hết, những học giả lớn đó vốn dĩ đã không có ấn tượng tốt với nàng, bây giờ lại càng tệ đến cực điểm, thậm chí còn ảnh hưởng đến thanh danh nam tử Tô gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.