Chương 1199
Tg Hoang
08/01/2022
Do Phượng Khương Trần ngồi xổm quá lâu nên hai chân không chống đỡ
không được, quỳ một gối trên mặt đất, đè lên nửa người dưới thị vệ, trên tay cầm dao nhỏ, cắt bỏ nơi có vết răng độc và phần thịt xung quanh.
“A…”Thị vệ bất tỉnh, đau đến mức co giật, tiểu đầu mục nhìn thấy toàn thân cứng đờ, đứng ngốc tại chỗ, liên tục nuốt nước miếng, ánh mắt của Phượng Khương Trần trở nên có chút quỷ dị.
Phụt… Máu độc chảy ra, Phượng Khương Trần sớm đã có chuẩn bị,c ơ thể hơi lùi về phía sau, đôi mắt híp lại để tránh máu độc bắn vào mắt, cầm lấy tấm vải trắng được dược đồng chuẩn bị từ trước, bọc ở bốn phía, tránh cho máu độc chảy hỗn loạn, vừa quay đầu lại nhìn thấy tên thủ lĩnh kia còn ở trong phòng Phượng Khương Trần khó chịu nhìn hắn gầm gừ nói: “Làm gì mà sững sờ vậy, còn không mau đi.”
“Vâng, vâng, thuộc hạ đi ngay.” Thủ lĩnh đặt rượu xuống đất co cẳng chạy nhanh ra bên ngoài, bộ dạng giống như phía sau có chó dữ đuổi theo hắn .
Vốn là Phượng Khương Trần muốn chuẩn bị thay băng cho những người khác, băng bó lại miệng vết thương một chút, nhưng trước hết bây giờ nàng chỉ có thể tập trung sức lực vào người có dấu rắn độc cắn ở miệng vết thương trên thân người.
Máu độc vẫn đang chảy, sắc mặt của thị vệ kia cũng càng ngày càng khó coi, máu cứ như vậy chảy xuống, phải chảy sạch máu độc trong cơ thể, nhưng nàng cũng không thể cố ý truyền máu cho hắn trước mặt mọi người.
“Chỉ cần cố gắng hết sức còn việc này nghe theo số trời, số phận còn lại phải nhờ vào chính ngươi, ngươi phải chịu đựng, chịu đựng thì chân của ngươi mới giữ được, nếu chịu không nổi, ta sẽ phải cưa chân ngươi, không có chân vẫn tốt hơn là không có mạng sống.”
Những lời này nói ra làm những người thị vệ bị thương khác sợ hãi khiếp vía, không tự giác được mà nhìn vào miệng vết thương của chính mình, trong lòng vốn đang chờ mong nhưng giờ lại sợ Phượng Khương Trần sẽ chữa trị cho bọn họ, bọn họ sợ rằng Phượng Khương Trần sẽ cắt cụt chân của họ.
Phượng Khương Trần đứng dậy, tránh đi ánh nhìn của mọi người, tìm một nơi không ai thấy, lại lần nữa khởi động túi trị liệu thông minh, lấy từ bên trong thuốc tiêm và thuốc bổ máu, khi nàng quay lại thì máu chảy ra từ thị vệ đã từ từ chuyển thành màu hồng.
“Thuốc giải độc và huyết thanh đã phát huy công dụng.” Cuối cùng gương mặt Phượng Khương Trần cũng mỉm cười, chẳng qua nàng không thể vui mừng quá sớm, vết rắn cắn giữ trong cơ thể thời gian quá dài, cũng không biết có tái phát hay không.
Đợi đến khi máu trên người thị vệ chảy ra toàn là màu đỏ tươi, Phượng Khương Trần mới rắc thuốc lên và băng bó kỹ miệng vết thương: “Đêm nay là thời gian nguy hiểm, chỉ cần vết độc của rắn không tái phát thì có bảy mươi phần trăm chân của ngươi có thể giữ được.”
Lý do chỉ có bảy mươi phần trăm là bởi vì thị vệ này mất máu quá nhiều, nàng phải tìm cách để có thể truyền máu cho người thị vệ này.
Ngoại trừ bảy người bên ngoài bị rắn độc cắn thì thương tích của mười lăm người còn lại cũng không nhẹ trong đó có vài người bị con trăn khổng lồ rơi từ chỗ cao xuống đè lên, có một người cẳng chân bị dập nát dẫn đến gãy xương, mà người này chỉ mới mười bảy tuổi, từ lúc bị thương đến bây giờ không kêu lên một tiếng đau đớn nào.
Phượng Khương Trần nghĩ đến thời hiện đại, những người trẻ tuổi chỉ bị đứt tay cũng gào thét lên, càng cảm thấy cậu thiếu niên này không tệ, nhìn đối phương rõ ràng rất lo lắng nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, Phượng Khương Trần quay về phía chàng thiếu niên giơ ngón tay cái lên và an ủi nói: “Ngươi rất tuyệt!
Đừng lo lắng hãy tin tưởng ta, sẽ không có việc gì đâu.”
“Ừ…”
Mấy tên thị vệ bị thương nhẹ hơn nhìn về phía chàng thiếu niên nháy mắt, ầm… Mặt thiếu niên kia đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Phượng Khương Trần.
Không biết thiếu niên kia đang suy nghĩ cái gì, Phượng Khương Trần cố định tốt vết thương cho hắn ta, chàng thiếu niên không có phản ứng lại, Phượng Khương Trần nói thẳng: “Vết thương của ngươi tương đối phức tạp, bây giờ ta chỉ có thể cố định đơn giản cho ngươi, sau đó ngươi đi cùng ta ra khỏi cung rồi xử lý tiếp.”
“Được vậy là tốt rồi, tốt rồi.” Thiếu niên đỏ mặt gật đầu lia lịa, hai mắt nhìn chăm chăm Phượng Khương Trần, có thế nào cũng không rời mắt, Phượng Khương Trần đến chỗ nào thì ánh mắt hắn cũng nhìn theo đến đó, nhìn bộ dạng thì có vẻ đã tìm được mối tình đầu của mình, mà người đó lại chính là Phượng Khương Trần Cửu Hoàng Thúc vừa đi vào thì thấy cảnh này, sắc mặt lập tức đen lại…
“A…”Thị vệ bất tỉnh, đau đến mức co giật, tiểu đầu mục nhìn thấy toàn thân cứng đờ, đứng ngốc tại chỗ, liên tục nuốt nước miếng, ánh mắt của Phượng Khương Trần trở nên có chút quỷ dị.
Phụt… Máu độc chảy ra, Phượng Khương Trần sớm đã có chuẩn bị,c ơ thể hơi lùi về phía sau, đôi mắt híp lại để tránh máu độc bắn vào mắt, cầm lấy tấm vải trắng được dược đồng chuẩn bị từ trước, bọc ở bốn phía, tránh cho máu độc chảy hỗn loạn, vừa quay đầu lại nhìn thấy tên thủ lĩnh kia còn ở trong phòng Phượng Khương Trần khó chịu nhìn hắn gầm gừ nói: “Làm gì mà sững sờ vậy, còn không mau đi.”
“Vâng, vâng, thuộc hạ đi ngay.” Thủ lĩnh đặt rượu xuống đất co cẳng chạy nhanh ra bên ngoài, bộ dạng giống như phía sau có chó dữ đuổi theo hắn .
Vốn là Phượng Khương Trần muốn chuẩn bị thay băng cho những người khác, băng bó lại miệng vết thương một chút, nhưng trước hết bây giờ nàng chỉ có thể tập trung sức lực vào người có dấu rắn độc cắn ở miệng vết thương trên thân người.
Máu độc vẫn đang chảy, sắc mặt của thị vệ kia cũng càng ngày càng khó coi, máu cứ như vậy chảy xuống, phải chảy sạch máu độc trong cơ thể, nhưng nàng cũng không thể cố ý truyền máu cho hắn trước mặt mọi người.
“Chỉ cần cố gắng hết sức còn việc này nghe theo số trời, số phận còn lại phải nhờ vào chính ngươi, ngươi phải chịu đựng, chịu đựng thì chân của ngươi mới giữ được, nếu chịu không nổi, ta sẽ phải cưa chân ngươi, không có chân vẫn tốt hơn là không có mạng sống.”
Những lời này nói ra làm những người thị vệ bị thương khác sợ hãi khiếp vía, không tự giác được mà nhìn vào miệng vết thương của chính mình, trong lòng vốn đang chờ mong nhưng giờ lại sợ Phượng Khương Trần sẽ chữa trị cho bọn họ, bọn họ sợ rằng Phượng Khương Trần sẽ cắt cụt chân của họ.
Phượng Khương Trần đứng dậy, tránh đi ánh nhìn của mọi người, tìm một nơi không ai thấy, lại lần nữa khởi động túi trị liệu thông minh, lấy từ bên trong thuốc tiêm và thuốc bổ máu, khi nàng quay lại thì máu chảy ra từ thị vệ đã từ từ chuyển thành màu hồng.
“Thuốc giải độc và huyết thanh đã phát huy công dụng.” Cuối cùng gương mặt Phượng Khương Trần cũng mỉm cười, chẳng qua nàng không thể vui mừng quá sớm, vết rắn cắn giữ trong cơ thể thời gian quá dài, cũng không biết có tái phát hay không.
Đợi đến khi máu trên người thị vệ chảy ra toàn là màu đỏ tươi, Phượng Khương Trần mới rắc thuốc lên và băng bó kỹ miệng vết thương: “Đêm nay là thời gian nguy hiểm, chỉ cần vết độc của rắn không tái phát thì có bảy mươi phần trăm chân của ngươi có thể giữ được.”
Lý do chỉ có bảy mươi phần trăm là bởi vì thị vệ này mất máu quá nhiều, nàng phải tìm cách để có thể truyền máu cho người thị vệ này.
Ngoại trừ bảy người bên ngoài bị rắn độc cắn thì thương tích của mười lăm người còn lại cũng không nhẹ trong đó có vài người bị con trăn khổng lồ rơi từ chỗ cao xuống đè lên, có một người cẳng chân bị dập nát dẫn đến gãy xương, mà người này chỉ mới mười bảy tuổi, từ lúc bị thương đến bây giờ không kêu lên một tiếng đau đớn nào.
Phượng Khương Trần nghĩ đến thời hiện đại, những người trẻ tuổi chỉ bị đứt tay cũng gào thét lên, càng cảm thấy cậu thiếu niên này không tệ, nhìn đối phương rõ ràng rất lo lắng nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, Phượng Khương Trần quay về phía chàng thiếu niên giơ ngón tay cái lên và an ủi nói: “Ngươi rất tuyệt!
Đừng lo lắng hãy tin tưởng ta, sẽ không có việc gì đâu.”
“Ừ…”
Mấy tên thị vệ bị thương nhẹ hơn nhìn về phía chàng thiếu niên nháy mắt, ầm… Mặt thiếu niên kia đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Phượng Khương Trần.
Không biết thiếu niên kia đang suy nghĩ cái gì, Phượng Khương Trần cố định tốt vết thương cho hắn ta, chàng thiếu niên không có phản ứng lại, Phượng Khương Trần nói thẳng: “Vết thương của ngươi tương đối phức tạp, bây giờ ta chỉ có thể cố định đơn giản cho ngươi, sau đó ngươi đi cùng ta ra khỏi cung rồi xử lý tiếp.”
“Được vậy là tốt rồi, tốt rồi.” Thiếu niên đỏ mặt gật đầu lia lịa, hai mắt nhìn chăm chăm Phượng Khương Trần, có thế nào cũng không rời mắt, Phượng Khương Trần đến chỗ nào thì ánh mắt hắn cũng nhìn theo đến đó, nhìn bộ dạng thì có vẻ đã tìm được mối tình đầu của mình, mà người đó lại chính là Phượng Khương Trần Cửu Hoàng Thúc vừa đi vào thì thấy cảnh này, sắc mặt lập tức đen lại…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.