Chương 1425
Tg Hoang
20/04/2022
“Khó giải.” Vấn đề này, câu trả lời của Phượng Khương Trần rất rõ ràng.
“Ván cờ ngươi đặt ra, sao lại khó giải?” Tô Nhu không tin.
“Đó là tử cục, không giải được.”
Cái gì? Tử cục?
Hay cho một ả Phượng Khương Trần!
Nếu không phải là đang thôi miên, Tô Nhu thật sự muốn tát cho Phượng Khương Trần một bạt tai. Phượng Khương Trần này thật sự đáng giận, dám bày ra một bố cục khó giải, tát vào mặt Tô gia bọn họ!
Quá phận!
Phượng Khương Trần, ngươi chờ đó, món nợ này, chúng ta sẽ tính với nhau sau!
Tô Nhu áp chế lửa giận trong lòng, tiếp tục hỏi: “Phượng Khương Trần, Phượng trâm của ngươi đâu?”
Vấn đề quan trọng lại chẳng có cái nào có đáp án, nếu ngay cả Phượng trâm cũng không tìm được, sao nàng ta có thể hoàn thành chuyện Tam Hoàng tử giao cho?
“Phượng trâm ở trên đầu.”
Căn bản là ở trên đầu Phượng Khương Trần không có Phượng trâm, Tô Nhu đã thấy từ sớm rồi: “Ngươi suy nghĩ cẩn thận lại một chút xem, ngươi đã để phượng trâm ở đâu rồi?”
“Phượng trâm ở trên đầu, trong thiên lao, sau đó tự dưng không thấy nữa!”
Đáp án này thật sự chọc Tô Nhu giận dữ đến hộc máu. Tên cẩu hoàng đế Đông Lăng kia, vậy mà dám xuống tay trước nàng ta một bước, thật quá đáng!
“Phượng Khương Trần, ngươi có biết Chấn Thiên Lôi không?” Tô Nhu không ngừng cố gắng.
“Biết.”
“Ngươi có tạo ra được không?” Tam Hoàng tử nghi ngờ là Phượng Khương Trần có quen biết tên Lý Tưởng chế tạo ra Chấn Thiên Lôi kia, nên muốn thử hỏi Phượng Khương Trần một chút.
Phượng Khương Trần lắc lắc đầu: “Không biết.”
Từ một số thông tin vô dụng ra, Tô Nhu không hỏi ra được bất cứ vấn đề nào hữu dụng trong miệng Phượng Khương Trần, mà lúc này có vẻ như bản thân Tô Nhu cũng đã mệt mỏi đến mức không chịu nổi nữa, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, mỉm cười chuẩn bị hỏi một vấn đề cuối cùng: “Phượng Khương Trần, ta biết trên người ngươi có một bí mật lớn, bây giờ ngươi hãy nói bí mật kia ra cho ta nghe!”
Nào ngờ sau khi nghe câu hỏi như thế, Phượng Khương Trần lập tức lắc đầu, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ. Tuy hai mắt nàng không có tiêu cự, nhưng nó lại không hề trống rỗng như trước nữa, Phượng Khương Trần không ngừng la to:
“Bí mật, không thể nói, không thể nói, sẽ chết đấy, sẽ chết đấy!”
“A!” Tô Nhu chỉ cảm thấy giữa trán đau xót, sau đó một tiếng “ầm” vang lên, nàng ta ngã ra phía sau, “phựt” một cái, quả châu kia cũng bị đứt dây, lăn xuống sàn se, rồi lại rơi thẳng xuống đất.
Tô Nhu cũng không có tâm trạng quan tâm nữa, mắt nhìn chằm chằm Phượng Khương Trần cũng không chớp. Phượng Khương Trần thật sự có bí mật, rốt cuộc trên người kẻ này có bí mật gì, mà có thể khiến ả ta liều lĩnh, phá tan cả thôi miên của nàng ta?
Xem ra bí mật này tuyệt đối không bình thường! Hai mắt Tô Nhu lóe lên ánh sáng.
Nhất định nàng ta phải đào ra bí mật trên người Phượng Khương Trần!
Bí mật chết người, bí mật như thế mới đáng để nàng ta lấy được!
Cộc! Dường như xe ngựa vấp phải thứ gì đó, hung hăng đắc xóc nảy một chút, một mình Phượng Khương Trần không xong, ngã ra trước, vừa khéo nhào vào trong người Tô Nhu. Sau cú va chạm này, gáy của Tô Nhu lại đập vào thành xe, đau đến mức mặt nàng ta cũng trắng bệch.
Sau khi xe ngựa trở lại vững vàng, Phượng Khương Trần cũng thanh tỉnh. Nàng ngồi dậy khỏi người Tô Nhu, gõ vào cái đầu của mình: “Ta vừa có chuyện gì vậy?”
“Ván cờ ngươi đặt ra, sao lại khó giải?” Tô Nhu không tin.
“Đó là tử cục, không giải được.”
Cái gì? Tử cục?
Hay cho một ả Phượng Khương Trần!
Nếu không phải là đang thôi miên, Tô Nhu thật sự muốn tát cho Phượng Khương Trần một bạt tai. Phượng Khương Trần này thật sự đáng giận, dám bày ra một bố cục khó giải, tát vào mặt Tô gia bọn họ!
Quá phận!
Phượng Khương Trần, ngươi chờ đó, món nợ này, chúng ta sẽ tính với nhau sau!
Tô Nhu áp chế lửa giận trong lòng, tiếp tục hỏi: “Phượng Khương Trần, Phượng trâm của ngươi đâu?”
Vấn đề quan trọng lại chẳng có cái nào có đáp án, nếu ngay cả Phượng trâm cũng không tìm được, sao nàng ta có thể hoàn thành chuyện Tam Hoàng tử giao cho?
“Phượng trâm ở trên đầu.”
Căn bản là ở trên đầu Phượng Khương Trần không có Phượng trâm, Tô Nhu đã thấy từ sớm rồi: “Ngươi suy nghĩ cẩn thận lại một chút xem, ngươi đã để phượng trâm ở đâu rồi?”
“Phượng trâm ở trên đầu, trong thiên lao, sau đó tự dưng không thấy nữa!”
Đáp án này thật sự chọc Tô Nhu giận dữ đến hộc máu. Tên cẩu hoàng đế Đông Lăng kia, vậy mà dám xuống tay trước nàng ta một bước, thật quá đáng!
“Phượng Khương Trần, ngươi có biết Chấn Thiên Lôi không?” Tô Nhu không ngừng cố gắng.
“Biết.”
“Ngươi có tạo ra được không?” Tam Hoàng tử nghi ngờ là Phượng Khương Trần có quen biết tên Lý Tưởng chế tạo ra Chấn Thiên Lôi kia, nên muốn thử hỏi Phượng Khương Trần một chút.
Phượng Khương Trần lắc lắc đầu: “Không biết.”
Từ một số thông tin vô dụng ra, Tô Nhu không hỏi ra được bất cứ vấn đề nào hữu dụng trong miệng Phượng Khương Trần, mà lúc này có vẻ như bản thân Tô Nhu cũng đã mệt mỏi đến mức không chịu nổi nữa, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, mỉm cười chuẩn bị hỏi một vấn đề cuối cùng: “Phượng Khương Trần, ta biết trên người ngươi có một bí mật lớn, bây giờ ngươi hãy nói bí mật kia ra cho ta nghe!”
Nào ngờ sau khi nghe câu hỏi như thế, Phượng Khương Trần lập tức lắc đầu, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ. Tuy hai mắt nàng không có tiêu cự, nhưng nó lại không hề trống rỗng như trước nữa, Phượng Khương Trần không ngừng la to:
“Bí mật, không thể nói, không thể nói, sẽ chết đấy, sẽ chết đấy!”
“A!” Tô Nhu chỉ cảm thấy giữa trán đau xót, sau đó một tiếng “ầm” vang lên, nàng ta ngã ra phía sau, “phựt” một cái, quả châu kia cũng bị đứt dây, lăn xuống sàn se, rồi lại rơi thẳng xuống đất.
Tô Nhu cũng không có tâm trạng quan tâm nữa, mắt nhìn chằm chằm Phượng Khương Trần cũng không chớp. Phượng Khương Trần thật sự có bí mật, rốt cuộc trên người kẻ này có bí mật gì, mà có thể khiến ả ta liều lĩnh, phá tan cả thôi miên của nàng ta?
Xem ra bí mật này tuyệt đối không bình thường! Hai mắt Tô Nhu lóe lên ánh sáng.
Nhất định nàng ta phải đào ra bí mật trên người Phượng Khương Trần!
Bí mật chết người, bí mật như thế mới đáng để nàng ta lấy được!
Cộc! Dường như xe ngựa vấp phải thứ gì đó, hung hăng đắc xóc nảy một chút, một mình Phượng Khương Trần không xong, ngã ra trước, vừa khéo nhào vào trong người Tô Nhu. Sau cú va chạm này, gáy của Tô Nhu lại đập vào thành xe, đau đến mức mặt nàng ta cũng trắng bệch.
Sau khi xe ngựa trở lại vững vàng, Phượng Khương Trần cũng thanh tỉnh. Nàng ngồi dậy khỏi người Tô Nhu, gõ vào cái đầu của mình: “Ta vừa có chuyện gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.