Chương 1432
Tg Hoang
25/04/2022
Sau khi Phượng Khương Trần và ám vệ rời đi không lâu, Thám tử canh
giữ ở xa xa cũng biến mất theo. Khi Phượng Khương Trần và ám vệ tới được Phượng phủ, Tây Lăng Thiên Lâm bám theo từng bước của Phượng Khương
Trần, cũng đi vào trong Phượng phủ.
Lúc này Phượng phủ vẫn chưa có ai vào ở, không thể coi là phòng thủ kiên cố như tây khu tiểu viện, Tây Lăng Thiên Lâm đi vào như đi ở chốn không người, bước thẳng đến hậu viện.
Hắn muốn xem thử rốt ruộc thứ mà Phượng Khương Trần bào Trác Đông Minh chuẩn bị kia có tác dụng gì. Tất cả những thứ đó đều là những món hàng tầm thường, cũng không có cái gì đặc biệt, nên hắn thật sự nghĩ không ra. Tuy nhiên, Phượng Khương Trần đã dặn dò cẩn thận như thế, tất là có chỗ cần dùng.
Trác Đông Minh rất cẩn thận, bỏ hết mấy thứ kia vào nhà kho chứa đồ ở hậu viện, từng túi, từng túi một được buộc lại chắc chắn, dùng vải bạt phủ lên trên. Trừ những thứ mà Phượng Khương Trần viết ra kia, thì trong đó còn một số thứ khác nữa, đủ loại cái gì cũng có, thậm chí bùn vàng còn có đến mấy túi. Phượng Khương Trần thầm khen cho sự thận trọng của Trác Đông Minh.
Nàng cũng không muốn làm Chấn Thiên Lôi, thứ đó rất phiền phức, nàng trực tiếp biến tất cả hỏa dược trở thành túi thuốc nổ. Tuy nói là nó không dễ bảo tồn như Chấn Thiên Lôi vậy, nhưng lúc chế tạo thì nó đơn giản hơn Chấn Thiên Lôi, hơn nữa lực sát thương cũng mạnh hơn cả Chấn Thiên Lôi. Nàng chỉ dùng nó để dội Huyền Tiêu cung nổ, chứ không phải mang ra sát thương trên chiến trường.
Sau khi kiểm tra xong hết một loạt những thứ đồ đạc này nọ, Phượng Khương Trần gọi ám vệ đến bên cạnh, ghé sát vào tau hắn, nhỏ giọng dặn dò.
Cả người ám vệ cứng ngắc, cơ thể căng thẳng. Trừ việc gật đầu ra, hắn chẳng dám động đậy nửa phần.
Ông trời ơi, xin người phù hộ, tuyệt đối đừng để cho chủ tử biết chuyện đêm nay, nếu không hắn sẽ lập tức thảm!
Khụ khụ… Hình như ám vệ hơi lo lắng nhiều quá rồi, chủ tử của hắn đang rất bận rộn, nào có thời gian quan tâm những chuyện này?
Ám vệ kêu khổ, Tây Lăng Thiên Lâm càng khổ hơn. Mùa đông lớn, hắn không ngủ được, nửa đêm chạy lên tới nóc nhà, kết quả chẳng phát hiện cái gì cả, chẳng nghe được cái chi hết. Sớm biết vậy, hắn đã không đích thân tới đây – Tây Lăng Thiên Lâm thầm than xui một tiếng, thấy Phượng Khương Trần cũng đi ra ngoài rồi quay về viện.
Hắn vẫn nên đi chuẩn bị chuyện tấn công Huyền Tiêu cung thôi, đó mới là chuyện lớn.
Tây Lăng Thiên Lâm không biết, sau khi ám vệ và Phượng Khương Trần rời đi, màn đêm buông xuống lại có không ít hắc y nhân đeo bao tải trên lưng, lẻn vào Phượng phủ, đổi hết toàn bộ những bao tải mà Phượng Khương Trần giao chuẩn bị trước đó đi. Đồng thời, những cái bao mà bọn họ mang tới có bề ngoài rất giống những bao được đặt ở đây, nếu không mở ra quan sát, căn bản là không ai phát hiện được dị thường.
Thời gian tiếp đó, ban ngày Phượng Khương Trần bèn tốn thời gian ở trong thư phòng của tây khu tiểu viện làm túi thuốc nổ, còn ban đêm lại lén tới Phượng phủ. Người của Tây Lăng Thiên Lâm bám theo mấy buổi tối, lại chẳng phát hiện ra được gì cả, chán nản quá rồi thì không làm nữa.
Màn đêm buông xuống, Phượng Khương Trần trở lại tây khu tiểu viện, thật sự mệt mỏi, vừa ngã xuống giường đã ngủ ngay. Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng nàng đã tỉn, nhìn qua tinh thần không tồi, chỉ là hai mắt đầy quầng thâm kia của nàng đã tiết lộ tình trạng thật sự hiện tại.
Phượng Khương Trần dùng bữa sáng qua loa rồi rời phủ ngay, đi một chuyến tới Trữ Quốc công phủ trước. Trước đó nàng đã đồng ý chế thuốc cho Thế tử phu nhân, sau khi ra tù rồi tất nhiên nàng vẫn nên làm cho xong chuyện này, đồng thời thêm cho Thế tử phu nhân mấy loạn dược vật có lợi cho cơ chế rụng trứng của nữ tử, cẩn thận dặn dò cách dùng tốt nhất, cũng luôn liên tục cường điệu rằng trong tay mình chẳng có mấy lượng thuốc này, nàng là vì nghĩ đến giao tình của cả hai nên mới cố ý đưa cho nàng ta. Từ đó, Phượng Khương Trần dặn dò nàng ta tuyệt đối đừng có nói ra ngoài, nàng không muốn chuốc thêm phiền toái.
Thế tử phu nhân liên tục vâng dạ, Phượng Khương Trần vừa đi, Thế tử phu nhân đã đưa thuốc cho lão phu nhân, cùng ngày lại tìm thêm một nữ tử trong số nha hoàn để nàng thí nghiệm thuốc này. Quả thực như lời của Phượng Khương Trần nói vậy, một tháng sau là nha hoàn kia phát hiện mình có thai, thân thể cũng không có vấn đề.
Lúc này Phượng phủ vẫn chưa có ai vào ở, không thể coi là phòng thủ kiên cố như tây khu tiểu viện, Tây Lăng Thiên Lâm đi vào như đi ở chốn không người, bước thẳng đến hậu viện.
Hắn muốn xem thử rốt ruộc thứ mà Phượng Khương Trần bào Trác Đông Minh chuẩn bị kia có tác dụng gì. Tất cả những thứ đó đều là những món hàng tầm thường, cũng không có cái gì đặc biệt, nên hắn thật sự nghĩ không ra. Tuy nhiên, Phượng Khương Trần đã dặn dò cẩn thận như thế, tất là có chỗ cần dùng.
Trác Đông Minh rất cẩn thận, bỏ hết mấy thứ kia vào nhà kho chứa đồ ở hậu viện, từng túi, từng túi một được buộc lại chắc chắn, dùng vải bạt phủ lên trên. Trừ những thứ mà Phượng Khương Trần viết ra kia, thì trong đó còn một số thứ khác nữa, đủ loại cái gì cũng có, thậm chí bùn vàng còn có đến mấy túi. Phượng Khương Trần thầm khen cho sự thận trọng của Trác Đông Minh.
Nàng cũng không muốn làm Chấn Thiên Lôi, thứ đó rất phiền phức, nàng trực tiếp biến tất cả hỏa dược trở thành túi thuốc nổ. Tuy nói là nó không dễ bảo tồn như Chấn Thiên Lôi vậy, nhưng lúc chế tạo thì nó đơn giản hơn Chấn Thiên Lôi, hơn nữa lực sát thương cũng mạnh hơn cả Chấn Thiên Lôi. Nàng chỉ dùng nó để dội Huyền Tiêu cung nổ, chứ không phải mang ra sát thương trên chiến trường.
Sau khi kiểm tra xong hết một loạt những thứ đồ đạc này nọ, Phượng Khương Trần gọi ám vệ đến bên cạnh, ghé sát vào tau hắn, nhỏ giọng dặn dò.
Cả người ám vệ cứng ngắc, cơ thể căng thẳng. Trừ việc gật đầu ra, hắn chẳng dám động đậy nửa phần.
Ông trời ơi, xin người phù hộ, tuyệt đối đừng để cho chủ tử biết chuyện đêm nay, nếu không hắn sẽ lập tức thảm!
Khụ khụ… Hình như ám vệ hơi lo lắng nhiều quá rồi, chủ tử của hắn đang rất bận rộn, nào có thời gian quan tâm những chuyện này?
Ám vệ kêu khổ, Tây Lăng Thiên Lâm càng khổ hơn. Mùa đông lớn, hắn không ngủ được, nửa đêm chạy lên tới nóc nhà, kết quả chẳng phát hiện cái gì cả, chẳng nghe được cái chi hết. Sớm biết vậy, hắn đã không đích thân tới đây – Tây Lăng Thiên Lâm thầm than xui một tiếng, thấy Phượng Khương Trần cũng đi ra ngoài rồi quay về viện.
Hắn vẫn nên đi chuẩn bị chuyện tấn công Huyền Tiêu cung thôi, đó mới là chuyện lớn.
Tây Lăng Thiên Lâm không biết, sau khi ám vệ và Phượng Khương Trần rời đi, màn đêm buông xuống lại có không ít hắc y nhân đeo bao tải trên lưng, lẻn vào Phượng phủ, đổi hết toàn bộ những bao tải mà Phượng Khương Trần giao chuẩn bị trước đó đi. Đồng thời, những cái bao mà bọn họ mang tới có bề ngoài rất giống những bao được đặt ở đây, nếu không mở ra quan sát, căn bản là không ai phát hiện được dị thường.
Thời gian tiếp đó, ban ngày Phượng Khương Trần bèn tốn thời gian ở trong thư phòng của tây khu tiểu viện làm túi thuốc nổ, còn ban đêm lại lén tới Phượng phủ. Người của Tây Lăng Thiên Lâm bám theo mấy buổi tối, lại chẳng phát hiện ra được gì cả, chán nản quá rồi thì không làm nữa.
Màn đêm buông xuống, Phượng Khương Trần trở lại tây khu tiểu viện, thật sự mệt mỏi, vừa ngã xuống giường đã ngủ ngay. Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng nàng đã tỉn, nhìn qua tinh thần không tồi, chỉ là hai mắt đầy quầng thâm kia của nàng đã tiết lộ tình trạng thật sự hiện tại.
Phượng Khương Trần dùng bữa sáng qua loa rồi rời phủ ngay, đi một chuyến tới Trữ Quốc công phủ trước. Trước đó nàng đã đồng ý chế thuốc cho Thế tử phu nhân, sau khi ra tù rồi tất nhiên nàng vẫn nên làm cho xong chuyện này, đồng thời thêm cho Thế tử phu nhân mấy loạn dược vật có lợi cho cơ chế rụng trứng của nữ tử, cẩn thận dặn dò cách dùng tốt nhất, cũng luôn liên tục cường điệu rằng trong tay mình chẳng có mấy lượng thuốc này, nàng là vì nghĩ đến giao tình của cả hai nên mới cố ý đưa cho nàng ta. Từ đó, Phượng Khương Trần dặn dò nàng ta tuyệt đối đừng có nói ra ngoài, nàng không muốn chuốc thêm phiền toái.
Thế tử phu nhân liên tục vâng dạ, Phượng Khương Trần vừa đi, Thế tử phu nhân đã đưa thuốc cho lão phu nhân, cùng ngày lại tìm thêm một nữ tử trong số nha hoàn để nàng thí nghiệm thuốc này. Quả thực như lời của Phượng Khương Trần nói vậy, một tháng sau là nha hoàn kia phát hiện mình có thai, thân thể cũng không có vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.