Chương 1392
Tg Hoang
20/04/2022
“Quốc công gia, lại thêm một nghìn hai nữa có đủ không?” Vẻ mặt
Phượng Khương Trần không thay đổi, trực tiếp để cho Hạ Vân đưa bạc ra.
Đùa đấy à, đã làm phá sản nữ rồi thì tất nhiên phải có khí chất một chút, vì sao bản thân phải động thủ, hạ nhân ở sau lưng là có công dụng. Nếu chuyện gì cũng phải đích thân ra tay, vậy mất mặt quá rồi!
“Phượng Khương Trần, ngươi!” Khuôn mặt của Trấn Quốc công trở thành màu đỏ tím, dáng vẻ là giận dữ đến sắp không chịu nổi nữa rồi.
Nếu là bình thường, Trấn Quốc công tuyệt đối sẽ không dễ bị chọc giận như vậy, nhưng hôm nay tâm thần ông ta bất an, sợ bị Hoàng thượng ghét bỏ, lại gặp phải ả khắc tinh Phượng Khương Trần này, khó tránh được việc không thể khống chế.
Phượng Khương Trần không hề cho Trấn Quốc công có cơ hội nói chuyện, cất cao giọng lên, áp chế giọng nói của Trấn Quốc công: “Còn chưa đủ sao? Một ngàn một trăm hai cũng không đủ cho Quốc công gia xem bệnh? Vậy… Hạ Vân, tiếp tục thêm, thêm đến khi nào Quốc công gia hài lòng mới thôi!”
Không phải là tiêu tiền như nước thôi sao, có thể đắp nặn Trấn Quốc công thành một con người đòi tiền không muốn sống, tổn thất một chút bạc, nàng cũng vui vẻ.
Không phải Tô Nhu đến đây rồi sao, tỷ thí giữa nàng và Tô gia sẽ chấm dứt. Dù sao bất kể là nàng thắng hay thua, thì là một trong những nhà cái, các nàng cũng sẽ thu vào được một khoảng xa xỉ.
Trấn Quốc công tức giận đến mức môi run run, đưa tay chỉ vào Phượng Khương Trần, nửa ngày lại chỉ nói mấy chữ: “Ngươi… ngươi!”
Phượng Khương Trần ngẩng đầu lên nhìn trời, làm bộ như không thấy, tiếp tục lớn giọng nói: “Ba nghìn hai vẫn chưa đủ sao? Quả nhân là Quốc công gia thân kiều thịt quý. Hạ Vân, không nghe thấy lời của bổn tiểu thư sao? Tiếp tục thêm, mãi đến khi nào Quốc công gia hài lòng mới thôi!”
Hừ, chỉ mới nhiêu này đã ngã ngựa, vậy cũng quá không có khí độ! Phượng Khương Trần nhàn nhã xoay ngón tay, khí định thần nhàn, hệt như những người đang đứng xem vậy, nhìn Trấn Quốc công như người ở trên cao, khóe môi khẽ nhếch, thần sắc trào phúng.
Từ chuyện xưa này, chúng ta đã rút ra được một bài học, rằng nếu không có một cơ thể khỏe mạnh, vậy nhất định phải mang theo thêm nhiều người ra cửa. Có như vậy, thì dù có động phải người nào, cũng có thể bảo hạ nhân ra hỗ trợ. Bằng không, họ sẽ giống như Trấn Quốc công vậy, câm điếc ăn hoàng liên, có đắng cũng không nói thành lời!
Quan sai của Thuận Thiên phủ nhìn thấy một màn này, đi không được mà ở lại cũng không xong, thầm hận bản thân thật sự không có mắt, lần sau nếu mà có thấy Phượng Khương Trần thì nhất định phải đi đường vòng.
Quan sai đứng đó với vẻ mặt khổ ải, co quắp bất an. Thấy Trấn Quốc công, thật sự giận dữ đến không kìm được nữa, sợ không tốt cho Trấn Quốc công, bèn vội vã tiến lên nhỏ giọng khuyên bảo: “Phượng cô nương, xin người giơ cao đánh khẽ, tha cho một mạng này của chúng tiểu nhân đi! Nếu bây giờ Quốc công gia xảy ra chuyện gì không hay, vậy chúng tiểu nhân cũng không sống được nữa.
“Sai gia yên tâm, Trấn Quốc công chỉ bị một chút vết thương nhỏ thôi, ngươi an lòng đi, sẽ không có việc gì đâu.” Nếu ngay cả việc sức khỏe đối phương có gặp gì không mà nàng cũng không biết, vậy nàng đừng mong lăn lộn nữa.
Trấn Quốc công nhiều lắm là lo âu bất an, lòng bốc lửa giận, phải giận ra cho hết thì mới lợi ông ta. Hơn nữa, nếu không nhân cơ hội này mà bêu rếu thanh danh Trấn Quốc công, nàng cũng đừng mong chạy nữa. Dù cho nàng mới là bên bị hại, thì cũng không gánh nổi cái chức quan to của đối phương, còn bị thương nữa, không phải cuối cùng người bị thiệt thòi là nàng sao?
Lần này Trấn Quốc công thật sự sững sờ. Nhìn một đống ngân phiếu dày cộp trước mắt, hơn nữa còn thêm lời của Phượng Khương Trần, hôm nay ông ta thật sự là mất hết mặt mũi, không còn gì nữa. Hai tay ông ta run run, mắt vừa mở lên nay lại hôn mê bất tỉnh.
Đùa đấy à, đã làm phá sản nữ rồi thì tất nhiên phải có khí chất một chút, vì sao bản thân phải động thủ, hạ nhân ở sau lưng là có công dụng. Nếu chuyện gì cũng phải đích thân ra tay, vậy mất mặt quá rồi!
“Phượng Khương Trần, ngươi!” Khuôn mặt của Trấn Quốc công trở thành màu đỏ tím, dáng vẻ là giận dữ đến sắp không chịu nổi nữa rồi.
Nếu là bình thường, Trấn Quốc công tuyệt đối sẽ không dễ bị chọc giận như vậy, nhưng hôm nay tâm thần ông ta bất an, sợ bị Hoàng thượng ghét bỏ, lại gặp phải ả khắc tinh Phượng Khương Trần này, khó tránh được việc không thể khống chế.
Phượng Khương Trần không hề cho Trấn Quốc công có cơ hội nói chuyện, cất cao giọng lên, áp chế giọng nói của Trấn Quốc công: “Còn chưa đủ sao? Một ngàn một trăm hai cũng không đủ cho Quốc công gia xem bệnh? Vậy… Hạ Vân, tiếp tục thêm, thêm đến khi nào Quốc công gia hài lòng mới thôi!”
Không phải là tiêu tiền như nước thôi sao, có thể đắp nặn Trấn Quốc công thành một con người đòi tiền không muốn sống, tổn thất một chút bạc, nàng cũng vui vẻ.
Không phải Tô Nhu đến đây rồi sao, tỷ thí giữa nàng và Tô gia sẽ chấm dứt. Dù sao bất kể là nàng thắng hay thua, thì là một trong những nhà cái, các nàng cũng sẽ thu vào được một khoảng xa xỉ.
Trấn Quốc công tức giận đến mức môi run run, đưa tay chỉ vào Phượng Khương Trần, nửa ngày lại chỉ nói mấy chữ: “Ngươi… ngươi!”
Phượng Khương Trần ngẩng đầu lên nhìn trời, làm bộ như không thấy, tiếp tục lớn giọng nói: “Ba nghìn hai vẫn chưa đủ sao? Quả nhân là Quốc công gia thân kiều thịt quý. Hạ Vân, không nghe thấy lời của bổn tiểu thư sao? Tiếp tục thêm, mãi đến khi nào Quốc công gia hài lòng mới thôi!”
Hừ, chỉ mới nhiêu này đã ngã ngựa, vậy cũng quá không có khí độ! Phượng Khương Trần nhàn nhã xoay ngón tay, khí định thần nhàn, hệt như những người đang đứng xem vậy, nhìn Trấn Quốc công như người ở trên cao, khóe môi khẽ nhếch, thần sắc trào phúng.
Từ chuyện xưa này, chúng ta đã rút ra được một bài học, rằng nếu không có một cơ thể khỏe mạnh, vậy nhất định phải mang theo thêm nhiều người ra cửa. Có như vậy, thì dù có động phải người nào, cũng có thể bảo hạ nhân ra hỗ trợ. Bằng không, họ sẽ giống như Trấn Quốc công vậy, câm điếc ăn hoàng liên, có đắng cũng không nói thành lời!
Quan sai của Thuận Thiên phủ nhìn thấy một màn này, đi không được mà ở lại cũng không xong, thầm hận bản thân thật sự không có mắt, lần sau nếu mà có thấy Phượng Khương Trần thì nhất định phải đi đường vòng.
Quan sai đứng đó với vẻ mặt khổ ải, co quắp bất an. Thấy Trấn Quốc công, thật sự giận dữ đến không kìm được nữa, sợ không tốt cho Trấn Quốc công, bèn vội vã tiến lên nhỏ giọng khuyên bảo: “Phượng cô nương, xin người giơ cao đánh khẽ, tha cho một mạng này của chúng tiểu nhân đi! Nếu bây giờ Quốc công gia xảy ra chuyện gì không hay, vậy chúng tiểu nhân cũng không sống được nữa.
“Sai gia yên tâm, Trấn Quốc công chỉ bị một chút vết thương nhỏ thôi, ngươi an lòng đi, sẽ không có việc gì đâu.” Nếu ngay cả việc sức khỏe đối phương có gặp gì không mà nàng cũng không biết, vậy nàng đừng mong lăn lộn nữa.
Trấn Quốc công nhiều lắm là lo âu bất an, lòng bốc lửa giận, phải giận ra cho hết thì mới lợi ông ta. Hơn nữa, nếu không nhân cơ hội này mà bêu rếu thanh danh Trấn Quốc công, nàng cũng đừng mong chạy nữa. Dù cho nàng mới là bên bị hại, thì cũng không gánh nổi cái chức quan to của đối phương, còn bị thương nữa, không phải cuối cùng người bị thiệt thòi là nàng sao?
Lần này Trấn Quốc công thật sự sững sờ. Nhìn một đống ngân phiếu dày cộp trước mắt, hơn nữa còn thêm lời của Phượng Khương Trần, hôm nay ông ta thật sự là mất hết mặt mũi, không còn gì nữa. Hai tay ông ta run run, mắt vừa mở lên nay lại hôn mê bất tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.