Chương 1502
Tg Hoang
25/05/2022
Những lo lắng của Phượng Chiến là đúng, lúc trước thực sự có người đã cấu kết với Nam Lăng, muốn một vị danh tướng trẻ tuổi như hắn chết ở
trên chiến trường, nhưng Phượng Chiến tính đến tất cả mọi người, chỉ
không tính đến bậc Đế vương hắn nhất mực trung thành kia.
Bởi vì sự chậm trễ của Hoàng thượng, Phượng Chiến không thể chờ được quân tiếp viện đến đã chết trận.
Theo lý mà nói sau khi nhận được tin báo về chiến sự, Hoàng thượng sẽ lập tức phái quân tiếp viện đến, tính toán thời gian vừa đủ, nhưng không ngờ tin tức khẩn cấp của Phượng Chiến đã đến cửa cung nhưng lại không được trình lên trước mặt Hoàng thượng, ba ngày sau khi Phượng Chiến hi sinh, viện quân mà hắn vẫn luôn chờ đợi mới đến nơi.
Quân tiếp viện đến, thi thể của Phượng Chiến không còn nữa.
Trước khi tin cấp báo về tình hình quân sự được đưa đến, Lư gia Sơn Đông đã dâng một nữ cơ tên là Hồ, Hoàng thường vừa nhìn thấy đã yêu thích không thôi, ngay trong ngày hôm đó lập tức thị tẩm Hồ cơ kia suốt ba ngày ba đêm không bước ra khỏi cung điện nửa bước, không màng đến quốc sự, không quan tâm đến chính sự, chỉ sủng hạnh Hồ cơ kia.
Ba ngày sau, Hoàng thượng bước ra khỏi hậu cung, đọc được cấp báo quân sự của Phượng Chiến cũng không để ý lắm, Phượng Chiến được mệnh danh là Thường Vinh tướng quân, tinh thông binh pháp, rất giỏi trong việc lấy ít thắng nhiều, là một trong số ít ỏi những thiếu niên được phong làm tướng quân ở Cửu Châu.
Trước kia Phượng Chiến cũng đã từng yêu cầu viện binh, và không ít lần viện binh đến trễ, thậm chí là không đến, nhưng hắn vẫn có thể chống đỡ được, lúc này chỉ mới chậm trễ ba ngày, Hoàng thượng không cảm thấy nguy hiểm, cũng không có chút áy náy, chỉ nói một câu: “Áp tin tức xuống, nói với người bên ngoài rằng tấu Chương của Phượng Chiến vừa mới được đưa đến.’’
Dưới sự cố ý che giấu của Hoàng thượng, rất ít người biết được chuyện này, Hoàng thượng dành nguyên một ngày để giải quyết chuyện quốc gia đại sự và thảo luận với chúng đại thần về tấu Chương mà Phượng Chiến “vừa mới” dâng lên, dự định sẽ phái mười vạn viện binh đi đến đó, bá quan văn võ trong triều đều đồng loạt tán thưởng Hoàng thượng anh minh.
Sau khi xử lý xong chính sự, Hoàng thượng lại trở về hậu cung vui đùa ầm ĩ với phi tử của mình, hoàn toàn trầm mê trong nhan sắc không để ý đến chính sự, rất nhiều đại thần, Ngự sử dâng tấu xin Hoàng thượng hãy lấy quốc gia đại sự làm trọng, và tất cả đều bị hắn phớt lờ, thậm chí Túc Thân vương cũng từng đích thân khuyên bảo nhưng cũng vô dụng.
Tuy nhiên, bởi vì chuyện của Phượng Chiến, hắn không dám ở trong hậu cung liên tục mấy ngày không ra ngoài nữa, vì thế mỗi ngày Hoàng thượng đều bớt một chút thời gian rảnh rỗi để xử lý chính sự.
Về chuyện của Phượng Chiến, Hoàng thượng căn bản không thèm để trong lòng, vì Phượng Chiến bí mật hành động nên không nhiều người biết đến chuyện này, mà hắn cũng đã sớm xử lý những người đó, sẽ không ai biết đến nội dung bên trong cuốn tấu Chương kia là gì, càng không có người nào chỉ trích hắn trầm mê nữ sắc, làm lỡ việc quốc gia đại sự.
Nhưng… Giấu giếm cũng chẳng ích gì, bởi vì quân tiếp viện đến muộn, toàn bộ đội quân của Phượng Chiến bị tiêu diệt sạch sẽ, chết trận sa trường, thi thể bị chiến mã giẫm nát thành thịt vụn.
Hoàng thượng giận dữ, trách móc Phượng Chiến, đồng thời hạ chỉ giáng chức của tướng lĩnh quân cứu viện, buộc tội hắn chậm trễ việc quân, tất cả mọi người đều sai, chỉ có Hoàng thượng không sai, Phượng Chiến hi sinh trong một cuộc chiến bại, đương nhiên cũng không nhận được vinh quang mà hắn xứng đáng nhận được.
Thân là tướng quân, việc Phượng Chiến chết trận trên chiến trường cũng không có gì bất thường, cho dù thỉnh thoảng có mấy người nhận ra điều gì đó không đúng, nhưng bởi vì Phượng Chiến đã chết và sự phẫn nộ của Hoàng thượng nên cũng lười quan tâm nhiều, có người làm quan nào không phải là kẻ lọc lõi*, thậm chí phát hiện vấn đề nằm ở đó nhưng cũng không nghiêm túc suy tính, mơ hồ tự lừa mình dối người rồi cho qua.
(*châm biếm người có nhiều kinh nghiệm nhưng láu lỉnh, khôn lõi.)
Chẳng mấy khi hồ đồ!
Bởi vì sự chậm trễ của Hoàng thượng, Phượng Chiến không thể chờ được quân tiếp viện đến đã chết trận.
Theo lý mà nói sau khi nhận được tin báo về chiến sự, Hoàng thượng sẽ lập tức phái quân tiếp viện đến, tính toán thời gian vừa đủ, nhưng không ngờ tin tức khẩn cấp của Phượng Chiến đã đến cửa cung nhưng lại không được trình lên trước mặt Hoàng thượng, ba ngày sau khi Phượng Chiến hi sinh, viện quân mà hắn vẫn luôn chờ đợi mới đến nơi.
Quân tiếp viện đến, thi thể của Phượng Chiến không còn nữa.
Trước khi tin cấp báo về tình hình quân sự được đưa đến, Lư gia Sơn Đông đã dâng một nữ cơ tên là Hồ, Hoàng thường vừa nhìn thấy đã yêu thích không thôi, ngay trong ngày hôm đó lập tức thị tẩm Hồ cơ kia suốt ba ngày ba đêm không bước ra khỏi cung điện nửa bước, không màng đến quốc sự, không quan tâm đến chính sự, chỉ sủng hạnh Hồ cơ kia.
Ba ngày sau, Hoàng thượng bước ra khỏi hậu cung, đọc được cấp báo quân sự của Phượng Chiến cũng không để ý lắm, Phượng Chiến được mệnh danh là Thường Vinh tướng quân, tinh thông binh pháp, rất giỏi trong việc lấy ít thắng nhiều, là một trong số ít ỏi những thiếu niên được phong làm tướng quân ở Cửu Châu.
Trước kia Phượng Chiến cũng đã từng yêu cầu viện binh, và không ít lần viện binh đến trễ, thậm chí là không đến, nhưng hắn vẫn có thể chống đỡ được, lúc này chỉ mới chậm trễ ba ngày, Hoàng thượng không cảm thấy nguy hiểm, cũng không có chút áy náy, chỉ nói một câu: “Áp tin tức xuống, nói với người bên ngoài rằng tấu Chương của Phượng Chiến vừa mới được đưa đến.’’
Dưới sự cố ý che giấu của Hoàng thượng, rất ít người biết được chuyện này, Hoàng thượng dành nguyên một ngày để giải quyết chuyện quốc gia đại sự và thảo luận với chúng đại thần về tấu Chương mà Phượng Chiến “vừa mới” dâng lên, dự định sẽ phái mười vạn viện binh đi đến đó, bá quan văn võ trong triều đều đồng loạt tán thưởng Hoàng thượng anh minh.
Sau khi xử lý xong chính sự, Hoàng thượng lại trở về hậu cung vui đùa ầm ĩ với phi tử của mình, hoàn toàn trầm mê trong nhan sắc không để ý đến chính sự, rất nhiều đại thần, Ngự sử dâng tấu xin Hoàng thượng hãy lấy quốc gia đại sự làm trọng, và tất cả đều bị hắn phớt lờ, thậm chí Túc Thân vương cũng từng đích thân khuyên bảo nhưng cũng vô dụng.
Tuy nhiên, bởi vì chuyện của Phượng Chiến, hắn không dám ở trong hậu cung liên tục mấy ngày không ra ngoài nữa, vì thế mỗi ngày Hoàng thượng đều bớt một chút thời gian rảnh rỗi để xử lý chính sự.
Về chuyện của Phượng Chiến, Hoàng thượng căn bản không thèm để trong lòng, vì Phượng Chiến bí mật hành động nên không nhiều người biết đến chuyện này, mà hắn cũng đã sớm xử lý những người đó, sẽ không ai biết đến nội dung bên trong cuốn tấu Chương kia là gì, càng không có người nào chỉ trích hắn trầm mê nữ sắc, làm lỡ việc quốc gia đại sự.
Nhưng… Giấu giếm cũng chẳng ích gì, bởi vì quân tiếp viện đến muộn, toàn bộ đội quân của Phượng Chiến bị tiêu diệt sạch sẽ, chết trận sa trường, thi thể bị chiến mã giẫm nát thành thịt vụn.
Hoàng thượng giận dữ, trách móc Phượng Chiến, đồng thời hạ chỉ giáng chức của tướng lĩnh quân cứu viện, buộc tội hắn chậm trễ việc quân, tất cả mọi người đều sai, chỉ có Hoàng thượng không sai, Phượng Chiến hi sinh trong một cuộc chiến bại, đương nhiên cũng không nhận được vinh quang mà hắn xứng đáng nhận được.
Thân là tướng quân, việc Phượng Chiến chết trận trên chiến trường cũng không có gì bất thường, cho dù thỉnh thoảng có mấy người nhận ra điều gì đó không đúng, nhưng bởi vì Phượng Chiến đã chết và sự phẫn nộ của Hoàng thượng nên cũng lười quan tâm nhiều, có người làm quan nào không phải là kẻ lọc lõi*, thậm chí phát hiện vấn đề nằm ở đó nhưng cũng không nghiêm túc suy tính, mơ hồ tự lừa mình dối người rồi cho qua.
(*châm biếm người có nhiều kinh nghiệm nhưng láu lỉnh, khôn lõi.)
Chẳng mấy khi hồ đồ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.