Chương 1203
Tg Hoang
10/01/2022
“Lời này của Dạ thiếu chủ là có ý gì?” Thái Tử nhíu mày, có chút hối
hận vì bản thân thỏa hiệp quá dễ dãi, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng,
hắn muốn từ chối có lẽ Dạ Diệp cũng sẽ không đồng ý.
Dạ Diệp dựa vào đầu giường, lộ ra một mặt hung ác nham hiểm, cười châm biếm nói: “Thái Tử điện hạ, Phượng Khương Trần trước mặt mọi người đánh biểu muội ta, chẳng lẽ ngươi cho rằng việc này Dạ thành và Tô gia sẽ làm rùa rụt đầu rồi coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Đông Lăng các ngươi nghĩ Dạ thành với Tô gia bọn ta muốn đánh thì đánh, muốn mắng cứ mắng sao?”
“Phượng Khương Trần lúc ấy đã cứu Tô tiểu thư khi Tô tiểu thư bị hoảng sợ.” Thái Tử bất mãn nhíu mày, lựa lời mà nói.
Dạ Diệp hừ lạnh một tiếng: “Thái Tử điện hạ, lời này để nói với những kẻ ngu ngốc dễ tin, ngươi nghĩ ta sẽ tin sao? Mặc kệ ý định ban đầu của Phượng Khương Trần là cái gì, nàng ta trước mặt mọi người Nam Lăng quát nữ nhi Tô gia là sự thật, việc này Tô gia còn mặt mũi gì nữa? Thái Tử điện hạ, vì mặt mũi Tô gia, khoản này ta nhất định phải đòi lại, đương nhiên vì mặt mũi của Thái Tử ta cũng không quá đáng, chỉ cần Phượng Khương Trần trước mặt người trong thiên hạ quỳ gối để biểu muội ta đánh lại là được.”
Thái Tử trầm mặc không nói gì, hắn tựa hồ đang cân nhắc, Đông Lăng Tư Lãng khó chịu nhịn không được nói: “Dạ Diệp, ngươi đừng quá đáng, ngươi thật sự cho rằng chuyện Thú Uyển xuất hiện mãng xà, không truy cứu ngươi thì không ai có thể tra ra chân tướng sao?”
“Rất tốt, Lạc Vương điện hạ nếu muốn thì cứ đi tra, bổn thiếu chủ không sợ, đừng quên nơi này là hoàng cung Đông Lăng, cho dù bổn thiếu chủ muốn làm cái gì, cũng không có bản lĩnh kia.” Dạ Diệp nhìn về phía Đông Lăng Tư Lãng đang im lặng, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một tia vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Đông Lăng Tư Lãng mặt biến sắc, cảm thấy không thể tin được.
Dạ Diệp vừa mới nói “Hoàng cung”, hai chữ này giống như một lời nguyền khiến toàn bộ lời tiếp theo của Đông Lăng Tư Lãng không thể nói ra.
Hoàng Hậu, nếu điều tra tới cùng và tra được người đứng sau là mẫu hậu của hắn thì hậu quả… cấu kết với Nam Lăng đây là là tội phản quốc.
Lòng bàn tay Đông Lăng Tư Lãng lạnh buốt, hắn không thể tin được mẫu hậu hắn vì diệt trừ Phượng Khương Trần sẵn sàng hợp tác với Dạ Diệp và Tô Quán.
“Ha ha ha…” Thấy Thái Tử trầm mặc còn Đông Lăng Tư Lãng hoảng sợ khiến tâm tình Dạ Diệp rất tốt: “Thái Tử, Lạc Vương điện hạ, thế nào? Yêu cầu của ta không quá đáng chứ, Phượng Khương Trần chỉ là một cô nhi, để nàng ta quỳ gối trước mặt biểu muội ta cũng là cho nàng ta mặt mũi.”
“Chuyện này bổn cung muốn suy xét một chút.” Thái Tử không quyết định luôn, chuyện này hắn còn muốn đi thăm dò ý kiến của Cửu hoàng thúc cùng Hoàng Thượng, chuyện của Phượng Khương Trần không thể qua loa.
Nhìn biểu cảm của Đông Lăng Tư Lãng, Thái Tử cũng biết chuyện này nếu điều tra xuống có lẽ sẽ có thu hoạch khác, hắn cũng muốn ngẫm lại, nếu tra chuyện mãng xà hắn có phải sẽ đạt được lợi ích lớn hơn.
“Suy xét? Thái Tử ngươi còn muốn suy xét cái gì, chỉ là một cái tát mà thôi, ta cũng không cần mạng của Phượng Khương Trần, chẳng lẽ Thái Tử điện hạ ngươi nghĩ tra chuyện Thú Uyển? Ha ha, Thái Tử khăng khăng nói muốn điều tra không phải không được, nhưng hậu quả không phải ngươi hay ta có thể gánh vác, đến lúc đó cũng không phải để Phượng Khương Trần quỳ xuống dập đầu là có thể giải quyết mọi chuyện.”
Dạ Diệp ám chỉ Thái Tử ở hoàng cung không có đủ thế lực, muốn mượn chuyện này thu lợi không phải dễ dàng.
“Dạ thiếu chủ, bổn vương thay Thái tử trả lời ngươi, chuyện này không cần thiết phải suy xét, chỉ cần ngươi và Tô Quán trước mặt mọi người quỳ gối nhận lỗi với Phượng Khương Trần, bổn vương sẽ không đồng ý dừng tay, chuyện này bổn vương muốn truy cứu tới cùng.” Cửu hoàng thúc tiến vào, phía sau là một đội binh mã.
“Cửu hoàng thúc?”
“Hoàng thúc? Sao ngươi lại tới đây?”
Dạ Diệp dựa vào đầu giường, lộ ra một mặt hung ác nham hiểm, cười châm biếm nói: “Thái Tử điện hạ, Phượng Khương Trần trước mặt mọi người đánh biểu muội ta, chẳng lẽ ngươi cho rằng việc này Dạ thành và Tô gia sẽ làm rùa rụt đầu rồi coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Đông Lăng các ngươi nghĩ Dạ thành với Tô gia bọn ta muốn đánh thì đánh, muốn mắng cứ mắng sao?”
“Phượng Khương Trần lúc ấy đã cứu Tô tiểu thư khi Tô tiểu thư bị hoảng sợ.” Thái Tử bất mãn nhíu mày, lựa lời mà nói.
Dạ Diệp hừ lạnh một tiếng: “Thái Tử điện hạ, lời này để nói với những kẻ ngu ngốc dễ tin, ngươi nghĩ ta sẽ tin sao? Mặc kệ ý định ban đầu của Phượng Khương Trần là cái gì, nàng ta trước mặt mọi người Nam Lăng quát nữ nhi Tô gia là sự thật, việc này Tô gia còn mặt mũi gì nữa? Thái Tử điện hạ, vì mặt mũi Tô gia, khoản này ta nhất định phải đòi lại, đương nhiên vì mặt mũi của Thái Tử ta cũng không quá đáng, chỉ cần Phượng Khương Trần trước mặt người trong thiên hạ quỳ gối để biểu muội ta đánh lại là được.”
Thái Tử trầm mặc không nói gì, hắn tựa hồ đang cân nhắc, Đông Lăng Tư Lãng khó chịu nhịn không được nói: “Dạ Diệp, ngươi đừng quá đáng, ngươi thật sự cho rằng chuyện Thú Uyển xuất hiện mãng xà, không truy cứu ngươi thì không ai có thể tra ra chân tướng sao?”
“Rất tốt, Lạc Vương điện hạ nếu muốn thì cứ đi tra, bổn thiếu chủ không sợ, đừng quên nơi này là hoàng cung Đông Lăng, cho dù bổn thiếu chủ muốn làm cái gì, cũng không có bản lĩnh kia.” Dạ Diệp nhìn về phía Đông Lăng Tư Lãng đang im lặng, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một tia vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Đông Lăng Tư Lãng mặt biến sắc, cảm thấy không thể tin được.
Dạ Diệp vừa mới nói “Hoàng cung”, hai chữ này giống như một lời nguyền khiến toàn bộ lời tiếp theo của Đông Lăng Tư Lãng không thể nói ra.
Hoàng Hậu, nếu điều tra tới cùng và tra được người đứng sau là mẫu hậu của hắn thì hậu quả… cấu kết với Nam Lăng đây là là tội phản quốc.
Lòng bàn tay Đông Lăng Tư Lãng lạnh buốt, hắn không thể tin được mẫu hậu hắn vì diệt trừ Phượng Khương Trần sẵn sàng hợp tác với Dạ Diệp và Tô Quán.
“Ha ha ha…” Thấy Thái Tử trầm mặc còn Đông Lăng Tư Lãng hoảng sợ khiến tâm tình Dạ Diệp rất tốt: “Thái Tử, Lạc Vương điện hạ, thế nào? Yêu cầu của ta không quá đáng chứ, Phượng Khương Trần chỉ là một cô nhi, để nàng ta quỳ gối trước mặt biểu muội ta cũng là cho nàng ta mặt mũi.”
“Chuyện này bổn cung muốn suy xét một chút.” Thái Tử không quyết định luôn, chuyện này hắn còn muốn đi thăm dò ý kiến của Cửu hoàng thúc cùng Hoàng Thượng, chuyện của Phượng Khương Trần không thể qua loa.
Nhìn biểu cảm của Đông Lăng Tư Lãng, Thái Tử cũng biết chuyện này nếu điều tra xuống có lẽ sẽ có thu hoạch khác, hắn cũng muốn ngẫm lại, nếu tra chuyện mãng xà hắn có phải sẽ đạt được lợi ích lớn hơn.
“Suy xét? Thái Tử ngươi còn muốn suy xét cái gì, chỉ là một cái tát mà thôi, ta cũng không cần mạng của Phượng Khương Trần, chẳng lẽ Thái Tử điện hạ ngươi nghĩ tra chuyện Thú Uyển? Ha ha, Thái Tử khăng khăng nói muốn điều tra không phải không được, nhưng hậu quả không phải ngươi hay ta có thể gánh vác, đến lúc đó cũng không phải để Phượng Khương Trần quỳ xuống dập đầu là có thể giải quyết mọi chuyện.”
Dạ Diệp ám chỉ Thái Tử ở hoàng cung không có đủ thế lực, muốn mượn chuyện này thu lợi không phải dễ dàng.
“Dạ thiếu chủ, bổn vương thay Thái tử trả lời ngươi, chuyện này không cần thiết phải suy xét, chỉ cần ngươi và Tô Quán trước mặt mọi người quỳ gối nhận lỗi với Phượng Khương Trần, bổn vương sẽ không đồng ý dừng tay, chuyện này bổn vương muốn truy cứu tới cùng.” Cửu hoàng thúc tiến vào, phía sau là một đội binh mã.
“Cửu hoàng thúc?”
“Hoàng thúc? Sao ngươi lại tới đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.