Chương 184
Tg Hoang
16/08/2021
Phượng Khương Trần không biết nói gì hơn, ngoan ngoãn đi vào phòng mình.
Chu Hùng nghe thấy tiếng, vội vàng chạy ra ngoài: “Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy Phượng Khương Trần một thân đầy máu còn đang ôm một người khác, Chu Hùng bị doạ cho.
sững sờ tại chỗ.
Tại sao mỗi lần nàng ra khỏi thành, khi trở lại Phượng Khương Trần đều tự khiến mình thảm không nỡ nhìn như vậy.
“Tỷ không sao.” Phượng Khương Trần không rảnh mà nhiều lời với Chu Hùng, đã vội lao đi như một cơn gió.
Sau khi đưa Tôn Dực Cần vào phòng, Vũ Văn Thanh và Chu Hùng bị đuổi ra ngoài.
“Hai người canh giữ cửa cho ta, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được để người khác quấy rầy.”
Nói xong, Phượng Khương Trần chạy đến bên giếng, múc nước rửa sạch bụi bản trên người. Máu loãng chảy thành dòng thắm xuống dưới đất, vết thương vốn đã đau đến chết lặng lại truyền đến cảm giác buốt nhói như xuyên thẳng vào tim.
Đại phu không tự chữa trị cho mình, lời này đúng là không sai vào đâu được, Phượng Khương Trần bị thương sau lưng mà nàng không có cách nào bôi thuốc, chưa kể nàng cũng không có thời gian, nếu không phải vì nhu cầu vệ sinh, nàng sẽ không tự xử lý vết thương của mình.
Sau khi rửa sạch những chỗ trầy sát, Phượng Khương Trần lấy miếng bông trực tiếp thắm hết nước trên vết thương, lại lầy ra một chai nước khử trùng lớn, đổ trực tiếp lên tắm lưng đặc kín vết sắt sát.
Phượng Khương Trần đau đến mức cuộn tròn người lại, hàm răng va vào nhau lập cập, thở hồn hến không ngừng.
Chịu đựng cơn đau dội lên hết đợt này tới đợt khác, Phượng Khương Trần cần thận đứng dậy, còn vết thương ở mắt cá chân thì nàng thực sự không còn thời gian để xử lý.
Mặc quần áo sạch sẽ, Phượng Khương Trần trở lại phòng, kích hoạt túi trị liệu thông minh, lấy găng tay y tế, khẩu trang và đồng phục bác sĩ màu trắng ra, đeo vào từng cái một.
Kéo một cái tủ đầu giường đến rồi đặt các dụng cụ và thuốc men cần thiết lên trên.
Đáng tiếc phòng giải phẫu còn chưa được xây dựng nếu không thì càng thuận tiện cho nàng hơn.
Trong quá trình truyền dịch và gây mê, Phượng Khương Trần vừa là bác sĩ vừa là y tá, sau khi xác định được nhóm máu của Tôn Dực Cần, Phượng Khương Trần đã lầy máu mà nàng đã dự trữ trước đó, truyền máu…
Một người dù rằng bận rộn cũng có thể khiến tinh thần tập trung, Phượng Khương Trần đã hoàn toàn chú tâm vào công việc trước mắt, cơn đau sau lưng cũng bị nàng bỏ qua hoàn toàn.
Phượng Khương Trần đứng thẳng người, hai mắt đỏ bừng, thời khắc này trong mắt nàng chỉ có bệnh nhân.
Dao phẫu thuật, kẹp cầm máu, nhíp lần lượt xuất hiện trên tay nàng, những cục bông đẫm máu bị ném sang một bên.
Đến khi… đầu mũi tên trong cơ thể Tôn Dực Cần cuối cùng cũng được rút ra.
Phụt… Máu phun ra bên ngoài, nhuốm đỏ bộ y phục của Phượng Khương Trần.
Đây cũng là chuyện bình thường thôi.
Mũi tên bị rút ra, áp lực biến mắt, tất nhiên máu sẽ phun ra, điều này không nguy hiểm đến tính mạng.
Phượng Khương Trần thở hắt ra, vội vàng lau mồ hôi trên trán, một lần nữa phải công nhận rằng không có y tá hộ trợ đúng là khó khăn bốn bề.
Phượng Khương Trần hít một hơi thật sâu, tay ấn trên miệng vết thương, cứ dùng ức ấn như vậy cho đến khi máu trong vết thương ngừng chảy ra Phượng Khương Trần mới bắt đầu bước kế tiếp.
Rửa sạch vết thương, cầm máu, bôi thuốc, khâu lại, tất cả mọi việc đều làm dứt khoát liền một mạch, sau khi làm xong tất cả những việc này cả người Phượng Khương Trần như như vừa được vớt từ trong nước ra vậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng Phượng Khương Trần một phút cũng không dám thở, không dừng lại một chút nào, nàng tiếp tục xử lý vết thương tiếp theo.
Kế đến là khâu vết thương trên mặt.
Chu Hùng nghe thấy tiếng, vội vàng chạy ra ngoài: “Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy Phượng Khương Trần một thân đầy máu còn đang ôm một người khác, Chu Hùng bị doạ cho.
sững sờ tại chỗ.
Tại sao mỗi lần nàng ra khỏi thành, khi trở lại Phượng Khương Trần đều tự khiến mình thảm không nỡ nhìn như vậy.
“Tỷ không sao.” Phượng Khương Trần không rảnh mà nhiều lời với Chu Hùng, đã vội lao đi như một cơn gió.
Sau khi đưa Tôn Dực Cần vào phòng, Vũ Văn Thanh và Chu Hùng bị đuổi ra ngoài.
“Hai người canh giữ cửa cho ta, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được để người khác quấy rầy.”
Nói xong, Phượng Khương Trần chạy đến bên giếng, múc nước rửa sạch bụi bản trên người. Máu loãng chảy thành dòng thắm xuống dưới đất, vết thương vốn đã đau đến chết lặng lại truyền đến cảm giác buốt nhói như xuyên thẳng vào tim.
Đại phu không tự chữa trị cho mình, lời này đúng là không sai vào đâu được, Phượng Khương Trần bị thương sau lưng mà nàng không có cách nào bôi thuốc, chưa kể nàng cũng không có thời gian, nếu không phải vì nhu cầu vệ sinh, nàng sẽ không tự xử lý vết thương của mình.
Sau khi rửa sạch những chỗ trầy sát, Phượng Khương Trần lấy miếng bông trực tiếp thắm hết nước trên vết thương, lại lầy ra một chai nước khử trùng lớn, đổ trực tiếp lên tắm lưng đặc kín vết sắt sát.
Phượng Khương Trần đau đến mức cuộn tròn người lại, hàm răng va vào nhau lập cập, thở hồn hến không ngừng.
Chịu đựng cơn đau dội lên hết đợt này tới đợt khác, Phượng Khương Trần cần thận đứng dậy, còn vết thương ở mắt cá chân thì nàng thực sự không còn thời gian để xử lý.
Mặc quần áo sạch sẽ, Phượng Khương Trần trở lại phòng, kích hoạt túi trị liệu thông minh, lấy găng tay y tế, khẩu trang và đồng phục bác sĩ màu trắng ra, đeo vào từng cái một.
Kéo một cái tủ đầu giường đến rồi đặt các dụng cụ và thuốc men cần thiết lên trên.
Đáng tiếc phòng giải phẫu còn chưa được xây dựng nếu không thì càng thuận tiện cho nàng hơn.
Trong quá trình truyền dịch và gây mê, Phượng Khương Trần vừa là bác sĩ vừa là y tá, sau khi xác định được nhóm máu của Tôn Dực Cần, Phượng Khương Trần đã lầy máu mà nàng đã dự trữ trước đó, truyền máu…
Một người dù rằng bận rộn cũng có thể khiến tinh thần tập trung, Phượng Khương Trần đã hoàn toàn chú tâm vào công việc trước mắt, cơn đau sau lưng cũng bị nàng bỏ qua hoàn toàn.
Phượng Khương Trần đứng thẳng người, hai mắt đỏ bừng, thời khắc này trong mắt nàng chỉ có bệnh nhân.
Dao phẫu thuật, kẹp cầm máu, nhíp lần lượt xuất hiện trên tay nàng, những cục bông đẫm máu bị ném sang một bên.
Đến khi… đầu mũi tên trong cơ thể Tôn Dực Cần cuối cùng cũng được rút ra.
Phụt… Máu phun ra bên ngoài, nhuốm đỏ bộ y phục của Phượng Khương Trần.
Đây cũng là chuyện bình thường thôi.
Mũi tên bị rút ra, áp lực biến mắt, tất nhiên máu sẽ phun ra, điều này không nguy hiểm đến tính mạng.
Phượng Khương Trần thở hắt ra, vội vàng lau mồ hôi trên trán, một lần nữa phải công nhận rằng không có y tá hộ trợ đúng là khó khăn bốn bề.
Phượng Khương Trần hít một hơi thật sâu, tay ấn trên miệng vết thương, cứ dùng ức ấn như vậy cho đến khi máu trong vết thương ngừng chảy ra Phượng Khương Trần mới bắt đầu bước kế tiếp.
Rửa sạch vết thương, cầm máu, bôi thuốc, khâu lại, tất cả mọi việc đều làm dứt khoát liền một mạch, sau khi làm xong tất cả những việc này cả người Phượng Khương Trần như như vừa được vớt từ trong nước ra vậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng Phượng Khương Trần một phút cũng không dám thở, không dừng lại một chút nào, nàng tiếp tục xử lý vết thương tiếp theo.
Kế đến là khâu vết thương trên mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.