Chương 1137
Tg Hoang
29/12/2021
Hai người, trò chuyện với nhau như hai người cùng thế hệ, nói y
thuật, nói nhân sinh, nói lý tưởng, nói tới bệnh của Thôi Hạo Đình, nói
tới thân phận của Thôi Hạo Đình.
Sau khi Tôn Tư Hành biết được thân phận của Thôi Hạo Đình, cũng hiểu được do dự của Phượng Khương Trần, Tôn Tư Hành cũng không có tốt bụng khuyên bảo Phượng Khương Trần, mà là nói: “Sư phụ, cho dù ngươi đưa ra quyết định gì thì ta đều ủng hộ ngươi.”
Lúc này, Phượng Khương Trần mới hiểu được, đồ đệ này của nàng đã trưởng thành rồi.
Một đại phu không thể quá tốt bụng, quá mức mềm lòng chỉ biết hại chính mình.
“Nếu ta từ bỏ trị liệu cho Thôi Hạo Đình, ngươi không cảm thấy ta quá máu lạnh sao?” Nói chuyện với Tôn Tư Hành về bệnh lý hơn nửa đêm, tâm trạng của Phượng Khương Trần tốt hơn rất nhiều.
Quả nhiên, chỉ có công việc mới có thể trấn an trái tim đau đớn kia của nàng.
“Sẽ không, cha đã từng nói với ta, đại phu là người không phải thần, đối với người bệnh trị không khỏi, không cần lãng phí dược liệu, thiên hạ này có rất nhiều người cần dược liệu, với lại trên đời này cũng không chỉ có một đại phu, người bệnh có thể chọn đại phu, đại phu cũng có thể chọn người bệnh, ngươi không chắc chắn trị khỏi cho bệnh nhân, có lẽ đại phu khác có thể trị khỏi.” Tôn Tư Hành nghiêm túc nói.
Phượng Khương Trần gật đầu, quả nhiên là lời Tôn chính Đạo sẽ nói, Tôn Chính Đạo không phải một người lương thiện, nhìn dáng vẻ hắn ta đột nhiên biến mất, hẳn là đã chuẩn bị xong từ lâu, mình không cần quá lo lắng.
“Cha ngươi nói không sai, Tư Hành, về sau ngươi gặp phải người bệnh, có thể cứu thì cứu, không thể cứu cũng không cần miễn cưỡng, sinh lão bệnh tử là chuyện chúng ta không cách nào điều khiển được.”
Nàng từ trước đến giờ cũng không hy vọng dạy Tôn Tư Hành thành một bác sĩ “tốt” nhìn người già bệnh nặng sẽ mềm lòng, nhìn thấy người bệnh thì tiến lên.
Phải tự bảo vệ mình trước, trị cho mình trước, mới có thể trị cho người khác, trị thiên hạ.
Nghèo thì giữ mình trong sạch, giàu thì cứu giúp thiên hạ.
…… Thảo luận về bệnh lý với Tôn Tư Hành cả một đêm, lại học trộm được mấy cách điều trị bệnh bạch cầu từ chỗ Tôn Tư Hành, tâm trọng Phượng Khương Hành rất tốt, thấy sắc trời không còn sớm, Phượng Khương Trần chuẩn bị trở về phòng, mới vừa mở cửa phòng ra, Phượng Khương Trần đã mẫn cảm phát hiện, trong phòng không ổn, trong lòng kinh hãi, muốn lui ra ngoài, chỉ là không kịp nữa.
“Phượng Tú, nếu ta là ngươi, sẽ ngoan ngoãn đóng cửa lại.” Một thanh kiếm dài lạnh băng gác ngang trên cổ của Phượng Khương Trần, chỉ cần thoáng dùng lực một chút, đầu và mình của Phượng Khương Trần sẽ đứt kìa.
Dưới tình huống như vậy, Phượng Khương Trần còn có thể làm thế nào, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, cứng cổ không dám lộn xộn, cẩn thận đóng cửa lại, trong lòng thầm mắng hộ vệ Trác Đông Minh phái tới không có lực, vậy mà có thích khách lẻn vào cũng không phát hiện.
“Các hạ là người nào, tìm Khương Trần có chuyện gì?” Vừa tới đã gọi tên nàng, tuyệt không phải đi nhầm nơi, đối phương chính là đến vì nàng.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, ta hôm nay là tới nhắc nhở ngươi, ít quản chuyện không đâu.
Có một số người không phải ngươi có thể chọc đến, Phượng Tú, không cần vì thắng thua nhất thời, huỷ hoại cuộc đời của mình.” Người tới lạnh lùng cảnh cáo, Phượng Khương Trần có thể cảm nhận được sát ý của đối phương.
Người nam nhân này, sẽ không nương tay với mình.
“Lời này của các hạ là có ý gì, Khương Trần không hiểu, còn mong các hạ chỉ giáo.” Phượng Khương Trần cố gắng tự trấn định, đôi tay ở sau lưng, lén lút lấy ra đồ giấu ở trong ống tay áo.
Cho dù có ở đây, Phượng Khương Trần cũng không có lộn xộn, phỏng chừng nàng mới vừa lấy ra đồ bảo vệ, đối phương đã giết nàng, nàng vẫn là chờ thêm một chút nữa.
“Có thể khiến cho các tuấn tài hào kiệt khắp các nơi ở Cửu Châu đại lục chú ý người, Phượng Tú tuyệt đối là người thông minh, ta không nói lời dư thừa, Phượng Tú chỉ cần nhớ kỹ một chút, Cửu Châu đại lục rất lớn, có người còn mạnh hơn trong tưởng tượng của ngươi nhiều, đừng tưởng rằng ở Đông Lăng Hoàng Thành có người che chở, ngươi có thể hô mưa gọi gió.
Sau khi Tôn Tư Hành biết được thân phận của Thôi Hạo Đình, cũng hiểu được do dự của Phượng Khương Trần, Tôn Tư Hành cũng không có tốt bụng khuyên bảo Phượng Khương Trần, mà là nói: “Sư phụ, cho dù ngươi đưa ra quyết định gì thì ta đều ủng hộ ngươi.”
Lúc này, Phượng Khương Trần mới hiểu được, đồ đệ này của nàng đã trưởng thành rồi.
Một đại phu không thể quá tốt bụng, quá mức mềm lòng chỉ biết hại chính mình.
“Nếu ta từ bỏ trị liệu cho Thôi Hạo Đình, ngươi không cảm thấy ta quá máu lạnh sao?” Nói chuyện với Tôn Tư Hành về bệnh lý hơn nửa đêm, tâm trạng của Phượng Khương Trần tốt hơn rất nhiều.
Quả nhiên, chỉ có công việc mới có thể trấn an trái tim đau đớn kia của nàng.
“Sẽ không, cha đã từng nói với ta, đại phu là người không phải thần, đối với người bệnh trị không khỏi, không cần lãng phí dược liệu, thiên hạ này có rất nhiều người cần dược liệu, với lại trên đời này cũng không chỉ có một đại phu, người bệnh có thể chọn đại phu, đại phu cũng có thể chọn người bệnh, ngươi không chắc chắn trị khỏi cho bệnh nhân, có lẽ đại phu khác có thể trị khỏi.” Tôn Tư Hành nghiêm túc nói.
Phượng Khương Trần gật đầu, quả nhiên là lời Tôn chính Đạo sẽ nói, Tôn Chính Đạo không phải một người lương thiện, nhìn dáng vẻ hắn ta đột nhiên biến mất, hẳn là đã chuẩn bị xong từ lâu, mình không cần quá lo lắng.
“Cha ngươi nói không sai, Tư Hành, về sau ngươi gặp phải người bệnh, có thể cứu thì cứu, không thể cứu cũng không cần miễn cưỡng, sinh lão bệnh tử là chuyện chúng ta không cách nào điều khiển được.”
Nàng từ trước đến giờ cũng không hy vọng dạy Tôn Tư Hành thành một bác sĩ “tốt” nhìn người già bệnh nặng sẽ mềm lòng, nhìn thấy người bệnh thì tiến lên.
Phải tự bảo vệ mình trước, trị cho mình trước, mới có thể trị cho người khác, trị thiên hạ.
Nghèo thì giữ mình trong sạch, giàu thì cứu giúp thiên hạ.
…… Thảo luận về bệnh lý với Tôn Tư Hành cả một đêm, lại học trộm được mấy cách điều trị bệnh bạch cầu từ chỗ Tôn Tư Hành, tâm trọng Phượng Khương Hành rất tốt, thấy sắc trời không còn sớm, Phượng Khương Trần chuẩn bị trở về phòng, mới vừa mở cửa phòng ra, Phượng Khương Trần đã mẫn cảm phát hiện, trong phòng không ổn, trong lòng kinh hãi, muốn lui ra ngoài, chỉ là không kịp nữa.
“Phượng Tú, nếu ta là ngươi, sẽ ngoan ngoãn đóng cửa lại.” Một thanh kiếm dài lạnh băng gác ngang trên cổ của Phượng Khương Trần, chỉ cần thoáng dùng lực một chút, đầu và mình của Phượng Khương Trần sẽ đứt kìa.
Dưới tình huống như vậy, Phượng Khương Trần còn có thể làm thế nào, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, cứng cổ không dám lộn xộn, cẩn thận đóng cửa lại, trong lòng thầm mắng hộ vệ Trác Đông Minh phái tới không có lực, vậy mà có thích khách lẻn vào cũng không phát hiện.
“Các hạ là người nào, tìm Khương Trần có chuyện gì?” Vừa tới đã gọi tên nàng, tuyệt không phải đi nhầm nơi, đối phương chính là đến vì nàng.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, ta hôm nay là tới nhắc nhở ngươi, ít quản chuyện không đâu.
Có một số người không phải ngươi có thể chọc đến, Phượng Tú, không cần vì thắng thua nhất thời, huỷ hoại cuộc đời của mình.” Người tới lạnh lùng cảnh cáo, Phượng Khương Trần có thể cảm nhận được sát ý của đối phương.
Người nam nhân này, sẽ không nương tay với mình.
“Lời này của các hạ là có ý gì, Khương Trần không hiểu, còn mong các hạ chỉ giáo.” Phượng Khương Trần cố gắng tự trấn định, đôi tay ở sau lưng, lén lút lấy ra đồ giấu ở trong ống tay áo.
Cho dù có ở đây, Phượng Khương Trần cũng không có lộn xộn, phỏng chừng nàng mới vừa lấy ra đồ bảo vệ, đối phương đã giết nàng, nàng vẫn là chờ thêm một chút nữa.
“Có thể khiến cho các tuấn tài hào kiệt khắp các nơi ở Cửu Châu đại lục chú ý người, Phượng Tú tuyệt đối là người thông minh, ta không nói lời dư thừa, Phượng Tú chỉ cần nhớ kỹ một chút, Cửu Châu đại lục rất lớn, có người còn mạnh hơn trong tưởng tượng của ngươi nhiều, đừng tưởng rằng ở Đông Lăng Hoàng Thành có người che chở, ngươi có thể hô mưa gọi gió.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.