Chương 1339
Tg Hoang
04/02/2022
Sau khi hai bên ngưng chiến, Lam Cửu Khánh thể hiện ra thành ý của
bản thân, cổ tay vừa chuyển, kiếm đã đưa ra phía sau, bộ dạng là hoàn
toàn không định xuất thủ. Tây Lăng Thiên Lâm và Lam Cửu Khánh nhìn nhau
như thế, hai nam nhân lấy ánh mắt giao phong, ai cũng không muốn lên
tiếng trước.
Cuối cũng vẫn là Lam Cửu Khánh khẽ thở dài: “Lâm Thái tử, ngươi chắc chắn là muốn nói chuyện trong này sao?” Tây Lăng Thiên Lâm có thời gian rảnh rỗi, còn hắn thì không như vậy. Nếu hắn không mở miệng, trời sẽ sáng luôn mất.
“Lui ra! Thủ, không có bất luận kẻ nào được tiến vào!” Tây Lăng Thiên Lâm rất hài lòng với sự nhân nhượng của Lam Cửu Khánh, cho thị vệ lui hết, đoạn mới dẫn đầu ngồi xuống ghế bên ngoài phòng: “Ngươi có chuyện gì muốn nói với bổn cung, nói đi, nơi này không có người ngoài!”
Trong lời nói của Tây Lăng Thiên Lâm lộ ra quý khí hoàng thất có một không hai, có ý đồ là muốn áp chế Lam Cửu Khánh bằng dáng vẻ bệ vệ. Lam Cửu Khánh cũng không để ý, coi như không thất, ngồi xuống ở chỗ đối diện Tây Lăng Thiên Lâm vô cùng thản nhiên. Chủ động hợp tác với người khác, tuy không nói nhất định là phải hạ mình xuống, nhưng hắn cũng không cần phải… quá mức kiêu ngạo…
“Không biết Lỗi Thái tử có hứng thú với Huyền Tiêu cung không?” Lam Cửu Khánh cũng không quanh co lòng vòng, hỏi thẳng vào vấn đề.
“Huyền Tiêu cung? Ngươi làm việc cho Cửu Hoàng thúc?” Ánh mắt Tây Lăng Thiên Lâm sắc bén, sát ý nổi lên.
Cửu Khánh, Cửu Hoàng thúc, chưa biết chừng cái tên Lam Cửu Khánh này, là do chính Cửu Hoàng thúc ban cho!
Lam Cửu Khánh cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường, nói với vẻ cuồng vọng mười phần: “Làm việc cho Cửu Hoàng thúc? Lâm Thái tử, ngươi đang nói lời khinh thường ta, hay là rất tán dương Cửu Hoàng thúc của Đông Lăng? Một tên Cửu Hoàng thúc của Đông Lăng thì là thá gì, bằng hắn cũng muốn sai phái Lam Cửu Khánh ta? Hừ! Lâm Thái tử, ngươi cho Lam Cửu Khánh ta là ai, có thể để người nào sai phái cũng được sao? Trên khắp Cửu Châu đại lục này vẫn chưa có ai ra lệnh cho ta được đầu, mà Lam Cửu Khánh ta cũng không làm việc cho bất cứ kẻ nào!” Hắn chỉ làm việc cho bản thân mình.
Trong ngôn từ lộ ra sự cuồng vọng và khí phách, khiến cho người ta không thể không tin, rằng nam nhân kiêu ngạo này tuyệt sẽ không cam lòng ở dưới kẻ khác.
Tây Lăng Thiên Lâm cũng tin Lam Cửu Khánh là người như vậy, hắn sẽ tuyệt không cam tâm trở thành thủ hạ của người khác, nhưng hắn vẫn thấy lo lắng. Dù sao ân oán giữa hắn và Lam Cửu Khánh cũng không nhỏ, vì sao Lam Cửu Khánh có thể đến tìm hắn hợp tác, lại còn trùng hợp đến thế này, ra tay đúng vào Huyền Tiêu cung.
“Ngươi không làm việc cho Cửu Hoàng thúc, vì sao lại muốn đánh chủ ý lên Huyền Tiêu cung?” Huyền Tiêu cung chính là một khối xương cứng, một thứ xử lý không tốt sẽ khiến bản thân mình đầu rơi máu chảy, ít nhất hắn không hề có tính toán ra tay.
“Hắn bất nhân, tự nhiên ta bất nghĩa, ta đã sớm muốn đối phó với Huyền Tiêu cung, chỉ là vẫn chưa có cơ hội tốt. Bây giờ Huyền Tiêu cung đang đánh nhau với Cửu Hoàng thúc của Đông Lăng. Tất nhiên ta sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế!”
Dù cách một lớp mặt nạ, Tây Lăng Thiên Lâm cũng có thể cảm giác được ý lạnh và sát ý trong mắt của Lam Cửu Khánh.
“Ngươi có thù oán với Huyền Tiêu cung?”
Lam Cửu Khánh cười lạnh một tiếng. Dù hắn có cố gắng giấu đi, thì cơn phẫn nộ kia cũng không biến mất: “Không tính là thù oán, nhưng Huyền Tiêu cung thiếu ta một phần bạc chưa trả, tấy nhiên ta muốn đích thân đi lấy. Không phải Lâm Thái tử muốn biết ta đã làm theo ai mà đưa bản đồ đến trong tay ngươi sao? Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Là Huyền Tiêu cung?” Vẻ mặt Tây Lăng Thiên Lâm khiếp sợ, trong mắt toát ra vẻ phẫn hận.
Thái tử của hắn ở tứ quốc tra xét nửa năm cũng không tra được, rằng rốt cuộc là ai đã bảo Lam Cửu Khánh đến đưa bản đồ này cho hắn, cuối cùng hắn cũng hiểu được.
Thám tử của hắn có thể tra được tin tức tứ quốc, nhưng hắn lại chẳng tra được một chút tin tức nào của Huyền Tiêu cung. Nếu là Huyền Tiêu cung, vậy cũng không phải không thể.
Cuối cũng vẫn là Lam Cửu Khánh khẽ thở dài: “Lâm Thái tử, ngươi chắc chắn là muốn nói chuyện trong này sao?” Tây Lăng Thiên Lâm có thời gian rảnh rỗi, còn hắn thì không như vậy. Nếu hắn không mở miệng, trời sẽ sáng luôn mất.
“Lui ra! Thủ, không có bất luận kẻ nào được tiến vào!” Tây Lăng Thiên Lâm rất hài lòng với sự nhân nhượng của Lam Cửu Khánh, cho thị vệ lui hết, đoạn mới dẫn đầu ngồi xuống ghế bên ngoài phòng: “Ngươi có chuyện gì muốn nói với bổn cung, nói đi, nơi này không có người ngoài!”
Trong lời nói của Tây Lăng Thiên Lâm lộ ra quý khí hoàng thất có một không hai, có ý đồ là muốn áp chế Lam Cửu Khánh bằng dáng vẻ bệ vệ. Lam Cửu Khánh cũng không để ý, coi như không thất, ngồi xuống ở chỗ đối diện Tây Lăng Thiên Lâm vô cùng thản nhiên. Chủ động hợp tác với người khác, tuy không nói nhất định là phải hạ mình xuống, nhưng hắn cũng không cần phải… quá mức kiêu ngạo…
“Không biết Lỗi Thái tử có hứng thú với Huyền Tiêu cung không?” Lam Cửu Khánh cũng không quanh co lòng vòng, hỏi thẳng vào vấn đề.
“Huyền Tiêu cung? Ngươi làm việc cho Cửu Hoàng thúc?” Ánh mắt Tây Lăng Thiên Lâm sắc bén, sát ý nổi lên.
Cửu Khánh, Cửu Hoàng thúc, chưa biết chừng cái tên Lam Cửu Khánh này, là do chính Cửu Hoàng thúc ban cho!
Lam Cửu Khánh cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường, nói với vẻ cuồng vọng mười phần: “Làm việc cho Cửu Hoàng thúc? Lâm Thái tử, ngươi đang nói lời khinh thường ta, hay là rất tán dương Cửu Hoàng thúc của Đông Lăng? Một tên Cửu Hoàng thúc của Đông Lăng thì là thá gì, bằng hắn cũng muốn sai phái Lam Cửu Khánh ta? Hừ! Lâm Thái tử, ngươi cho Lam Cửu Khánh ta là ai, có thể để người nào sai phái cũng được sao? Trên khắp Cửu Châu đại lục này vẫn chưa có ai ra lệnh cho ta được đầu, mà Lam Cửu Khánh ta cũng không làm việc cho bất cứ kẻ nào!” Hắn chỉ làm việc cho bản thân mình.
Trong ngôn từ lộ ra sự cuồng vọng và khí phách, khiến cho người ta không thể không tin, rằng nam nhân kiêu ngạo này tuyệt sẽ không cam lòng ở dưới kẻ khác.
Tây Lăng Thiên Lâm cũng tin Lam Cửu Khánh là người như vậy, hắn sẽ tuyệt không cam tâm trở thành thủ hạ của người khác, nhưng hắn vẫn thấy lo lắng. Dù sao ân oán giữa hắn và Lam Cửu Khánh cũng không nhỏ, vì sao Lam Cửu Khánh có thể đến tìm hắn hợp tác, lại còn trùng hợp đến thế này, ra tay đúng vào Huyền Tiêu cung.
“Ngươi không làm việc cho Cửu Hoàng thúc, vì sao lại muốn đánh chủ ý lên Huyền Tiêu cung?” Huyền Tiêu cung chính là một khối xương cứng, một thứ xử lý không tốt sẽ khiến bản thân mình đầu rơi máu chảy, ít nhất hắn không hề có tính toán ra tay.
“Hắn bất nhân, tự nhiên ta bất nghĩa, ta đã sớm muốn đối phó với Huyền Tiêu cung, chỉ là vẫn chưa có cơ hội tốt. Bây giờ Huyền Tiêu cung đang đánh nhau với Cửu Hoàng thúc của Đông Lăng. Tất nhiên ta sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế!”
Dù cách một lớp mặt nạ, Tây Lăng Thiên Lâm cũng có thể cảm giác được ý lạnh và sát ý trong mắt của Lam Cửu Khánh.
“Ngươi có thù oán với Huyền Tiêu cung?”
Lam Cửu Khánh cười lạnh một tiếng. Dù hắn có cố gắng giấu đi, thì cơn phẫn nộ kia cũng không biến mất: “Không tính là thù oán, nhưng Huyền Tiêu cung thiếu ta một phần bạc chưa trả, tấy nhiên ta muốn đích thân đi lấy. Không phải Lâm Thái tử muốn biết ta đã làm theo ai mà đưa bản đồ đến trong tay ngươi sao? Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Là Huyền Tiêu cung?” Vẻ mặt Tây Lăng Thiên Lâm khiếp sợ, trong mắt toát ra vẻ phẫn hận.
Thái tử của hắn ở tứ quốc tra xét nửa năm cũng không tra được, rằng rốt cuộc là ai đã bảo Lam Cửu Khánh đến đưa bản đồ này cho hắn, cuối cùng hắn cũng hiểu được.
Thám tử của hắn có thể tra được tin tức tứ quốc, nhưng hắn lại chẳng tra được một chút tin tức nào của Huyền Tiêu cung. Nếu là Huyền Tiêu cung, vậy cũng không phải không thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.