Chương 1328
Tg Hoang
04/02/2022
Phượng Khương Trần khẽ thở phào. Chỉ cần người không chết, thì mọi sự đều thương lượng được: “Đến hiệu thuốc Bắc của Vân gia thỉnh hai đại
phu tọa đường tới, cứ nói là Phượng Khương Trần muốn thỉnh tới.”
Nàng không có hứng thú làm thánh mẫu, chuyện như thế này vẫn nên giao cho đại phu thì hơn. Trấn Quốc công cùng lắm chỉ là bị ngất xỉu thôi, về phần vết thương trên trán ông ta, nó cũng không trí mạng.
Lại nói tiếp, “tai nạn giao thông” ngoài ý muốn này hoàn toàn là do xa phu của Trấn Quốc công đi quá nhanh, khiến cho họ đâm vào nhau. Nàng chính là người bị hại, tiếc thay đối phương là Trấn Quốc công, phỏng chừng cũng không có ai sẽ đứng ra nói thay cho nàng.
Nàng tuyệt không có thể gặp chuyện không may, vậy sau lưng nàng cũng sẽ bị điều ra, rồi nàng cùng vô tù chung với Cửu Hoàng thúc, đó là như ý muốn của Hoàng thượng. Vất vả lắm họ mới cân bằng cục diện được, quan trong hơn, nàng vẫn chưa làm xong thuốc nổ, nàng không thể có việc!
Phượng Khương Trần âm thầm siết tay, hy vọng là Vân Tiêu tiêu đủ thông minh, sau khi nghe được tin tức thì sẽ đến. Dù sao Phượng Khương Trần nàng mời đại phu cũng không phải là chuyện gì bình thường.
Kết quả, Phượng Khương Trần còn chưa đợi được người của hiệu thuốc Bắc Vân gia là Vân tiêu đến đây, đã đợi “được” người của Thuận Thiên phủ xuất hiện.
Mẹ nó, không phải quan binh nên đợi sau khi chuyện được giải quyết xong thì đến hay sao? Lần trước lúc nàng bị đám khất cái vây quanh trong hoàng thành cũng không thấy có tên quan binh nào tới, bây giờ cũng xuất hiênh nhanh thật đấy!
“Phượng cô nương, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Người lính đi đầu xem như là người quen của Phượng Khương Trần. Lúc trước cũng chính hắn là người đi gõ cửa Phượng phủ, khiến cho Phượng phủ đến Đình Thi phòng nhận thơ, vậy nên vị này cũng đã được “một bước lên mây” trở thành một tiểu lại.
“Ngựa trong xe của ta và ngựa trong xe Trấn Quốc công phủ tông phải nhau, Trấn Quốc công bị đập khiến trán bị thương.” Phượng Khương Trần không có nửa điểm giả dối, ăn ngay nói thật.
“Trấn Quốc công?” Người kia hoảng sợ, há hốc miệng, trên khuôn mặt xuất hiện sự thảng thốt. Hắn nhìn về phía Phượng Khương Trần với vẻ mặt đầy khó xử: “Phượng cô nương, chuyện này tiểu nhân sợ là không giúp được gì.”
Nếu là dân chúng bình thưởng, hắn sẽ làm chủ, bắt Phượng Khương Trần bồi thường chút tiền là được, nhưng đã đụng tới phủ Quốc công, hắn không có can đảm đi giúp Phượng Khương Trần.
“Không sao, ta sẽ tự xử lý!” Bây giờ nàng cũng không phải tư bản ỷ thế hiếp người, đụng phải Trấn Quốc công phủ, chỉ có thể nói là xui xẻo, đồng thời cũng chứng minh là nàng và Trấn Quốc công có oán thù trời sinh.
“Ừ, Phượng cô nương. Xảy ra chuyện như thế này, vẫn phải thỉnh Phượng cô nương đi theo bọn ta một chuyến!” Người kia nói với vẻ có phần khó xử.
Phượng Khương Trần hơi sửng sốt, lập tức lạnh nhạt nói: “Không cần phiền đến sai gia, chuyện này tự ta và Trấn Quốc công thương lượng một lần là được. Dù cho xe ngựa có bị hỏng, thì Trấn Quốc công cũng chỉ bị một chút vết thương nhẹ, ta nghĩ hẳn Trấn Quốc công sẽ không quan tâm một chút nhỏ nhặt ấy. Dù sao Trấn Quốc công phủ cũng là gia đình truyền võ.
Vào đến Thuận Thiên phủ rồi, họ còn có thể nói cái gì nữa, dù thế nào nàng cũng không đi! Không đợi quan sai lên tiếng, Phượng Khương Trần đã chỉ huy xa phu: “Các ngươi ra tay dời xe ngựa đã hỏng sang một bên đi, đừng đứng đó nữa. Sai gia, cũng xin ngài hỗ trợ cho một tay, dời xe ngựa đi, tránh cản đường đi của mọi người, sau chuyện ta sẽ mời các huynh đệ uống rượu.”
Phượng Khương Trần hào sảng thoải mái, ngữ khí lại ôn hòa khiến người ta không sao giận dữ được, mà đúng là chỗ cua nơi Trấn Quốc công tông vào xe của nàng cũng gây trở ngại cho người đi đường, chỉ là bình thường tiểu dân chúng không dám lên tiếng khi đối mặt với quyền quý, chỉ có thể chịu đựng.
Quan sai nghe xong, cũng lập tức để ý, dù sao cũng nên dọn đường đi trước, bèn vội vã gọi đám lính theo ra tay, nào biết họ còn chưa chạm vào xe ngựa của Trấn Quốc công phủ, Trấn Quốc công đã “tỉnh”: “Dừng tay!”
Nàng không có hứng thú làm thánh mẫu, chuyện như thế này vẫn nên giao cho đại phu thì hơn. Trấn Quốc công cùng lắm chỉ là bị ngất xỉu thôi, về phần vết thương trên trán ông ta, nó cũng không trí mạng.
Lại nói tiếp, “tai nạn giao thông” ngoài ý muốn này hoàn toàn là do xa phu của Trấn Quốc công đi quá nhanh, khiến cho họ đâm vào nhau. Nàng chính là người bị hại, tiếc thay đối phương là Trấn Quốc công, phỏng chừng cũng không có ai sẽ đứng ra nói thay cho nàng.
Nàng tuyệt không có thể gặp chuyện không may, vậy sau lưng nàng cũng sẽ bị điều ra, rồi nàng cùng vô tù chung với Cửu Hoàng thúc, đó là như ý muốn của Hoàng thượng. Vất vả lắm họ mới cân bằng cục diện được, quan trong hơn, nàng vẫn chưa làm xong thuốc nổ, nàng không thể có việc!
Phượng Khương Trần âm thầm siết tay, hy vọng là Vân Tiêu tiêu đủ thông minh, sau khi nghe được tin tức thì sẽ đến. Dù sao Phượng Khương Trần nàng mời đại phu cũng không phải là chuyện gì bình thường.
Kết quả, Phượng Khương Trần còn chưa đợi được người của hiệu thuốc Bắc Vân gia là Vân tiêu đến đây, đã đợi “được” người của Thuận Thiên phủ xuất hiện.
Mẹ nó, không phải quan binh nên đợi sau khi chuyện được giải quyết xong thì đến hay sao? Lần trước lúc nàng bị đám khất cái vây quanh trong hoàng thành cũng không thấy có tên quan binh nào tới, bây giờ cũng xuất hiênh nhanh thật đấy!
“Phượng cô nương, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Người lính đi đầu xem như là người quen của Phượng Khương Trần. Lúc trước cũng chính hắn là người đi gõ cửa Phượng phủ, khiến cho Phượng phủ đến Đình Thi phòng nhận thơ, vậy nên vị này cũng đã được “một bước lên mây” trở thành một tiểu lại.
“Ngựa trong xe của ta và ngựa trong xe Trấn Quốc công phủ tông phải nhau, Trấn Quốc công bị đập khiến trán bị thương.” Phượng Khương Trần không có nửa điểm giả dối, ăn ngay nói thật.
“Trấn Quốc công?” Người kia hoảng sợ, há hốc miệng, trên khuôn mặt xuất hiện sự thảng thốt. Hắn nhìn về phía Phượng Khương Trần với vẻ mặt đầy khó xử: “Phượng cô nương, chuyện này tiểu nhân sợ là không giúp được gì.”
Nếu là dân chúng bình thưởng, hắn sẽ làm chủ, bắt Phượng Khương Trần bồi thường chút tiền là được, nhưng đã đụng tới phủ Quốc công, hắn không có can đảm đi giúp Phượng Khương Trần.
“Không sao, ta sẽ tự xử lý!” Bây giờ nàng cũng không phải tư bản ỷ thế hiếp người, đụng phải Trấn Quốc công phủ, chỉ có thể nói là xui xẻo, đồng thời cũng chứng minh là nàng và Trấn Quốc công có oán thù trời sinh.
“Ừ, Phượng cô nương. Xảy ra chuyện như thế này, vẫn phải thỉnh Phượng cô nương đi theo bọn ta một chuyến!” Người kia nói với vẻ có phần khó xử.
Phượng Khương Trần hơi sửng sốt, lập tức lạnh nhạt nói: “Không cần phiền đến sai gia, chuyện này tự ta và Trấn Quốc công thương lượng một lần là được. Dù cho xe ngựa có bị hỏng, thì Trấn Quốc công cũng chỉ bị một chút vết thương nhẹ, ta nghĩ hẳn Trấn Quốc công sẽ không quan tâm một chút nhỏ nhặt ấy. Dù sao Trấn Quốc công phủ cũng là gia đình truyền võ.
Vào đến Thuận Thiên phủ rồi, họ còn có thể nói cái gì nữa, dù thế nào nàng cũng không đi! Không đợi quan sai lên tiếng, Phượng Khương Trần đã chỉ huy xa phu: “Các ngươi ra tay dời xe ngựa đã hỏng sang một bên đi, đừng đứng đó nữa. Sai gia, cũng xin ngài hỗ trợ cho một tay, dời xe ngựa đi, tránh cản đường đi của mọi người, sau chuyện ta sẽ mời các huynh đệ uống rượu.”
Phượng Khương Trần hào sảng thoải mái, ngữ khí lại ôn hòa khiến người ta không sao giận dữ được, mà đúng là chỗ cua nơi Trấn Quốc công tông vào xe của nàng cũng gây trở ngại cho người đi đường, chỉ là bình thường tiểu dân chúng không dám lên tiếng khi đối mặt với quyền quý, chỉ có thể chịu đựng.
Quan sai nghe xong, cũng lập tức để ý, dù sao cũng nên dọn đường đi trước, bèn vội vã gọi đám lính theo ra tay, nào biết họ còn chưa chạm vào xe ngựa của Trấn Quốc công phủ, Trấn Quốc công đã “tỉnh”: “Dừng tay!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.