Chương 1284
Tg Hoang
26/01/2022
Nếu như Phượng Khương Trần không nói chuyện này, theo như nhân phẩm
của Vương Cẩm Lăng, hắn vĩnh viễn sẽ không biết, Phượng Khương Trần
không nói ra cũng không sao, nhưng Phượng Khương Trần chọn nói cho hắn
biết, điều này chứng minh Phượng Khương Trần tín nhiệm hắn, tin tưởng
hắn có thể hiểu.
Không có gì quan trọng hơn so với sự tín nhiệm!
Tâm trạng của Cửu Hoàng thúc rất tốt, xem vết thương của Phượng Khương Trần cũng không nóng giận, lấy thuốc làm sạch vết thương cho Phượng Khương Trần, vừa làm sạch xong vết thương ở phần thắt lưng thì nghe thấy bên ngoài lều trại có tiếng bánh xe vang lên, trong ánh mắt Cửu Hoàng thúc lóe lên một tia sắc bén lạnh lùng.
Ở nơi này, hai chân bị thương chỉ có Vương Cẩm Lăng, lúc này Vương Cẩm Lăng đâm đầu vào thì đừng trách hắn không khách sáo.
Chuyện xảy ra ở khe núi, hắn không giận Phượng Khương Trần, cũng không có nghĩa là hắn không tức giận Vương Cẩm Lăng, hơn nữa, toàn thân này của Phượng Khương Trần cũng là vì Vương Cẩm Lăng mới chịu như vậy, món nợ này hắn không tìm Vương Cẩm Lăng tính sổ thì tìm ai.
Bước đầu tiên tính sổ, hắn muốn để cho Vương Cẩm Lăng hiểu rõ, Phượng Khương Trần là nữ nhân mà hắn vĩnh viễn không thể tơ tưởng.
Cửu Hoàng thúc để bình thuốc xuống, lòng bàn tay đặt trên vết thương của Phượng Khương Trần.
“Ưm…” Phượng Khương Trần bị đau, tủi thân kêu lên một tiếng, hơi có vài phần ý oán trách.
Két… tiếng bánh xe bên ngoài lều trại đột nhiên ngừng lại.
Tốt lắm!
Cửu Hoàng thúc rất hài lòng với hiệu quả này, cúi đầu hôn trấn an Phượng Khương Trần một cái, lại cầm bình thuốc lên, tiếp tục làm sạch cho Phượng Khương Trần, chỉ là sức lực trong tay đã tăng thêm ba phần.
“Ưm… đau, Cửu Hoàng thúc, ngài nhẹ một chút, đau đó.”
“Đau, Cửu Hoàng thúc, ngài nhẹ tay chút!” Lời này là có ý gì, không có một nam nhân nào không hiểu, nếu như một câu này vẫn chưa đủ, vậy tiếng nói nhẹ nhàng dỗ dành trầm thấp sau đã chứng minh cho suy đoán của ngươi.
“Đừng động đậy, bản vương sẽ nhẹ tay hơn.” Trong thiên hạ này nữ nhân có thể khiến Cửu Hoàng thúc mở miệng dỗ dành, đã đủ để chứng minh nữ nhân này không tầm thường trong lòng hắn.
Ngoài doanh trướng, nụ cười của Vương Cẩm Lăng cứng lại, cả người cứng đờ đứng ở đó, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt như trào phúng lại vừa như mỉa mai. Nhìn thật lâu vào doanh trướng ở trước mặt, sau đó chuyển động xe lăn đi về như không có chuyện gì, giống như hắn chưa từng đến đây vậy.
Cửu Hoàng thúc, ngươi dùng chiêu với ta, không cảm thấy có chút non nớt sao? Ngươi thật sự cho rằng Vương Cẩm Lăng ta ngu ngốc đến mức đấy sao?
Nhưng… Biết rõ là giả, tại sao trong lòng vẫn tràn ngập sự khó chịu, người có thể khiến Phượng Khương Trần vứt bỏ kiêu ngạo, chỉ có Cửu Hoàng thúc sao? Hắn không được sao?
Vương Cẩm Lăng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời u ám, đưa tay phải đặt lên chỗ trái tim, yên lặng cảm nhận tiếng tim đập có thứ tự, bình phục lại sự chua xót trong lòng.
Có một vài chuyện phải động tay rồi, lực lượng của gia tộc đúng là của gia tộc, chỉ có Vương Cẩm Lăng hắn mới là một mình Vương Cẩm Lăng, từ hôm nay trở đi, hắn không làm đại công tử của Vương giá nữa, hắn phải làm một Cẩm Lăng công tử độc nhất vô nhị.
Phù Lâm đi ra từ trong doanh trướng, nhìn thấy dáng vẻ Vương Cẩm Lăng đang ngẩn người, có chút không hiểu đi lên trước, đứng ở bên cạnh Vương Cẩm Lăng, học theo Vương Cẩm Lăng ngẩng đầu nhìn trời.
Không có gì quan trọng hơn so với sự tín nhiệm!
Tâm trạng của Cửu Hoàng thúc rất tốt, xem vết thương của Phượng Khương Trần cũng không nóng giận, lấy thuốc làm sạch vết thương cho Phượng Khương Trần, vừa làm sạch xong vết thương ở phần thắt lưng thì nghe thấy bên ngoài lều trại có tiếng bánh xe vang lên, trong ánh mắt Cửu Hoàng thúc lóe lên một tia sắc bén lạnh lùng.
Ở nơi này, hai chân bị thương chỉ có Vương Cẩm Lăng, lúc này Vương Cẩm Lăng đâm đầu vào thì đừng trách hắn không khách sáo.
Chuyện xảy ra ở khe núi, hắn không giận Phượng Khương Trần, cũng không có nghĩa là hắn không tức giận Vương Cẩm Lăng, hơn nữa, toàn thân này của Phượng Khương Trần cũng là vì Vương Cẩm Lăng mới chịu như vậy, món nợ này hắn không tìm Vương Cẩm Lăng tính sổ thì tìm ai.
Bước đầu tiên tính sổ, hắn muốn để cho Vương Cẩm Lăng hiểu rõ, Phượng Khương Trần là nữ nhân mà hắn vĩnh viễn không thể tơ tưởng.
Cửu Hoàng thúc để bình thuốc xuống, lòng bàn tay đặt trên vết thương của Phượng Khương Trần.
“Ưm…” Phượng Khương Trần bị đau, tủi thân kêu lên một tiếng, hơi có vài phần ý oán trách.
Két… tiếng bánh xe bên ngoài lều trại đột nhiên ngừng lại.
Tốt lắm!
Cửu Hoàng thúc rất hài lòng với hiệu quả này, cúi đầu hôn trấn an Phượng Khương Trần một cái, lại cầm bình thuốc lên, tiếp tục làm sạch cho Phượng Khương Trần, chỉ là sức lực trong tay đã tăng thêm ba phần.
“Ưm… đau, Cửu Hoàng thúc, ngài nhẹ một chút, đau đó.”
“Đau, Cửu Hoàng thúc, ngài nhẹ tay chút!” Lời này là có ý gì, không có một nam nhân nào không hiểu, nếu như một câu này vẫn chưa đủ, vậy tiếng nói nhẹ nhàng dỗ dành trầm thấp sau đã chứng minh cho suy đoán của ngươi.
“Đừng động đậy, bản vương sẽ nhẹ tay hơn.” Trong thiên hạ này nữ nhân có thể khiến Cửu Hoàng thúc mở miệng dỗ dành, đã đủ để chứng minh nữ nhân này không tầm thường trong lòng hắn.
Ngoài doanh trướng, nụ cười của Vương Cẩm Lăng cứng lại, cả người cứng đờ đứng ở đó, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt như trào phúng lại vừa như mỉa mai. Nhìn thật lâu vào doanh trướng ở trước mặt, sau đó chuyển động xe lăn đi về như không có chuyện gì, giống như hắn chưa từng đến đây vậy.
Cửu Hoàng thúc, ngươi dùng chiêu với ta, không cảm thấy có chút non nớt sao? Ngươi thật sự cho rằng Vương Cẩm Lăng ta ngu ngốc đến mức đấy sao?
Nhưng… Biết rõ là giả, tại sao trong lòng vẫn tràn ngập sự khó chịu, người có thể khiến Phượng Khương Trần vứt bỏ kiêu ngạo, chỉ có Cửu Hoàng thúc sao? Hắn không được sao?
Vương Cẩm Lăng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời u ám, đưa tay phải đặt lên chỗ trái tim, yên lặng cảm nhận tiếng tim đập có thứ tự, bình phục lại sự chua xót trong lòng.
Có một vài chuyện phải động tay rồi, lực lượng của gia tộc đúng là của gia tộc, chỉ có Vương Cẩm Lăng hắn mới là một mình Vương Cẩm Lăng, từ hôm nay trở đi, hắn không làm đại công tử của Vương giá nữa, hắn phải làm một Cẩm Lăng công tử độc nhất vô nhị.
Phù Lâm đi ra từ trong doanh trướng, nhìn thấy dáng vẻ Vương Cẩm Lăng đang ngẩn người, có chút không hiểu đi lên trước, đứng ở bên cạnh Vương Cẩm Lăng, học theo Vương Cẩm Lăng ngẩng đầu nhìn trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.