Chương 1379
Tg Hoang
20/04/2022
Tiên lễ hậu binh, cho Phượng Khương Trần nàng có kiêu ngạo liều lĩnh
hơn nữa, tu dưỡng và phong thái nên có cũng phải có, không thể để cho
người ta nói nàng không có giáo dục.
“Phượng cô nương không cần đa lễ, bổn quan phụng hoàng mệnh ban sai, Phượng cô nương, ngày mười tám tháng mười một ngày mà ngươi và cửu hoàng thúc vào thành trên đầu có đeo trâm phượng hoàng, đó là vật vi phạm, trong thiên hạ ngoại trừ hoàng hậu nương nương, không có người nào được đeo, Phượng cô nương lấy dưới phạm phải, coi thường uy nghiêm Hoàng gia, vượt quy chế đeo trâm phượng hoàng, theo luật đáng chém, Phượng cô nương, thỉnh…” thống lĩnh Cấm Vệ Quân nói tội danh của Phượng Khương Trần theo trình tự một lần, không để ý đến ý trong lời nói, ngược lại có chút khách khí.
Phượng Khương Trần khách khí, hắn cũng dễ nói chuyện hơn, chỉ cần Phượng Khương Trần không chống đối, hắn cũng sẽ không động võ, dù nói thế nào thì hắn và Phượng Khương Trần cũng là người quen, cá nhân hắn cũng rất tán thưởng cách xử sự làm người của Phượng Khương Trần, chẳng qua là… Phượng Khương Trần quá mức liều lĩnh rồi, bị Hoàng Thượng nhớ kỹ rồi.
Phượng Khương Trần đã sớm biết là vì điều gì rồi, nàng không hề hoảng hốt: “Đại nhân, Khương Trần đúng là đã đeo trâm phượng hoàng, nhưng cũng không có vượt quy chế, càng không có lấy hạ phạm thượng.”
Đôi lông mày phượng chau lại, sắc bén bức người, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp không giận tự uy nghiêm, hoàn toàn khác biệt với vẻ cười cười nói nói liên tục, thân thiết lễ độ vừa nãy. Lúc này Phượng Khương Trần để lộ ra ngoài sự nghiêm túc, uy nghiêm, tao nhã.
Bị Phượng Khương Trần trừng như vậy, trong lòng thống lĩnh Cấm Vệ Quân hoảng hốt, không tự chủ được lui về phía sau một bước, đợi sau khi bản thân phát hiện ra, thầm mắng một câu uất ức, lại tiến lên một lần nữa.
Thẳng lưng lên, thống lĩnh Cấm Vệ Quân không dám nhìn thẳng vào Phượng Khương Trần, lạnh lùng nói: “Phượng cô nương, ngươi có lấy dưới phạm phải, có bất kính với hoàng thất không, nói với bổn quan cũng không có ích gì, bổn quan chỉ phụng mệnh ban sai, đến bắt Phượng cô nương về quy án, công bằng đúng sai tất sẽ có thánh phán xét.
“Đại nhân nói không sai, hoàng thượng tất nhiên sẽ trả công bằng cho ta, chỉ là…” Phượng Khương Trần nói đến đây thì không nói tiếp nữa, làm một dáng vẻ cao thâm khó đoán.
Ánh mắt rơi vào cánh cửa bị Cấm Vệ Quân đánh vỡ, nhớ thêm một khoản nữa.
Thống lĩnh Cấm Vệ Quân bất mãn nhíu mày, bỏ qua sự uy nghi tự nhiên hình thành của Phượng Khương Trần, và sự uy nghiêm khiến hắn kinh hãi, bình tĩnh nói: “Phượng cô nương, ngươi đừng kiêu ngạo quá, sự kiên nhẫn của bổn quan là có hạn đấy, nếu như Phượng cô nương không phối hợp, thì đừng trách bổn quan quá đáng.”
Trong lời nói này có ý muốn động thủ.
Thần sắc Trạch Đông Sáng biến đổi, đang chuẩn bị tiến lên, mượn danh tiếng của phủ Túc Thân Vương, ép thống lĩnh Cấm Vệ Quân rút lui, Phượng Khương Trần lại xua tay với hắn, tỏ ý hắn đừng hành động. Mà lúc này, hai tay Đông Giác bưng một cái khay làm bằng gỗ đi tới, trên khay có một miếng vải gấm đỏ thẫm, trên đó đặt trâm phượng hoàng mà Phượng Khương Trần đeo ngày hôm đó.
trâm phượng hoàng hoàng vừa ra, thắng bại ngay lập tức phân rõ.
Hai mắt Phượng Khương Trần híp lại, khinh miệt quét qua Cấm Vệ Quân chật ních tiểu viện của nàng, ánh mắt nhìn vào thống lĩnh Cấm Vệ Quân, nói phượng khinh trần nàng kiêu ngạo phải không, Phượng Khương Trần sẽ kiêu ngạo cho mọi người thấy.
Phượng Khương Trần khẽ vuốt tóc bên tai, dáng vẻ làm khó: “Đại nhân, Khương Trần cũng muốn cùng đại nhân đi , đáng tiếc… Đại nhân không có bản lĩnh đó, có thể đưa Khương Trần đi.”
“Phượng Khương Trần, ngươi thật to gan, người đâu, bắt lại cho ta.” Thống lĩnh Cấm Vệ Quân giận dữ mắng mỏ, Trạch Đông Sáng cũng kinh ngạc nhảy dựng lên, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Phượng Khương Trần không phải là điên rồi chứ.
“Dừng tay!” Trạch Đông Sáng liền vội vàng tiến lên, muốn ngăn cản Cấm Vệ Quân dùng biện pháp mạnh, đáng tiếc Cấm Vệ Quân nhận hoàng mệnh, căn bản không để một thế tử Túc Thân Vương ở trong mắt.
“Phượng cô nương không cần đa lễ, bổn quan phụng hoàng mệnh ban sai, Phượng cô nương, ngày mười tám tháng mười một ngày mà ngươi và cửu hoàng thúc vào thành trên đầu có đeo trâm phượng hoàng, đó là vật vi phạm, trong thiên hạ ngoại trừ hoàng hậu nương nương, không có người nào được đeo, Phượng cô nương lấy dưới phạm phải, coi thường uy nghiêm Hoàng gia, vượt quy chế đeo trâm phượng hoàng, theo luật đáng chém, Phượng cô nương, thỉnh…” thống lĩnh Cấm Vệ Quân nói tội danh của Phượng Khương Trần theo trình tự một lần, không để ý đến ý trong lời nói, ngược lại có chút khách khí.
Phượng Khương Trần khách khí, hắn cũng dễ nói chuyện hơn, chỉ cần Phượng Khương Trần không chống đối, hắn cũng sẽ không động võ, dù nói thế nào thì hắn và Phượng Khương Trần cũng là người quen, cá nhân hắn cũng rất tán thưởng cách xử sự làm người của Phượng Khương Trần, chẳng qua là… Phượng Khương Trần quá mức liều lĩnh rồi, bị Hoàng Thượng nhớ kỹ rồi.
Phượng Khương Trần đã sớm biết là vì điều gì rồi, nàng không hề hoảng hốt: “Đại nhân, Khương Trần đúng là đã đeo trâm phượng hoàng, nhưng cũng không có vượt quy chế, càng không có lấy hạ phạm thượng.”
Đôi lông mày phượng chau lại, sắc bén bức người, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp không giận tự uy nghiêm, hoàn toàn khác biệt với vẻ cười cười nói nói liên tục, thân thiết lễ độ vừa nãy. Lúc này Phượng Khương Trần để lộ ra ngoài sự nghiêm túc, uy nghiêm, tao nhã.
Bị Phượng Khương Trần trừng như vậy, trong lòng thống lĩnh Cấm Vệ Quân hoảng hốt, không tự chủ được lui về phía sau một bước, đợi sau khi bản thân phát hiện ra, thầm mắng một câu uất ức, lại tiến lên một lần nữa.
Thẳng lưng lên, thống lĩnh Cấm Vệ Quân không dám nhìn thẳng vào Phượng Khương Trần, lạnh lùng nói: “Phượng cô nương, ngươi có lấy dưới phạm phải, có bất kính với hoàng thất không, nói với bổn quan cũng không có ích gì, bổn quan chỉ phụng mệnh ban sai, đến bắt Phượng cô nương về quy án, công bằng đúng sai tất sẽ có thánh phán xét.
“Đại nhân nói không sai, hoàng thượng tất nhiên sẽ trả công bằng cho ta, chỉ là…” Phượng Khương Trần nói đến đây thì không nói tiếp nữa, làm một dáng vẻ cao thâm khó đoán.
Ánh mắt rơi vào cánh cửa bị Cấm Vệ Quân đánh vỡ, nhớ thêm một khoản nữa.
Thống lĩnh Cấm Vệ Quân bất mãn nhíu mày, bỏ qua sự uy nghi tự nhiên hình thành của Phượng Khương Trần, và sự uy nghiêm khiến hắn kinh hãi, bình tĩnh nói: “Phượng cô nương, ngươi đừng kiêu ngạo quá, sự kiên nhẫn của bổn quan là có hạn đấy, nếu như Phượng cô nương không phối hợp, thì đừng trách bổn quan quá đáng.”
Trong lời nói này có ý muốn động thủ.
Thần sắc Trạch Đông Sáng biến đổi, đang chuẩn bị tiến lên, mượn danh tiếng của phủ Túc Thân Vương, ép thống lĩnh Cấm Vệ Quân rút lui, Phượng Khương Trần lại xua tay với hắn, tỏ ý hắn đừng hành động. Mà lúc này, hai tay Đông Giác bưng một cái khay làm bằng gỗ đi tới, trên khay có một miếng vải gấm đỏ thẫm, trên đó đặt trâm phượng hoàng mà Phượng Khương Trần đeo ngày hôm đó.
trâm phượng hoàng hoàng vừa ra, thắng bại ngay lập tức phân rõ.
Hai mắt Phượng Khương Trần híp lại, khinh miệt quét qua Cấm Vệ Quân chật ních tiểu viện của nàng, ánh mắt nhìn vào thống lĩnh Cấm Vệ Quân, nói phượng khinh trần nàng kiêu ngạo phải không, Phượng Khương Trần sẽ kiêu ngạo cho mọi người thấy.
Phượng Khương Trần khẽ vuốt tóc bên tai, dáng vẻ làm khó: “Đại nhân, Khương Trần cũng muốn cùng đại nhân đi , đáng tiếc… Đại nhân không có bản lĩnh đó, có thể đưa Khương Trần đi.”
“Phượng Khương Trần, ngươi thật to gan, người đâu, bắt lại cho ta.” Thống lĩnh Cấm Vệ Quân giận dữ mắng mỏ, Trạch Đông Sáng cũng kinh ngạc nhảy dựng lên, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Phượng Khương Trần không phải là điên rồi chứ.
“Dừng tay!” Trạch Đông Sáng liền vội vàng tiến lên, muốn ngăn cản Cấm Vệ Quân dùng biện pháp mạnh, đáng tiếc Cấm Vệ Quân nhận hoàng mệnh, căn bản không để một thế tử Túc Thân Vương ở trong mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.