Chương 1498
Tg Hoang
19/05/2022
“Hài cốt của Phượng Chiến và Lục Dĩ Mạt? Chẳng phải thi thể của
Phượng Chiến đã bị chiến mã giẫm nát dưới bùn rồi sao? Chắc phải lúc đó
Lục Dĩ Mạt ngã xuống vách núi chết không thấy xác, sao hài cốt của bọn
họ vẫn có thể tồn tại?’’ Hoàng thượng vỗ bàn, nổi giận.
Tốt lắm, ngay cả thiên tử cũng dám lừa gạt, những người này không muốn sống nữa sao?
“Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng bớt giận.’’ Thái giám không dám biện bạch, vội vàng quỳ xuống dập đầu xin tha.
Hoàng đế bệ hạ của thần ơi, chuyện này không ai dám dối gạt ngài cả, hơn nữa năm đó khi thi thể của Phượng tướng quân sắp được tìm thấy, chẳng phải ngài cũng đã nói khiến hắn ta phải chết không thấy xác, vĩnh viễn không tìm được mới là chuyện tốt sao?
Hoàng thượng đúng là đã bớt giận, nhưng sự xuất hiện của thi thể Phượng Chiến khiến hắn nghĩ đến những sai lầm mình đã phạm phải năm đó, không… Đế vương sẽ không bao giờ phạm sai lầm, mà những người khác mới là kẻ có lỗi, hắn đã giết chết toàn bộ người phạm sai lầm, dùng tính mạng của bọn họ để chôn cùng với Phượng tướng quân và hơn ba vạn tướng sĩ đã bỏ mạng trên chiến trường.
Sau khi nghĩ lại tâm trạng của Hoàng thượng đã bình tĩnh trở lại, hắn đứng dậy nói: “Dạ Diệp tìm thấy hài cốt của phụ mẫu Phượng Khương Trần là chuyện tốt mà, tại sao? Còn xảy ra chuyện ầm ĩ gì nữa?’’
Thái giám nịnh nọt tiến lên, đứng bên cạnh Hoàng thượng, đưa tay ra để Hoàng thượng có người đỡ lấy.
“Hoàng thượng, đây rõ ràng là một chuyện tốt, nhưng Phượng Khương Trần tính tình xảo quyệt, ỷ mình có Cửu hoàng thúc và Vương đại công tử chống lưng phía sau nên tự cao tự đại, lúc Dạ thiếu chủ khiêng hài cốt đến phủ, Phượng Khương Trần không những không cảm tạ một câu mà còn nổi trận lôi đình, mở miệng đe doạ, đuổi Dạ thiếu chủ ra ngoài, những khách mời tham dự yến tiệc khác cũng bị nàng ta đuổi về, chuyện này… Ngày hôm sau trời lại đột nhiên nổi tuyết, khắp nơi lầm than.’’
Đại thái giám nói những lời này cực kỳ trơn tru, không hề nối dối mà chỉ bỏ qua một số đoạn và tập trung vào điểm mấu chốt, tất cả đều do Hoàng cung thâm sâu này luyện thành.
“Chuyện này đúng thật là, tiểu cô nương còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, trong lúc làm việc khó tránh khỏi thiếu sót, ngươi hãy nói lại với Dạ thành chủ, chuyện này trẫm đã biết rồi.’’ Sau khi nghe nói Phượng Khương Trần đuổi hết khách mời tham gia yến tiệc ra ngoài, tâm trạng của Hoàng thượng rất tốt.
Điều này cho thấy Cửu hoàng thúc giao đại cục bên ngoài cho Phượng Khương Trần là một quyết định hoàn toàn sai lầm, nữ nhân là người dễ hành xử theo cảm tính nhất, Phượng Khương Trần cho rằng đuổi người ra ngoài rồi sau đó đến nhà bồi tội sẽ có ích sao? Thật là ngây thơ!
“Hoàng thượng nói chí phải, Phượng cô nương tính tình ngay thẳng, khó tránh khỏi sẽ đắc tội với người khác, Hoàng thượng, hôm nay ngài muốn đến cung của vị nương nương nào đây?’’ Đại thái giám lại sờ sờ mấy viên trân châu trong túi mình, cười tươi như hoa.
Hắn rất thích các nữ chủ tử mới vào cung, bởi vì tất cả bọn họ đều là người thông minh.
“Lão già này, sao? Kiếm được tiền của Dạ Thành vẫn còn chưa đủ, ngay cả tiền bạc của chủ tử trong hậu cung cũng không chịu buông tha? Nói đi, Dạ Thành đã cho ngươi bao nhiêu tiền mà có thể khiến ngươi làm việc vất vả như thế, chủ tử trong cung nào lại cho ngươi cái gì?’’ Vừa nghe đến đây, Hoàng thượng đã biết chuyện gì đang xảy ra, lập tức nói thẳng, nghe giọng điệu của hắn cũng không có vẻ tức giận, có thể thấy chuyện này cũng được Hoàng thượng ngầm đồng ý.
Trong Hoàng cung này chẳng có ai sạch sẽ cả, Hoàng thượng rất vui khi thấy phi tử trong hậu cung của mình và các hoàng tử đấu đá lẫn nhau, không đấu, một đám người an phận thủ thường thì người làm Hoàng thượng như hắn còn gì uy nghiêm nữa.
Đại thái giám biết Hoàng thượng không hề tức giận, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ sợ hãi: “Bệ hạ oan uổng nô tài, nô tài nào dám nhận đồ từ chủ tử, những chủ tử hỏi thăm bệ hạ đó nô tài không để ý đến người nào cả, trả lại tất cả.’’
Thái giam không ngừng kêu oan uổng, nhưng dưới ánh mắt nhìn thấu đáo của Hoàng thượng, hắn lại cúi đầu sợ hãi nói: “Khụ khụ… Hoàng thượng anh minh, không có gì có thể qua được mắt Hoàng thượng cả. Hồi bẩm Hoàng thượng, Dạ thành chủ cho nô tài một vạn lượng bạc, nhờ nô tài nhắc đến chuyện xảy ra hôm đó cho Hoàng thượng nghe, Dạ thiếu chủ có lòng tốt muốn mượn chuyện này để cảm tạ ân cứu mạng của Phượng cô nương, nhưng nào ngờ… Phượng cô nương không những không cảm ơn mà ngược lại còn ghi hận lên người Dạ thiếu chủ.
Tốt lắm, ngay cả thiên tử cũng dám lừa gạt, những người này không muốn sống nữa sao?
“Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng bớt giận.’’ Thái giám không dám biện bạch, vội vàng quỳ xuống dập đầu xin tha.
Hoàng đế bệ hạ của thần ơi, chuyện này không ai dám dối gạt ngài cả, hơn nữa năm đó khi thi thể của Phượng tướng quân sắp được tìm thấy, chẳng phải ngài cũng đã nói khiến hắn ta phải chết không thấy xác, vĩnh viễn không tìm được mới là chuyện tốt sao?
Hoàng thượng đúng là đã bớt giận, nhưng sự xuất hiện của thi thể Phượng Chiến khiến hắn nghĩ đến những sai lầm mình đã phạm phải năm đó, không… Đế vương sẽ không bao giờ phạm sai lầm, mà những người khác mới là kẻ có lỗi, hắn đã giết chết toàn bộ người phạm sai lầm, dùng tính mạng của bọn họ để chôn cùng với Phượng tướng quân và hơn ba vạn tướng sĩ đã bỏ mạng trên chiến trường.
Sau khi nghĩ lại tâm trạng của Hoàng thượng đã bình tĩnh trở lại, hắn đứng dậy nói: “Dạ Diệp tìm thấy hài cốt của phụ mẫu Phượng Khương Trần là chuyện tốt mà, tại sao? Còn xảy ra chuyện ầm ĩ gì nữa?’’
Thái giám nịnh nọt tiến lên, đứng bên cạnh Hoàng thượng, đưa tay ra để Hoàng thượng có người đỡ lấy.
“Hoàng thượng, đây rõ ràng là một chuyện tốt, nhưng Phượng Khương Trần tính tình xảo quyệt, ỷ mình có Cửu hoàng thúc và Vương đại công tử chống lưng phía sau nên tự cao tự đại, lúc Dạ thiếu chủ khiêng hài cốt đến phủ, Phượng Khương Trần không những không cảm tạ một câu mà còn nổi trận lôi đình, mở miệng đe doạ, đuổi Dạ thiếu chủ ra ngoài, những khách mời tham dự yến tiệc khác cũng bị nàng ta đuổi về, chuyện này… Ngày hôm sau trời lại đột nhiên nổi tuyết, khắp nơi lầm than.’’
Đại thái giám nói những lời này cực kỳ trơn tru, không hề nối dối mà chỉ bỏ qua một số đoạn và tập trung vào điểm mấu chốt, tất cả đều do Hoàng cung thâm sâu này luyện thành.
“Chuyện này đúng thật là, tiểu cô nương còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, trong lúc làm việc khó tránh khỏi thiếu sót, ngươi hãy nói lại với Dạ thành chủ, chuyện này trẫm đã biết rồi.’’ Sau khi nghe nói Phượng Khương Trần đuổi hết khách mời tham gia yến tiệc ra ngoài, tâm trạng của Hoàng thượng rất tốt.
Điều này cho thấy Cửu hoàng thúc giao đại cục bên ngoài cho Phượng Khương Trần là một quyết định hoàn toàn sai lầm, nữ nhân là người dễ hành xử theo cảm tính nhất, Phượng Khương Trần cho rằng đuổi người ra ngoài rồi sau đó đến nhà bồi tội sẽ có ích sao? Thật là ngây thơ!
“Hoàng thượng nói chí phải, Phượng cô nương tính tình ngay thẳng, khó tránh khỏi sẽ đắc tội với người khác, Hoàng thượng, hôm nay ngài muốn đến cung của vị nương nương nào đây?’’ Đại thái giám lại sờ sờ mấy viên trân châu trong túi mình, cười tươi như hoa.
Hắn rất thích các nữ chủ tử mới vào cung, bởi vì tất cả bọn họ đều là người thông minh.
“Lão già này, sao? Kiếm được tiền của Dạ Thành vẫn còn chưa đủ, ngay cả tiền bạc của chủ tử trong hậu cung cũng không chịu buông tha? Nói đi, Dạ Thành đã cho ngươi bao nhiêu tiền mà có thể khiến ngươi làm việc vất vả như thế, chủ tử trong cung nào lại cho ngươi cái gì?’’ Vừa nghe đến đây, Hoàng thượng đã biết chuyện gì đang xảy ra, lập tức nói thẳng, nghe giọng điệu của hắn cũng không có vẻ tức giận, có thể thấy chuyện này cũng được Hoàng thượng ngầm đồng ý.
Trong Hoàng cung này chẳng có ai sạch sẽ cả, Hoàng thượng rất vui khi thấy phi tử trong hậu cung của mình và các hoàng tử đấu đá lẫn nhau, không đấu, một đám người an phận thủ thường thì người làm Hoàng thượng như hắn còn gì uy nghiêm nữa.
Đại thái giám biết Hoàng thượng không hề tức giận, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ sợ hãi: “Bệ hạ oan uổng nô tài, nô tài nào dám nhận đồ từ chủ tử, những chủ tử hỏi thăm bệ hạ đó nô tài không để ý đến người nào cả, trả lại tất cả.’’
Thái giam không ngừng kêu oan uổng, nhưng dưới ánh mắt nhìn thấu đáo của Hoàng thượng, hắn lại cúi đầu sợ hãi nói: “Khụ khụ… Hoàng thượng anh minh, không có gì có thể qua được mắt Hoàng thượng cả. Hồi bẩm Hoàng thượng, Dạ thành chủ cho nô tài một vạn lượng bạc, nhờ nô tài nhắc đến chuyện xảy ra hôm đó cho Hoàng thượng nghe, Dạ thiếu chủ có lòng tốt muốn mượn chuyện này để cảm tạ ân cứu mạng của Phượng cô nương, nhưng nào ngờ… Phượng cô nương không những không cảm ơn mà ngược lại còn ghi hận lên người Dạ thiếu chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.