Chương 209
Tg Hoang
18/08/2021
Phương Khương Trần liều mạng hít sâu một hơi, thở thật mạnh.
Nàng không thể nôn, cũng không thể ngắt xỉu.
Nàng là bác sĩ, tự mình ra tay giải phẫu thi thể còn không nhíu mày một cái, chững chuyện này có tính là gì đâu chứ.
Không sợ, không sợ, Phương Khương Trần, ngươi coi như người trên giá hình chết rồi đi.
Thế nhưng, người chết sẽ không ngừng đau khổ vặn vẹo như vậy sao? Người chết sẽ không ngừng kêu rên thảm thiết như vậy sao?
Cho dù có là người chết, cũng sẽ không đến nỗi tàn nhẫn như vậy chứ?
Trong đầu Phượng Khương Trần đột nhiên lại lóe lên một suy nghĩ chính nghĩa, nàng tự chỉ trích chính mình: “Phượng Khương Trần, ngươi là bác sĩ, người nhìn thấy loại chuyện lấy mạng người kinh khủng như thế này xảy ra ngay trước mặt mình mà lại không ngăn cản sao?”
“Phượng Khương Trần, bọn họ rõ ràng đang coi rẻ nhân quyền, ngươi không thể ngồi yên không thèm để ý, đây là muốn hành hạ tới chết, là hành vi biến thái.”
Nhưng trong đầu lại có một âm thanh khác đầy chế giễu vang lên: “Phượng Khương Trần, ngươi đang ở thời đại nào, ở thời đại này thì ngươi phải tuân thủ quy tắc của thời đại đó, đừng vọng tưởng bản thân có thể khiêu chiến được với uy quyền của hoàng thất, ngươi đã quên vì sao mình lại rơi vào tình cảnh này rồi hay sao?”
“Phượng Khương Trần, người đó hãm hại ngươi, sao hắn không chịu hình, lẽ nào ngươi vĩ đại đến mức có thể hy sinh thân mình đi cứu kẻ thù hay sao?”
Không, nàng không hề vĩ đại như vậy.
Phượng Khương Trần nắm chặt tay lại, tự nói với chính mình không cần có gánh nặng tâm lý, không cần tự trách, không cần khổ sở, khi nàng cố gắng xây dựng tâm lý thì Đông Lăng Vũ Cửu lại lên tiếng…
“Phượng Khương Trần, bổn vương khuyên ngươi một câu.”
Giọng nói này đã giải cứu Phượng Khương Trần ra khỏi nỗi đau, nàng đã quên khuấy chuyện của Tiền Tiến mà đặt hết toàn bộ tâm tư vào lời Đông Lăng Vũ Cửu vừa nói.
Lời khuyên, Cửu hoàng thúc sẽ cho cô lời khuyên thế nào?
Nàng rất chờ mong.
Phượng Khương Trần vội vã quỳ gối về phía Đông Lăng Vũ Cửu, cảm kích nói: “Khinh Trần quỳ tạ ơn Cửu hoàng thúc, xin Cửu hoàng thúc dạy bảo.”
Cái tạ ơn này không chỉ cảm tạ lời khuyên của Cửu hoàng thúc, mà còn cảm ơn ân cứu mạng của Cửu hoàng thúc.
Đông Lăng Vũ Cửu không kêu Phượng Khương Trần đứng dậy, mặc dù nói chuyện với Phượng Khương Trần nhưng ánh mắt chưa từng dừng trên người nàng, sự lạnh lùng cao quý đó khiến hắn tách biệt với người đời.
“Phượng Khương Trần, ngươi hãy nhớ kỹ lời bổn vương nói, đứng trước quyền lực tuyệt đối, mọi âm mưu, quỷ kế đều trở nên vô ích, cái gọi là trắng đen, đúng hay sai chỉ do một câu nói của người nắm quyền. Sau này nhớ thu hồi những trò khôn vặt của ngươi, đừng ra mặt lung tung khi mình không có năng lực, tính mạng của người không quyền không thế là thứ không đáng giá nhát trên thế gian này.”
Giống như tình huống hôm nay, An Yên công chúa mạnh hơn Phượng Khương Trần rất nhiều, vì thế An ‘Yên công chúa có thể mặc sức đùa bỡn nàng, giáng tội nàng, xem như đã nễ mặt nàng lắm rồi.
An Yên công chúa muốn giết Phượng Khương Trần chỉ cần một câu nói mà thôi, nhưng vì một số người và một số sự việc, An Yên công chúa không thể làm quá khó coi.
Tương tự thế, hắn cứu Phượng Khương Trần chẳng phải vì có chứng cứ chứng minh nàng không tham gia vụ ám sát, cũng không phải vì hắn tin Phượng Khương Trần sẽ không ám sát An Yên công chúa.
Nàng không thể nôn, cũng không thể ngắt xỉu.
Nàng là bác sĩ, tự mình ra tay giải phẫu thi thể còn không nhíu mày một cái, chững chuyện này có tính là gì đâu chứ.
Không sợ, không sợ, Phương Khương Trần, ngươi coi như người trên giá hình chết rồi đi.
Thế nhưng, người chết sẽ không ngừng đau khổ vặn vẹo như vậy sao? Người chết sẽ không ngừng kêu rên thảm thiết như vậy sao?
Cho dù có là người chết, cũng sẽ không đến nỗi tàn nhẫn như vậy chứ?
Trong đầu Phượng Khương Trần đột nhiên lại lóe lên một suy nghĩ chính nghĩa, nàng tự chỉ trích chính mình: “Phượng Khương Trần, ngươi là bác sĩ, người nhìn thấy loại chuyện lấy mạng người kinh khủng như thế này xảy ra ngay trước mặt mình mà lại không ngăn cản sao?”
“Phượng Khương Trần, bọn họ rõ ràng đang coi rẻ nhân quyền, ngươi không thể ngồi yên không thèm để ý, đây là muốn hành hạ tới chết, là hành vi biến thái.”
Nhưng trong đầu lại có một âm thanh khác đầy chế giễu vang lên: “Phượng Khương Trần, ngươi đang ở thời đại nào, ở thời đại này thì ngươi phải tuân thủ quy tắc của thời đại đó, đừng vọng tưởng bản thân có thể khiêu chiến được với uy quyền của hoàng thất, ngươi đã quên vì sao mình lại rơi vào tình cảnh này rồi hay sao?”
“Phượng Khương Trần, người đó hãm hại ngươi, sao hắn không chịu hình, lẽ nào ngươi vĩ đại đến mức có thể hy sinh thân mình đi cứu kẻ thù hay sao?”
Không, nàng không hề vĩ đại như vậy.
Phượng Khương Trần nắm chặt tay lại, tự nói với chính mình không cần có gánh nặng tâm lý, không cần tự trách, không cần khổ sở, khi nàng cố gắng xây dựng tâm lý thì Đông Lăng Vũ Cửu lại lên tiếng…
“Phượng Khương Trần, bổn vương khuyên ngươi một câu.”
Giọng nói này đã giải cứu Phượng Khương Trần ra khỏi nỗi đau, nàng đã quên khuấy chuyện của Tiền Tiến mà đặt hết toàn bộ tâm tư vào lời Đông Lăng Vũ Cửu vừa nói.
Lời khuyên, Cửu hoàng thúc sẽ cho cô lời khuyên thế nào?
Nàng rất chờ mong.
Phượng Khương Trần vội vã quỳ gối về phía Đông Lăng Vũ Cửu, cảm kích nói: “Khinh Trần quỳ tạ ơn Cửu hoàng thúc, xin Cửu hoàng thúc dạy bảo.”
Cái tạ ơn này không chỉ cảm tạ lời khuyên của Cửu hoàng thúc, mà còn cảm ơn ân cứu mạng của Cửu hoàng thúc.
Đông Lăng Vũ Cửu không kêu Phượng Khương Trần đứng dậy, mặc dù nói chuyện với Phượng Khương Trần nhưng ánh mắt chưa từng dừng trên người nàng, sự lạnh lùng cao quý đó khiến hắn tách biệt với người đời.
“Phượng Khương Trần, ngươi hãy nhớ kỹ lời bổn vương nói, đứng trước quyền lực tuyệt đối, mọi âm mưu, quỷ kế đều trở nên vô ích, cái gọi là trắng đen, đúng hay sai chỉ do một câu nói của người nắm quyền. Sau này nhớ thu hồi những trò khôn vặt của ngươi, đừng ra mặt lung tung khi mình không có năng lực, tính mạng của người không quyền không thế là thứ không đáng giá nhát trên thế gian này.”
Giống như tình huống hôm nay, An Yên công chúa mạnh hơn Phượng Khương Trần rất nhiều, vì thế An ‘Yên công chúa có thể mặc sức đùa bỡn nàng, giáng tội nàng, xem như đã nễ mặt nàng lắm rồi.
An Yên công chúa muốn giết Phượng Khương Trần chỉ cần một câu nói mà thôi, nhưng vì một số người và một số sự việc, An Yên công chúa không thể làm quá khó coi.
Tương tự thế, hắn cứu Phượng Khương Trần chẳng phải vì có chứng cứ chứng minh nàng không tham gia vụ ám sát, cũng không phải vì hắn tin Phượng Khương Trần sẽ không ám sát An Yên công chúa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.