Chương 19
Tg Hoang
28/07/2021
Thấy người hoàng gia đúng thật là phải quỳ xuống, nếu nàng muốn sống ở thế giới này thì phải tuân theo quy tắc ở thế giới này, dù sao dưới gối nàng cũng chẳng phải là vàng.
Không có bất kỳ tâm lý áp lực nào nên Phượng Khương Trần chậm rãi cong đầu gối, quỳ xuống: “Phượng Khương Trần tham kiến công chúa An Bình, công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”
Quỳ, là hai đầu gối quỳ chứ không phải là tâm, Phượng Khương Trần quỳ rất dứt khoát, không mất tự nhiên chút nào cả.
Nhìn Phượng Khương Trần quỳ xuống trước mặt mình, chẳng hiểu sao trong lòng công chúa An Bình không vui vẻ chút nào cả, nàng ta không thấy được sự nhún nhường, cung kính trong mắt Phượng Khương Trần.
Nàng ta nhớ rõ ràng, cho tới bây giờ Phượng Khương Trần khi nhìn thấy nàng ta thì đều là rụt rè e sợ, còn chưa mở miệng đôi mắt đã đỏ lên rồi, run rẩy hèn mọn quỳ phục xuống dưới chân nàng ta, hôm nay Phượng Khương Trần lại không giống như bình thường…
“Phượng Khương Trần, ngươi..” Công chúa An Bình kêu lên một câu, nhưng nửa ngày cũng không biết phải nói gì.
Những lời nhục mạ Phượng Khương Trần trước kia hôm nay làm sao cũng không nói ra miệng được.
“Có Khương Trần” Phượng Khương Trần không mặn không nhạt trả lời một câu, cặp mắt nhìn về phía người không biết tên ở phía trước.
Rõ ràng là quỳ xuống bên chân nàng nhưng lại có thể thấy trong mắt không có nàng ta. Công chúa An Bình giận đến nỗi nghiến răng không ngừng, roi trong tay không chút nghĩ ngợi liền vung về phía Phượng Khương Trần.
Nhưng mới vừa giơ roi lên thì đã truyền đến giọng nói không chút hoảng sợ nào của Phượng Khương Trần: “Công chúa, quất roi trước mặt mọi người sẽ làm mất phong độ của người đó”
Chẳng qua là Phượng Khương Trần thuận miệng nói, cũng không cho rằng sẽ có hiệu quả.
Nàng cảm thấy hôm nay mình nhất định phải chịu một roi này rồi.
Không phải là không muốn phản kháng, nhưng khi nhìn hộ vệ sau lưng Công chúa An Bình, Phượng Khương Trần quyết định rằng nữ hảo hán sẽ không để ý thua thiệt trước mắt.
Bị Công chúa An Bình đánh một roi còn tốt hơn so với đánh nhau với những thị vệ này.
Thanh danh của nàng… Mặc dù đã rơi xuống tận đáy cốc, nhưng nàng cũng không thể hủy hoại nốt những gì còn sót lại đâu!
Không ngờ rằng một câu nói vô tâm này, Công chúa An Bình lại có chút do dự.
Hình như một tháng nữa thái tử của Tây lăng Tây Lăng Thiên Lâm sẽ tới Đông lăng tuyển phi.
Nghe nói ánh mắt Tây Lăng Thiên Lâm rất cao, ở Tây lăng không tìm được thái tử phi khiến hắn hài lòng thì liền đi tìm ở các quốc gia khác.
Tìm mấy quốc gia rồi cũng không có nữ tử nào khiến hắn phải ái mộ, thời điểm quan trọng này nàng không thể hủy hoại thanh danh của mình được.
Nếu như được Tây lăng Thiên Lâm chọn trúng, vậy đó chẳng phài nói răng nàng ta là nữ tử ưu tú nhất đại lục!
Con ngươi công chúa An Bình chuyển động, trước mặt mọi người thì không được, vậy thì đổi sang địa điểm khác là được chứ gì!
Hừ… Mặc dù Tử Lãng ca ca nói không thể giết Phượng Khương Trần, nhưng khi đã vào hoàng cung rồi, bản công chúa muốn chơi đùa ngươi thế nào mà chẳng được, dù sao chỉ cần không chơi đùa đến chết thì không coi là vi phạm mệnh lệnh của Tử Lãng ca ca.
Công chúa An Bình trợn mắt nhìn Phượng Khương Trần một cái, không cam lòng thu roi lại, dùng chân đá đá Phượng Khương Trần: “Phượng Khương Trần, mồng ba tháng ba là đào hoa tiết, bản công chúa mở yến hội ngắm hoa, nhớ rõ, ngươi phải đến”
Sau khi Phượng Khương Trần xảy ra chuyện thì giống như con rùa đen rúc đầu vậy, luôn co đầu rút cổ ở Phượng phủ chưa từng ra ngoài, mấy vị tiểu thư các nhà đổi mọi cách để phát thiệp cho Phượng Khương Trần, mời nàng ra ngắm hoa gì gì đó, nhưng lại không thể đi qua cửa.
Bây giờ Công chúa An Bình gặp được cơ hội này, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.
Không có bất kỳ tâm lý áp lực nào nên Phượng Khương Trần chậm rãi cong đầu gối, quỳ xuống: “Phượng Khương Trần tham kiến công chúa An Bình, công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”
Quỳ, là hai đầu gối quỳ chứ không phải là tâm, Phượng Khương Trần quỳ rất dứt khoát, không mất tự nhiên chút nào cả.
Nhìn Phượng Khương Trần quỳ xuống trước mặt mình, chẳng hiểu sao trong lòng công chúa An Bình không vui vẻ chút nào cả, nàng ta không thấy được sự nhún nhường, cung kính trong mắt Phượng Khương Trần.
Nàng ta nhớ rõ ràng, cho tới bây giờ Phượng Khương Trần khi nhìn thấy nàng ta thì đều là rụt rè e sợ, còn chưa mở miệng đôi mắt đã đỏ lên rồi, run rẩy hèn mọn quỳ phục xuống dưới chân nàng ta, hôm nay Phượng Khương Trần lại không giống như bình thường…
“Phượng Khương Trần, ngươi..” Công chúa An Bình kêu lên một câu, nhưng nửa ngày cũng không biết phải nói gì.
Những lời nhục mạ Phượng Khương Trần trước kia hôm nay làm sao cũng không nói ra miệng được.
“Có Khương Trần” Phượng Khương Trần không mặn không nhạt trả lời một câu, cặp mắt nhìn về phía người không biết tên ở phía trước.
Rõ ràng là quỳ xuống bên chân nàng nhưng lại có thể thấy trong mắt không có nàng ta. Công chúa An Bình giận đến nỗi nghiến răng không ngừng, roi trong tay không chút nghĩ ngợi liền vung về phía Phượng Khương Trần.
Nhưng mới vừa giơ roi lên thì đã truyền đến giọng nói không chút hoảng sợ nào của Phượng Khương Trần: “Công chúa, quất roi trước mặt mọi người sẽ làm mất phong độ của người đó”
Chẳng qua là Phượng Khương Trần thuận miệng nói, cũng không cho rằng sẽ có hiệu quả.
Nàng cảm thấy hôm nay mình nhất định phải chịu một roi này rồi.
Không phải là không muốn phản kháng, nhưng khi nhìn hộ vệ sau lưng Công chúa An Bình, Phượng Khương Trần quyết định rằng nữ hảo hán sẽ không để ý thua thiệt trước mắt.
Bị Công chúa An Bình đánh một roi còn tốt hơn so với đánh nhau với những thị vệ này.
Thanh danh của nàng… Mặc dù đã rơi xuống tận đáy cốc, nhưng nàng cũng không thể hủy hoại nốt những gì còn sót lại đâu!
Không ngờ rằng một câu nói vô tâm này, Công chúa An Bình lại có chút do dự.
Hình như một tháng nữa thái tử của Tây lăng Tây Lăng Thiên Lâm sẽ tới Đông lăng tuyển phi.
Nghe nói ánh mắt Tây Lăng Thiên Lâm rất cao, ở Tây lăng không tìm được thái tử phi khiến hắn hài lòng thì liền đi tìm ở các quốc gia khác.
Tìm mấy quốc gia rồi cũng không có nữ tử nào khiến hắn phải ái mộ, thời điểm quan trọng này nàng không thể hủy hoại thanh danh của mình được.
Nếu như được Tây lăng Thiên Lâm chọn trúng, vậy đó chẳng phài nói răng nàng ta là nữ tử ưu tú nhất đại lục!
Con ngươi công chúa An Bình chuyển động, trước mặt mọi người thì không được, vậy thì đổi sang địa điểm khác là được chứ gì!
Hừ… Mặc dù Tử Lãng ca ca nói không thể giết Phượng Khương Trần, nhưng khi đã vào hoàng cung rồi, bản công chúa muốn chơi đùa ngươi thế nào mà chẳng được, dù sao chỉ cần không chơi đùa đến chết thì không coi là vi phạm mệnh lệnh của Tử Lãng ca ca.
Công chúa An Bình trợn mắt nhìn Phượng Khương Trần một cái, không cam lòng thu roi lại, dùng chân đá đá Phượng Khương Trần: “Phượng Khương Trần, mồng ba tháng ba là đào hoa tiết, bản công chúa mở yến hội ngắm hoa, nhớ rõ, ngươi phải đến”
Sau khi Phượng Khương Trần xảy ra chuyện thì giống như con rùa đen rúc đầu vậy, luôn co đầu rút cổ ở Phượng phủ chưa từng ra ngoài, mấy vị tiểu thư các nhà đổi mọi cách để phát thiệp cho Phượng Khương Trần, mời nàng ra ngắm hoa gì gì đó, nhưng lại không thể đi qua cửa.
Bây giờ Công chúa An Bình gặp được cơ hội này, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.