Chương 1232
Tg Hoang
14/01/2022
“Đa tạ đại nhân dìu dắt, ty chức chắc chắn sẽ không làm đại nhân thất vọng, vì đại nhân xông vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.”
Thái thú được đối phương hứa hẹn, liên tục bày tỏ lòng trung thành.
“Ừm, đi xuống làm việc đi, nhớ rõ, ta muốn mang thi thể nàng về.” Người đàn ông trung niên nhắc nhở hết lần này đến lần khác.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Thái thú không dám hai lời, vội vàng đi xuống điều người vây công phủ Thái thú.
Ông ta cũng không tin, một nam một nữ kia có thể bay ra ngoài dưới sự bao vây trùng trùng, dù có bay ra ngoài, ông ta cũng phải bắt đối phương quay trở lại, ông ta ngây ngốc ở cái nơi quỷ quái này hai mươi năm, ai cũng không thể ngăn cản ông ta thăng chức.
Vết thương ở đùi trong của Phượng Khương Trần không nặng lắm, nhưng phía bên ngoài một lớp da cũng không có, bị thương thành như vậy tất nhiên không thể đụng nước, mong muốn ngâm nước nóng của nàng chắc chắn phải dẹp sang bên, sau khi Phượng Khương Trần bôi thuốc xong, lại lần nữa băng vết thương lại.
Ngày mai còn phải cưỡi ngựa, đi bộ, Phượng Khương Trần không dám băng quá dày, chỉ có thể quấn mấy vòng, đảm bảo không bị rướm máu ra ngoài, lau qua loa người mình, Phượng Khương Trần mệt không chịu nổi, đang định lau khô tóc rồi ngủ thì cửa lại vang lên tiếng “cộc cộc”.
“Ai vậy?” Phượng Khương Trần cố kìm lại cảm giác muốn mắng người, ngáp một cái.
Nàng mệt muốn chết còn tới phá giấc ngủ của nàng, chán sống à.
“Phượng Khương Trần, là ta, mở cửa nhanh.” Giọng Phù Lâm đầy mùi thuốc súng.
“Phù Lâm, trễ như vậy rồi có chuyện gì không?” Phượng Khương Trần kinh ngạc nhảy dựng, vội vàng khoác thêm áo ngoài.
“Chuyện rất lớn.” Phù Lâm cũng không phóng đại, chính xác là chuyện rất lớn, nếu không hắn ta cũng không phải nửa đêm không ngủ chạy tới gõ cửa phòng Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần vừa mới mở một cánh cửa, Phù Lâm liền vọt vào, hơn nữa nhanh chóng đóng cửa lại, dùng ánh mắt dò xét quan sát Phượng Khương Trần trước mắt, dáng vẻ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Dù mắt đối phương sạch sẽ, không có một tia **, nhưng bản thân nàng quần áo xốc xếch, bị một người đàn ông nhìn chằm chằm, Phượng Khương Trần vẫn rất khó chịu.
Hành động này của Phù Lâm rất không tôn trọng người ta, Phượng Khương Trần xị mặt nói: “Phù Lâm, ngươi tốt nhất có chuyện quan trọng.”
Đúng là nàng cần Phù Lâm trợ giúp, nhưng không hề tỏ vẻ nàng muốn lấy lòng, nịnh nọt Phù Lâm.
Mắt Phù Lâm híp lại, vẻ mặt ngưng trọng: “Phượng Khương Trần, rốt cuộc ngươi là người nào? Đắc tội với ai?”
Lúc Phượng Khương Trần phòng bị Phù Lâm, Phù Lâm cũng phòng bị Phượng Khương Trần. Hai người xa lạ, không hiểu gì về nhau, phòng bị một hai cũng coi như bình thường, nếu đào tim móc phổi với đối phương, vậy thì đúng là ngu ngốc.
Nếu không phải thấy dáng vẻ Phượng Khương Trần quần áo xốc xếch, hoàn toàn không biết chuyện gì, Phù Lâm đã sớm ra tay giết Phượng Khương Trần, người có thể chỉ huy Thái thú của thành Dịch Thủy không nhiều, mà hắn ta chỉ biết có Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần vừa nghe giọng điệu này của Phù Lâm đã biết không ổn: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Đến nơi này vẫn còn xảy ra chuyện?
“Chúng ta bị bao vây.” Lúc Phù Lâm nói chuyện vẫn nhìn chằm chằm vào Phượng Khương Trần, vốn dĩ hắn ta nghĩ, trận này nhắm vào âm mưu của hắn ta, Phượng Khương Trần muốn vây giết hắn ta, bây giờ nhìn lại, không ngờ là nhắm vào âm mưu của Phượng Khương Trần, mà hắn ta xui xẻo chung đường với Phượng Khương Trần.
“Ừm, đi xuống làm việc đi, nhớ rõ, ta muốn mang thi thể nàng về.” Người đàn ông trung niên nhắc nhở hết lần này đến lần khác.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Thái thú không dám hai lời, vội vàng đi xuống điều người vây công phủ Thái thú.
Ông ta cũng không tin, một nam một nữ kia có thể bay ra ngoài dưới sự bao vây trùng trùng, dù có bay ra ngoài, ông ta cũng phải bắt đối phương quay trở lại, ông ta ngây ngốc ở cái nơi quỷ quái này hai mươi năm, ai cũng không thể ngăn cản ông ta thăng chức.
Vết thương ở đùi trong của Phượng Khương Trần không nặng lắm, nhưng phía bên ngoài một lớp da cũng không có, bị thương thành như vậy tất nhiên không thể đụng nước, mong muốn ngâm nước nóng của nàng chắc chắn phải dẹp sang bên, sau khi Phượng Khương Trần bôi thuốc xong, lại lần nữa băng vết thương lại.
Ngày mai còn phải cưỡi ngựa, đi bộ, Phượng Khương Trần không dám băng quá dày, chỉ có thể quấn mấy vòng, đảm bảo không bị rướm máu ra ngoài, lau qua loa người mình, Phượng Khương Trần mệt không chịu nổi, đang định lau khô tóc rồi ngủ thì cửa lại vang lên tiếng “cộc cộc”.
“Ai vậy?” Phượng Khương Trần cố kìm lại cảm giác muốn mắng người, ngáp một cái.
Nàng mệt muốn chết còn tới phá giấc ngủ của nàng, chán sống à.
“Phượng Khương Trần, là ta, mở cửa nhanh.” Giọng Phù Lâm đầy mùi thuốc súng.
“Phù Lâm, trễ như vậy rồi có chuyện gì không?” Phượng Khương Trần kinh ngạc nhảy dựng, vội vàng khoác thêm áo ngoài.
“Chuyện rất lớn.” Phù Lâm cũng không phóng đại, chính xác là chuyện rất lớn, nếu không hắn ta cũng không phải nửa đêm không ngủ chạy tới gõ cửa phòng Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần vừa mới mở một cánh cửa, Phù Lâm liền vọt vào, hơn nữa nhanh chóng đóng cửa lại, dùng ánh mắt dò xét quan sát Phượng Khương Trần trước mắt, dáng vẻ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Dù mắt đối phương sạch sẽ, không có một tia **, nhưng bản thân nàng quần áo xốc xếch, bị một người đàn ông nhìn chằm chằm, Phượng Khương Trần vẫn rất khó chịu.
Hành động này của Phù Lâm rất không tôn trọng người ta, Phượng Khương Trần xị mặt nói: “Phù Lâm, ngươi tốt nhất có chuyện quan trọng.”
Đúng là nàng cần Phù Lâm trợ giúp, nhưng không hề tỏ vẻ nàng muốn lấy lòng, nịnh nọt Phù Lâm.
Mắt Phù Lâm híp lại, vẻ mặt ngưng trọng: “Phượng Khương Trần, rốt cuộc ngươi là người nào? Đắc tội với ai?”
Lúc Phượng Khương Trần phòng bị Phù Lâm, Phù Lâm cũng phòng bị Phượng Khương Trần. Hai người xa lạ, không hiểu gì về nhau, phòng bị một hai cũng coi như bình thường, nếu đào tim móc phổi với đối phương, vậy thì đúng là ngu ngốc.
Nếu không phải thấy dáng vẻ Phượng Khương Trần quần áo xốc xếch, hoàn toàn không biết chuyện gì, Phù Lâm đã sớm ra tay giết Phượng Khương Trần, người có thể chỉ huy Thái thú của thành Dịch Thủy không nhiều, mà hắn ta chỉ biết có Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần vừa nghe giọng điệu này của Phù Lâm đã biết không ổn: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Đến nơi này vẫn còn xảy ra chuyện?
“Chúng ta bị bao vây.” Lúc Phù Lâm nói chuyện vẫn nhìn chằm chằm vào Phượng Khương Trần, vốn dĩ hắn ta nghĩ, trận này nhắm vào âm mưu của hắn ta, Phượng Khương Trần muốn vây giết hắn ta, bây giờ nhìn lại, không ngờ là nhắm vào âm mưu của Phượng Khương Trần, mà hắn ta xui xẻo chung đường với Phượng Khương Trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.