Chương 186
Tg Hoang
16/08/2021
Sau khi nói xong, hắn ta không cho Phượng Khương Trần cơ hội nói bắt cứ điều gì, trực tiếp cho người lấy gông trói nàng lại.
“Cái gì?” Phượng Khương Trần cả nửa ngày cũng chưa có phản ứng lại, mãi đến khi tiếng gông leng keng bên mắt cá chân thì nàng mới tìm lại được giọng nói của mình.
Huyết Y Vệ?
Là cái tổ chức gì vậy? Triều Minh có Cẩm Y Vệ. Huyết Y Vệ của vương triều Đông Lăng so với Cẩm Y Vệ cũng na ná phải không?
Phượng Khương Trần nhìn Vũ Văn Thanh như muốn chứng thực, Vũ Văn Thanh lại cho rằng Phượng Khương Trần nhờ hắn ta giúp đỡ, chỉ bắt lực mà lắc đầu: “Phượng Khương Trần, Huyết Y Vệ phá án ngay cả ta cũng không thể nhúng tay vào được, ngươi phải tự bảo trọng. “
Vào Huyết Y Vệ, cho dù ngươi có tội hay không có tội tất cả đều hành hình trước rồi nói sau, cho dù có ra được e là cũng chỉ còn nửa cái mạng mà thôi.
Không thể không nói thủ đoạn của An Yên công chúa tàn nhẫn vô cùng, vuốt mặt không chịu nễ mũi chút nào.
Lục Thiếu Lâm cười lạnh, tiếng cười trong đêm đen lộ vẻ âm trầm ghê người: “Phượng tiểu thư, đừng hy vọng xa vời rằng có người tới cứu ngươi, vào Huyết Y Vệ rồi sẽ có kẻ cả gan cứu ngươi ư. Huống chỉ ngươi là kẻ tình nghỉ của vụ ám sát, có nhân chứng vật chứng rõ ràng. Phượng tiểu thư, ngươi có thể bảo trì sự trầm mặc, đến Huyết Y Vệ rồi sẽ có cơ hội cho ngươi mở miệng thôi. “
Nói xong, hắn ta khẽ phát tay, Phượng Khương Trần ngay lập tức bị áp giải lên cũi xe gỗ chở phạm nhân.
nhớ ra nàng là một đại phu, trên tay nàng còn một bệnh nhân: “Đợi một chút.”
“Phượng tiểu thư.” Lục Thiếu Lâm bắt mãn hừ lạnh.
“Ta chỉ nói hai câu thôi.” Phượng Khương Trần không để tâm đến đôi mắt lạnh lùng của Lục Thiếu Lâm, cười nói.
Lục Thiếu Du sửng sốt.
Phóng mắt ra khắp vương triều Đông Lăng còn chưa thấy ai không e sợ hắn, đám quan viên nhất phẩm thấy hắn đều treo trên mặt bộ dáng sợ hãi không thôi, Phượng Khương Trần này đúng thật là thú vị.
“Đa tạ.” Phượng Khương Trần khẽ gật đầu quay sang Chu Hùng nói: “Chu Hùng, vết thương của Tôn tiểu thư tỷ đã xử lý tương đối ổn thoả rồi. Những việc cần chú ý tỷ cũng đã viết ra giấy, cất trong hộp gỗ bên cạnh giường. Ngày mai hãy tìm đại phu cho Tôn tiểu thư, để đại phu chuẩn trị lại cho nàng. Còn chuyện của đệ thì đến tìm Tô Vân Thanh, hắn sẽ giúp đệ. Nếu như đệ muốn tiếp tục ở lại Phượng phủ thì cứ ở lại, không ở thì cứ để hoang nó cũng không sao. Ngoài ra, có thời gian thì đệ đến Vương phủ một chuyền thay tỷ truyền lời cho Đại công tử, việc Phượng Khương Trần nợ hắn chỉ có thể để kiếp sau trả mà thôi. “
Đây coi như là đang bàn giao hậu sự ư.
“Tỷ…” hai tay Chu Hùng cuộn chặt thành quyền.
Đến lúc này rồi, tỷ vẫn còn nghĩ cho người khác sao.
“Phượng Khương Trần.” Hai mắt Vũ Văn Thanh đỏ hoe.
Một nữ tử kiêu ngạo như vậy sẽ phải chết dưới một âm mưu đê hèn như vậy ư?
“Vũ Văn tướng quân, đại ân không lời nào có thể nói hết được, nhưng Phượng Khương Trần lại không còn cơ hội báo đáp ngài. Coi như bỏ đi vậy.”
“Cái gì?” Phượng Khương Trần cả nửa ngày cũng chưa có phản ứng lại, mãi đến khi tiếng gông leng keng bên mắt cá chân thì nàng mới tìm lại được giọng nói của mình.
Huyết Y Vệ?
Là cái tổ chức gì vậy? Triều Minh có Cẩm Y Vệ. Huyết Y Vệ của vương triều Đông Lăng so với Cẩm Y Vệ cũng na ná phải không?
Phượng Khương Trần nhìn Vũ Văn Thanh như muốn chứng thực, Vũ Văn Thanh lại cho rằng Phượng Khương Trần nhờ hắn ta giúp đỡ, chỉ bắt lực mà lắc đầu: “Phượng Khương Trần, Huyết Y Vệ phá án ngay cả ta cũng không thể nhúng tay vào được, ngươi phải tự bảo trọng. “
Vào Huyết Y Vệ, cho dù ngươi có tội hay không có tội tất cả đều hành hình trước rồi nói sau, cho dù có ra được e là cũng chỉ còn nửa cái mạng mà thôi.
Không thể không nói thủ đoạn của An Yên công chúa tàn nhẫn vô cùng, vuốt mặt không chịu nễ mũi chút nào.
Lục Thiếu Lâm cười lạnh, tiếng cười trong đêm đen lộ vẻ âm trầm ghê người: “Phượng tiểu thư, đừng hy vọng xa vời rằng có người tới cứu ngươi, vào Huyết Y Vệ rồi sẽ có kẻ cả gan cứu ngươi ư. Huống chỉ ngươi là kẻ tình nghỉ của vụ ám sát, có nhân chứng vật chứng rõ ràng. Phượng tiểu thư, ngươi có thể bảo trì sự trầm mặc, đến Huyết Y Vệ rồi sẽ có cơ hội cho ngươi mở miệng thôi. “
Nói xong, hắn ta khẽ phát tay, Phượng Khương Trần ngay lập tức bị áp giải lên cũi xe gỗ chở phạm nhân.
nhớ ra nàng là một đại phu, trên tay nàng còn một bệnh nhân: “Đợi một chút.”
“Phượng tiểu thư.” Lục Thiếu Lâm bắt mãn hừ lạnh.
“Ta chỉ nói hai câu thôi.” Phượng Khương Trần không để tâm đến đôi mắt lạnh lùng của Lục Thiếu Lâm, cười nói.
Lục Thiếu Du sửng sốt.
Phóng mắt ra khắp vương triều Đông Lăng còn chưa thấy ai không e sợ hắn, đám quan viên nhất phẩm thấy hắn đều treo trên mặt bộ dáng sợ hãi không thôi, Phượng Khương Trần này đúng thật là thú vị.
“Đa tạ.” Phượng Khương Trần khẽ gật đầu quay sang Chu Hùng nói: “Chu Hùng, vết thương của Tôn tiểu thư tỷ đã xử lý tương đối ổn thoả rồi. Những việc cần chú ý tỷ cũng đã viết ra giấy, cất trong hộp gỗ bên cạnh giường. Ngày mai hãy tìm đại phu cho Tôn tiểu thư, để đại phu chuẩn trị lại cho nàng. Còn chuyện của đệ thì đến tìm Tô Vân Thanh, hắn sẽ giúp đệ. Nếu như đệ muốn tiếp tục ở lại Phượng phủ thì cứ ở lại, không ở thì cứ để hoang nó cũng không sao. Ngoài ra, có thời gian thì đệ đến Vương phủ một chuyền thay tỷ truyền lời cho Đại công tử, việc Phượng Khương Trần nợ hắn chỉ có thể để kiếp sau trả mà thôi. “
Đây coi như là đang bàn giao hậu sự ư.
“Tỷ…” hai tay Chu Hùng cuộn chặt thành quyền.
Đến lúc này rồi, tỷ vẫn còn nghĩ cho người khác sao.
“Phượng Khương Trần.” Hai mắt Vũ Văn Thanh đỏ hoe.
Một nữ tử kiêu ngạo như vậy sẽ phải chết dưới một âm mưu đê hèn như vậy ư?
“Vũ Văn tướng quân, đại ân không lời nào có thể nói hết được, nhưng Phượng Khương Trần lại không còn cơ hội báo đáp ngài. Coi như bỏ đi vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.