Chương 1477
Tg Hoang
19/05/2022
Thái tử hiểu rõ gật gật đầu, lập tức bước đến ngăn cách Phượng Khương Trần và Dạ Diệp, giải quyết dứt điểm chuyện hôm nay trước rồi tính sau.
“Dạ thiếu chủ, chuyện hôm nay bổn Thái tử sẽ đích thân hỏi Dạ thành chủ để xem rốt cuộc Dạ Thành có ý gì? Dạ thiếu chủ, ta cảm thấy hình như tinh thần của ngài không được tốt lắm, ngài vẫn nên về trước nghỉ ngơi đi thì hơn.’’
Câu nói của Thái tử đúng là đã cho Dạ Diệp một bậc thang để bước xuống, nhưng đồng thời cũng đẩy toàn bộ trách nhiệm của chuyện hôm nay lên Dạ Thành, nếu cần, Đông Lăng có thể lấy lý do này để dẫn binh khai chiến với Dạ Thành.
Thái tử tin rằng, chỉ cần bọn họ xuất binh chinh phạt dưới tình huống có danh nghĩa thì tám thành khác chắc chắn sẽ không dẫn binh đến giúp đỡ Dạ Thành, chỉ cần chín thành không hợp lại làm một, đại quân Đông Lăng có thể dễ dàng thu phục Dạ Thành vào lãnh thổ của nước mình.
Thái tử đúng là Thái tử, trong bất cứ chuyện gì và bất cứ lúc vào cũng luôn nghĩ đến Đông Lăng, Vương Cẩm Lăng đau lòng nhìn Phượng Khương Trần, ở đây có nhiều người như thế, nhưng chỉ nó nàng mới thực sự đau lòng khi đứng trước thi cốt của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân, còn những người khác… Đều có tính toán riêng của mình.
“…” Dạ Diệp mồ hôi lạnh đầm đìa, sắc mặt trách bệnh, hắn không thể hiểu nỗi tại sao chỉ với việc hắn tìm ra xương cốt của Phượng Chiến và Lục Dĩ Mạt mà Thái tử có thể phóng đại dính líu đến Đông Lăng và Dạ Thành?
Dạ Diệp mấp máy môi muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói gì, hoặc dù từ tận sâu trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi chuyện Phượng Khương Trần nói muốn bắt hắn cho rắn ăn, thậm chí là không dám giải thích. Dạ Diểm mờ mịt nhìn về phía Nam Lăng Cẩm Phàm và Tây Lăng Thiên Lâm, hi vọng hai người này có thể nói giúp hắn một câu, nếu cục diện đó xảy ra thì sẽ phá huỷ toàn bộ Dạ Thành.
Tiếc là đưa mắt tìm kiếm một hồi lâu vẫn không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, Dạ Diệp biết mình xong đời thật rồi, hai người kia đã vứt bỏ hắn, tương lai đen tối của Dạ Thành đã được định đoạt.
Dạ Diệp tuyệt vọng đứng lại chỗ, hành động tự cho mình là đúng hôm nay của hắn đã đẩy Dạ Thành đến tình thế tuyệt vọng và hắn sẽ trở thành tội đồ của Dạ Thành.
Lúc này Dạ Diệp không chỉ có thất thanh mà còn thất thần, cứ thế ngây ngốc đứng như trời trồng ở đó, không thể nghe, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì cả, thậm chí khi bị người ta kéo ra ngoài cũng không có phản ứng gì.
Dạ Diệp đi rồi, tâm trạng của Phượng Khương Trần cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng không đau lòng gào khóc thảm thiết, chỉ lặng lẽ đứng đó rơi lệ, nhưng cho dù là vậy, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Phượng Khương Trần cúi người hành lễ với Thái tử và tất cả mọi người có mặt ở đây, khàn khàn giọng nói: “Điện hạ, các vị đại nhân, xảy ra chuyện như thế này, xin thứ cho Khương Trần vì đã không thể chiêu đãi các vị chu đáo, bữa tiệc hôm nay phải kết thúc sớm, sau này Khương Trần chắc chắn sẽ chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh đến nhà tạ tội.’’
Nói xong, nàng lại cúi người thật sâu.
Xảy ra chuyện như thế này thì ai mà còn không biết xấu hổ ở lại đây ăn uống vui vẻ chứ? Làm như thế chẳng phải là bất kính với phụ mẫu của Phượng Khương Trần sao? Dưới sự dẫn đầu của Thái tử, tất cả mọi người đều nói không sao đâu, bảo Phượng Khương Trần tập trung xử lý chuyện của Phượng tướng quân trước quan trọng hơn.
“Khương Trần, ngươi hãy chú ý giữ gìn sức khoẻ, có việc gì thì cứ phái người đi đến phủ Thái tử nói một tiếng, chuyện bổn Thái tử có thể giúp đỡ nhất định sẽ không chối từ, mấy ngày nữa khi Phượng tướng quân và Phượng phu nhân hạ táng, ta sẽ đích thân đến đưa tiễn.’’ Nói xong những lời này, Thái tử dẫn đầu rời đi, những người khác cũng lần lượt rời khỏi Phượng phủ.
Phượng Khương Trần máy móc đứng ở đó giống như một khúc gỗ, tâm trí tự do phiêu dạt bên ngoài đám đồng, khi có người đến trước mặt nàng nói gì đó, nàng sẽ cúi người đáp lễ, vẻ mặt đau thương khiến người ta không thể chịu đựng nổi.
Vương Cẩm Lăng và Trác Đông Minh cố ý ở lại cuối cùng, hai người muốn ở lại giúp đỡ Phượng Khương Trần nhưng còn chưa kịp mở miệng thì nàng đã từ chối.
“Dạ thiếu chủ, chuyện hôm nay bổn Thái tử sẽ đích thân hỏi Dạ thành chủ để xem rốt cuộc Dạ Thành có ý gì? Dạ thiếu chủ, ta cảm thấy hình như tinh thần của ngài không được tốt lắm, ngài vẫn nên về trước nghỉ ngơi đi thì hơn.’’
Câu nói của Thái tử đúng là đã cho Dạ Diệp một bậc thang để bước xuống, nhưng đồng thời cũng đẩy toàn bộ trách nhiệm của chuyện hôm nay lên Dạ Thành, nếu cần, Đông Lăng có thể lấy lý do này để dẫn binh khai chiến với Dạ Thành.
Thái tử tin rằng, chỉ cần bọn họ xuất binh chinh phạt dưới tình huống có danh nghĩa thì tám thành khác chắc chắn sẽ không dẫn binh đến giúp đỡ Dạ Thành, chỉ cần chín thành không hợp lại làm một, đại quân Đông Lăng có thể dễ dàng thu phục Dạ Thành vào lãnh thổ của nước mình.
Thái tử đúng là Thái tử, trong bất cứ chuyện gì và bất cứ lúc vào cũng luôn nghĩ đến Đông Lăng, Vương Cẩm Lăng đau lòng nhìn Phượng Khương Trần, ở đây có nhiều người như thế, nhưng chỉ nó nàng mới thực sự đau lòng khi đứng trước thi cốt của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân, còn những người khác… Đều có tính toán riêng của mình.
“…” Dạ Diệp mồ hôi lạnh đầm đìa, sắc mặt trách bệnh, hắn không thể hiểu nỗi tại sao chỉ với việc hắn tìm ra xương cốt của Phượng Chiến và Lục Dĩ Mạt mà Thái tử có thể phóng đại dính líu đến Đông Lăng và Dạ Thành?
Dạ Diệp mấp máy môi muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói gì, hoặc dù từ tận sâu trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi chuyện Phượng Khương Trần nói muốn bắt hắn cho rắn ăn, thậm chí là không dám giải thích. Dạ Diểm mờ mịt nhìn về phía Nam Lăng Cẩm Phàm và Tây Lăng Thiên Lâm, hi vọng hai người này có thể nói giúp hắn một câu, nếu cục diện đó xảy ra thì sẽ phá huỷ toàn bộ Dạ Thành.
Tiếc là đưa mắt tìm kiếm một hồi lâu vẫn không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, Dạ Diệp biết mình xong đời thật rồi, hai người kia đã vứt bỏ hắn, tương lai đen tối của Dạ Thành đã được định đoạt.
Dạ Diệp tuyệt vọng đứng lại chỗ, hành động tự cho mình là đúng hôm nay của hắn đã đẩy Dạ Thành đến tình thế tuyệt vọng và hắn sẽ trở thành tội đồ của Dạ Thành.
Lúc này Dạ Diệp không chỉ có thất thanh mà còn thất thần, cứ thế ngây ngốc đứng như trời trồng ở đó, không thể nghe, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì cả, thậm chí khi bị người ta kéo ra ngoài cũng không có phản ứng gì.
Dạ Diệp đi rồi, tâm trạng của Phượng Khương Trần cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng không đau lòng gào khóc thảm thiết, chỉ lặng lẽ đứng đó rơi lệ, nhưng cho dù là vậy, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Phượng Khương Trần cúi người hành lễ với Thái tử và tất cả mọi người có mặt ở đây, khàn khàn giọng nói: “Điện hạ, các vị đại nhân, xảy ra chuyện như thế này, xin thứ cho Khương Trần vì đã không thể chiêu đãi các vị chu đáo, bữa tiệc hôm nay phải kết thúc sớm, sau này Khương Trần chắc chắn sẽ chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh đến nhà tạ tội.’’
Nói xong, nàng lại cúi người thật sâu.
Xảy ra chuyện như thế này thì ai mà còn không biết xấu hổ ở lại đây ăn uống vui vẻ chứ? Làm như thế chẳng phải là bất kính với phụ mẫu của Phượng Khương Trần sao? Dưới sự dẫn đầu của Thái tử, tất cả mọi người đều nói không sao đâu, bảo Phượng Khương Trần tập trung xử lý chuyện của Phượng tướng quân trước quan trọng hơn.
“Khương Trần, ngươi hãy chú ý giữ gìn sức khoẻ, có việc gì thì cứ phái người đi đến phủ Thái tử nói một tiếng, chuyện bổn Thái tử có thể giúp đỡ nhất định sẽ không chối từ, mấy ngày nữa khi Phượng tướng quân và Phượng phu nhân hạ táng, ta sẽ đích thân đến đưa tiễn.’’ Nói xong những lời này, Thái tử dẫn đầu rời đi, những người khác cũng lần lượt rời khỏi Phượng phủ.
Phượng Khương Trần máy móc đứng ở đó giống như một khúc gỗ, tâm trí tự do phiêu dạt bên ngoài đám đồng, khi có người đến trước mặt nàng nói gì đó, nàng sẽ cúi người đáp lễ, vẻ mặt đau thương khiến người ta không thể chịu đựng nổi.
Vương Cẩm Lăng và Trác Đông Minh cố ý ở lại cuối cùng, hai người muốn ở lại giúp đỡ Phượng Khương Trần nhưng còn chưa kịp mở miệng thì nàng đã từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.