Chương 1055
Tg Hoang
17/12/2021
“Ha ha ha ha, Phượng Khương Trần, ngươi vẽ rất đẹp, lão phu đã từng
may mắn nhìn thấy một bức tranh cấu trúc bộ xương của một đại phu nổi
tiếng, nhưng không thể tỉ mỉ và chính xác giống như thế này.’’ Nhan lão
mỉm cười, mặc dù có vẻ khiêm tốn nhưng những người ở đây đều hiểu rằng
vì Phượng Khương Trần đã khẳng định lại lời nói của hắn nên hắn đang cảm thấy cực kỳ đắc ý.
Trái tim Phượng Khương Trần hQuáng hốt nhảy dựng lên, sao nàng có thể quên mất chuyện này chứ?
Thời đại này người ta rất tôn trọng người đã khuất, trong những tình huống bình thường, cho dù là đại phu cũng không thể nào tìm thấy một thi thể hoàn chỉnh.
Nhưng ngay cả khi giao một thi thể hoàn chỉnh cho đại phu thì cũng không ai dám giải phẫu, cho dù dám đi chăng nữa thì cũng không thể nhìn thấy xương cốt. Sau khi chết, hầu hết mọi người đều được chôn xuống đất, sau khi chôn cất cũng không thể khai quật mồ phần người đã khuất lên rồi sắp xếp từng khúc xương theo đúng thứ tự của nó để nghiên cứu và vẽ lại.
Bức tranh bộ xương người của nàng quá tỉ mỉ và chi tiết, ngược lại khiến người khác cảm thấy hơi bất thường. Nếu có ai đó truy hỏi về nguồn gốc của bức tranh này, có lẽ nàng sẽ đuối lý, nói không chừng còn vô tình tiết lộ ra ngoài chuyện lúc trước Tôn Chính Đạo tìm thi thể đến để cho nàng luyện tập cũng nên.
Để phòng ngừa ngộ nhỡ, Phượng Khương Trần “hờ hững” giải thích một câu: “Đa tạ Nhan lão khích lệ, Khương Trần có thể vẽ ra một bức tranh hoàn chỉnh, tỉ mỉ và chính xác như thế đều nhờ vào sự dạy dỗ của sư phụ. Lúc trước khi mới học y, sư phụ yêu cầu Khương Trần phải học thuộc hết các huyệt vị, xương cốt, và vị trí các cơ quan nội tạng trong vòng một tháng. Nhưng Khương Trần ngu dốt, làm thế nào cũng không thể nhớ được, mắt thấy thời gian yêu cầu của sư phụ sắp đến gần, thực sự không còn cách nào khác, đành phải vừa vẽ xuống vừa học thuộc từ từ, sau đó càng vẽ càng quen tay, cộng thêm việc đi theo sư phụ nhìn thấy nhiều bệnh nhân, hiểu rõ từng vị trí của xương cốt trên người thật, nên quá trình vẽ cũng dễ hơn nhiều. Lúc trước Khương Trần vẫn luôn tự vẽ cho mình xem, chỉ cần vài nét vẽ đơn giản để bản thân hiểu là được, đây là lần đầu tiên ta vẽ chi tiết như thế đấy.’’ Nói xong, nàng còn bày ra dáng vẻ ngượng ngùng, thoạt nhìn trông rất giống tiểu cô nương đang thẹn thùng xấu hổ.
“Khương Trần cô nương có một sư phụ tốt.’’ Trong mắt Nhan lão loé lên vẻ hài lòng sáng suốt, đưa bức hoạ trong tay cho Nguyên Hi tiên sinh, trong lòng thầm khen ngợi đúng là một tiểu cô nương thông minh, hắn chỉ mới ám chỉ đôi chút nhưng nàng đã ngay lập tức hiểu rõ ý của hắn.
Nguyên Hi nhận lấy bức tranh xem xét, mặc dù không cẩn thận như Nhan lão nhưng cũng không qua loa vội vàng như Thái từ và Tây Lăng Thiên Lâm, sau khi xem xong, hắn chỉ nói: “Phượng Khương Trần, mặc dù bức tranh của ngươi rất hay nhưng nếu dùng để tham gia cuộc thi thì lại không có cơ hội chiến thắng, ngươi có hiểu không?’’ “Đa tạ Nguyên Hi tiên sinh chỉ dạy, Khương Trần hiểu rõ.’’ Phượng Khương Trần buồn bực lẩm bẩm trong lòng, hắn thực sự cho rằng nàng đến đây để thi thố nghiêm túc sao?
“Nếu đã hiểu, thì tại sao ngươi còn muốn lấy bức tranh này để tham gia cuộc thi?’’ Đây là điều khiến Nguyên Hi khó hiểu nhất, Phượng Khương Trần phối hợp ba màu đen, trắng, xám tạo thành một hiệu ứng rất tốt, nếu vẽ một bức tranh khác, chắc chắn có thể xuất sắc hơn nữa…
Nguyên Hi tiên sinh nói đúng, việc nàng lấy bức tranh cấu trúc của bộ xương người ra để tham gia thi đấu quá mạo hiểm, nếu không có Nhan lão để mắt đến, bức tranh của nàng chắc chắn sẽ bị bỏ qua.
Nhưng nghĩ lại, nàng cũng muốn được như Đường Bá Hổ, tuỳ tiện vung bút vẽ vài ba nét đã có thể tạo thành một kiệt tác tuyệt thế khiến người khác kinh ngạc hâm mộ, nhiều điều kiện tiên quyết là nàng cũng phải sở hữu tài năng như thế.
Phượng Khương Trần âm thầm trợn mắt, cúi đầu xuống, không để cho Nguyên Hi tiên sinh nhìn thế ánh mắt khinh thường của nàng.
Nguyên Hi tiên sinh cho rằng người nào cũng tinh thông cầm kỳ thi hoạ và các lĩnh vực khác giống như hắn sao? Chẳng lẽ hắn không biết trên thế gian này có một nhóm người thậm chí còn không thể giải quyết được vấn đề cơm áo gạo tiền của bản thân, nào có thời gian rảnh rỗi và tiền bạc đi học cầm kỳ thi hoạ, hưởng thụ cuộc sống?
Cầm kỳ thi hoạ là thứ mà chỉ những khuê nữ trong một gia tộc có tiền có quyền mới có đủ điều kiện để học, còn Phượng Khương Trần nàng đâu có quyền có tiền, mặc dù được Hoàng thượng thân phong là nữ nhi của Trung Nghĩa Hầu nhưng đó cũng là chuyện của năm nay, trong vòng một năm ngắn ngủi, nàng có thể học được gì chứ?
Phượng Khương Trần thực sự không hiểu là do Nguyên Hi tiên sinh quá đơn giản ngây thơ hay là nàng đã thành công trong việc giả vờ là một tài nữ đoan trang ưu nhã, có lẽ hắn thực sự cho rằng nàng là một tài nữ chân chính và nghĩ nàng sẽ có tài năng hội hoạ.
Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép thì Phượng Khương Trần thực sự muốn nổi giận, trực tiếp nói thẳng cho Nguyên Hi tiên sinh biết rằng chỉ vì muốn thi đấu với Tô Quán mà nàng đã sử dụng tất cả bản lĩnh của mình ra hết rồi. Thứ duy nhất mà nàng có thể vẽ chính là sơ đồ cấu trúc của bộ xương người và các bộ phận của cơ thể con người, ngoại trừ hai cái đó ra, nàng không còn biết gì nữa cả.
Nhưng nàng không thể nói, nếu nói nàng chắc chắn sẽ bị thua.
Giả vờ, giả vờ, giả vờ, nàng phải giả vờ là một người không màng đến danh vọng và của cải để những vị học giả nổi tiếng này có thiện cảm với mình.
Trái tim Phượng Khương Trần hQuáng hốt nhảy dựng lên, sao nàng có thể quên mất chuyện này chứ?
Thời đại này người ta rất tôn trọng người đã khuất, trong những tình huống bình thường, cho dù là đại phu cũng không thể nào tìm thấy một thi thể hoàn chỉnh.
Nhưng ngay cả khi giao một thi thể hoàn chỉnh cho đại phu thì cũng không ai dám giải phẫu, cho dù dám đi chăng nữa thì cũng không thể nhìn thấy xương cốt. Sau khi chết, hầu hết mọi người đều được chôn xuống đất, sau khi chôn cất cũng không thể khai quật mồ phần người đã khuất lên rồi sắp xếp từng khúc xương theo đúng thứ tự của nó để nghiên cứu và vẽ lại.
Bức tranh bộ xương người của nàng quá tỉ mỉ và chi tiết, ngược lại khiến người khác cảm thấy hơi bất thường. Nếu có ai đó truy hỏi về nguồn gốc của bức tranh này, có lẽ nàng sẽ đuối lý, nói không chừng còn vô tình tiết lộ ra ngoài chuyện lúc trước Tôn Chính Đạo tìm thi thể đến để cho nàng luyện tập cũng nên.
Để phòng ngừa ngộ nhỡ, Phượng Khương Trần “hờ hững” giải thích một câu: “Đa tạ Nhan lão khích lệ, Khương Trần có thể vẽ ra một bức tranh hoàn chỉnh, tỉ mỉ và chính xác như thế đều nhờ vào sự dạy dỗ của sư phụ. Lúc trước khi mới học y, sư phụ yêu cầu Khương Trần phải học thuộc hết các huyệt vị, xương cốt, và vị trí các cơ quan nội tạng trong vòng một tháng. Nhưng Khương Trần ngu dốt, làm thế nào cũng không thể nhớ được, mắt thấy thời gian yêu cầu của sư phụ sắp đến gần, thực sự không còn cách nào khác, đành phải vừa vẽ xuống vừa học thuộc từ từ, sau đó càng vẽ càng quen tay, cộng thêm việc đi theo sư phụ nhìn thấy nhiều bệnh nhân, hiểu rõ từng vị trí của xương cốt trên người thật, nên quá trình vẽ cũng dễ hơn nhiều. Lúc trước Khương Trần vẫn luôn tự vẽ cho mình xem, chỉ cần vài nét vẽ đơn giản để bản thân hiểu là được, đây là lần đầu tiên ta vẽ chi tiết như thế đấy.’’ Nói xong, nàng còn bày ra dáng vẻ ngượng ngùng, thoạt nhìn trông rất giống tiểu cô nương đang thẹn thùng xấu hổ.
“Khương Trần cô nương có một sư phụ tốt.’’ Trong mắt Nhan lão loé lên vẻ hài lòng sáng suốt, đưa bức hoạ trong tay cho Nguyên Hi tiên sinh, trong lòng thầm khen ngợi đúng là một tiểu cô nương thông minh, hắn chỉ mới ám chỉ đôi chút nhưng nàng đã ngay lập tức hiểu rõ ý của hắn.
Nguyên Hi nhận lấy bức tranh xem xét, mặc dù không cẩn thận như Nhan lão nhưng cũng không qua loa vội vàng như Thái từ và Tây Lăng Thiên Lâm, sau khi xem xong, hắn chỉ nói: “Phượng Khương Trần, mặc dù bức tranh của ngươi rất hay nhưng nếu dùng để tham gia cuộc thi thì lại không có cơ hội chiến thắng, ngươi có hiểu không?’’ “Đa tạ Nguyên Hi tiên sinh chỉ dạy, Khương Trần hiểu rõ.’’ Phượng Khương Trần buồn bực lẩm bẩm trong lòng, hắn thực sự cho rằng nàng đến đây để thi thố nghiêm túc sao?
“Nếu đã hiểu, thì tại sao ngươi còn muốn lấy bức tranh này để tham gia cuộc thi?’’ Đây là điều khiến Nguyên Hi khó hiểu nhất, Phượng Khương Trần phối hợp ba màu đen, trắng, xám tạo thành một hiệu ứng rất tốt, nếu vẽ một bức tranh khác, chắc chắn có thể xuất sắc hơn nữa…
Nguyên Hi tiên sinh nói đúng, việc nàng lấy bức tranh cấu trúc của bộ xương người ra để tham gia thi đấu quá mạo hiểm, nếu không có Nhan lão để mắt đến, bức tranh của nàng chắc chắn sẽ bị bỏ qua.
Nhưng nghĩ lại, nàng cũng muốn được như Đường Bá Hổ, tuỳ tiện vung bút vẽ vài ba nét đã có thể tạo thành một kiệt tác tuyệt thế khiến người khác kinh ngạc hâm mộ, nhiều điều kiện tiên quyết là nàng cũng phải sở hữu tài năng như thế.
Phượng Khương Trần âm thầm trợn mắt, cúi đầu xuống, không để cho Nguyên Hi tiên sinh nhìn thế ánh mắt khinh thường của nàng.
Nguyên Hi tiên sinh cho rằng người nào cũng tinh thông cầm kỳ thi hoạ và các lĩnh vực khác giống như hắn sao? Chẳng lẽ hắn không biết trên thế gian này có một nhóm người thậm chí còn không thể giải quyết được vấn đề cơm áo gạo tiền của bản thân, nào có thời gian rảnh rỗi và tiền bạc đi học cầm kỳ thi hoạ, hưởng thụ cuộc sống?
Cầm kỳ thi hoạ là thứ mà chỉ những khuê nữ trong một gia tộc có tiền có quyền mới có đủ điều kiện để học, còn Phượng Khương Trần nàng đâu có quyền có tiền, mặc dù được Hoàng thượng thân phong là nữ nhi của Trung Nghĩa Hầu nhưng đó cũng là chuyện của năm nay, trong vòng một năm ngắn ngủi, nàng có thể học được gì chứ?
Phượng Khương Trần thực sự không hiểu là do Nguyên Hi tiên sinh quá đơn giản ngây thơ hay là nàng đã thành công trong việc giả vờ là một tài nữ đoan trang ưu nhã, có lẽ hắn thực sự cho rằng nàng là một tài nữ chân chính và nghĩ nàng sẽ có tài năng hội hoạ.
Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép thì Phượng Khương Trần thực sự muốn nổi giận, trực tiếp nói thẳng cho Nguyên Hi tiên sinh biết rằng chỉ vì muốn thi đấu với Tô Quán mà nàng đã sử dụng tất cả bản lĩnh của mình ra hết rồi. Thứ duy nhất mà nàng có thể vẽ chính là sơ đồ cấu trúc của bộ xương người và các bộ phận của cơ thể con người, ngoại trừ hai cái đó ra, nàng không còn biết gì nữa cả.
Nhưng nàng không thể nói, nếu nói nàng chắc chắn sẽ bị thua.
Giả vờ, giả vờ, giả vờ, nàng phải giả vờ là một người không màng đến danh vọng và của cải để những vị học giả nổi tiếng này có thiện cảm với mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.