Chương 248
Tg Hoang
23/08/2021
Quả nhiên… Đối mặt với lời chỉ trích của Phượng Khương Trần, Viên thái y trừ bỏ lời giải thíc, cái gì cũng nói không nên lời.
Không phải ông ta không nghĩ giải thích, mà là ông ta vô pháp phản bác, ông ta bị Phượng Khương Trần chọc cho tức giận đến muốn nói gì đó đều không nói ra được.
Tục ngữ nói rất đúng, sẵn ngươi bệnh ta liền muốn mạng ngươi, đối phương cư nhiên vô pháp phản bác, Phượng Khương Trần lập tức không khách khí.
Dám nói nàng là yêu nữ, Viên thái y hôm nay chết chắc rồi.
Phượng Khương Trần từng bước tới gần nói: “Chậc chậc chậc, ta vẫn luôn đều không hiểu rõ cái gì gọi là đồng hành tương ghét, hôm nay cuối cùng cũng hiểu, cũng mở rộng tầm mắt.
Nhìn dáng vẻ Viên thái y không chỉ y thuật không tinh, ngay cả làm người cũng không tốt, những thái y trẻ tuổi gặp Viên thái y, thật đúng là xui xẻo tám đời, Khương Trần so với bọn hắn hảo hơn một chút, ít nhất cũng không cần lo lắng, mỗi ngày bị Viên thái y ông chèn ép.”
Phượng Khương Trần làm ra bộ dáng may mắn, thiếu chút nữa đem mấy người Vũ Văn Thanh chọc cho cười chết.
“Phượng Khương Trần, ngươi đây là ngậm máu phun người.” Viên thái y thật vất vả lắm mới lấy lại tinh thần, chỉ có thể nói ra một câu như vậy.
“Ta ngậm máu phun người?”
Ha ha ha…
Phượng Khương Trần cười to nói: “Viên thái y, ông nói Khương Trần ta ngậm máu phun người, nếu không chúng ta đi tới Thái Y Viện tìm vài người ra hỏi một chút xem như thế nào? Viên thái y có phải ông không chấp nhận được người khác y thuật so mình tốt hơn phải hay không? Viên thái y, giờ này khắc này ta không chỉ hoài nghi ông y đức, ta còn hoài nghỉ nhân phẩm của ông cùng y thuật của ông.
Ta hoài nghi ông khi ông gặp người bệnh mà mình không thích, sẽ không đối với người người bệnh và người nhà của họ nói sựu thật, ngược lại còn kéo dài bệnh tình của người bệnh, tìm mọi cách từ trên người người bệnh kiếm tiền, cuối cùng người bệnh bởi vì không có được kịp thời trị liệu mà bỏ mạng.
Thật sự không biết nếu bây giờ ta đem trái tim của Viên thái y ông móc ra, là đen hay là tím.”
Phụt… Vương Thắt thật sự nhịn không được nữa.
Đen cùng tím có khác nhau gì đâu, một cái tâm đen đến ghê tởm, một cái tâm đen đến phát tím.
Phượng Khương Trần trừng mắt nhìn Vương Thất liếc mắt một cái, ý bảo hắn ta nghiêm túc một chút, nàng nói chính là mệnh sống sự tình, mà nàng căn bản cũng không lo lắng Viên thái y sẽ phản bác lại.
Đã là đại phu, làm nghề y mấy chục năm, trên tay sao có thể không có người bệnh bệnh tình rất nặng, sao có thể không có người bệnh chết đi.
Chết ở trong tay đại phu người bệnh, không nhát định là do y thuật của đại phu không tốt, mà là thật sự vô pháp cứu chữa.
Đại phu cũng chỉ là người, không phải là thần.
Cho nên, Viên thái y nhất định phải ngậm bồ hòn rồi.
“Ta…” Viên thái y cả khuôn mặt đều trở nên trắng bệch.
Hô xuy… Hô xuy thở dốc.
Người bệnh chết, chuyện này không xem là cái gì.
Dùng dược không đúng, chẩn bệnh sai lầm, đều sẽ làm cho người bệnh bỏ mạng.
Một năm chết mấy cái người bệnh, đó là chuyện rất bình thường, nhưng qua lời Phượng Khương Trần nói, sự tình tựa hồ cũng không đúng cho lắm.
“Ta nhớ ra rồi, mẫu thân của Lâm đại nhân, còn không phải là bị Viên thái y chữa bệnh rồi chết sao?”
“Không chỉ vậy, không chỉ vậy, Chu Viên ngoại nhi tử, giống như cũng là thỉnh Viên thái y đến xem bệnh, sau đó liền như vậy mà chết.”
“Ta nương cũng vậy, tên này thật là một cái tâm đen mà.”
“Còn nói Phượng đại phu là kẻ lừa đảo, ta xem ông ta mới là kẻ lừa đảo, lừa tài sát hại tính mệnh, khó trách lại bị người của Thái Y Viện đuổi ra ngoài.”
“Tên tâm đen xấu xa này, nên đưa đến Huyết Y Vệ, miễn cho ông ta lại làm chuyện thương thiên hại lí.”
Không biết là ai mở đầu, người xem náo nhiệt bắt đầu sôi nổi lên, chính mình đều nghe được, cũng nghe được chuyện liên quan đến Viên thái y.
Lợi dụng lời đồn đãi, Phượng Khương Trần nàng càng thuận gió đẩy thuyền.
Không phải ông ta không nghĩ giải thích, mà là ông ta vô pháp phản bác, ông ta bị Phượng Khương Trần chọc cho tức giận đến muốn nói gì đó đều không nói ra được.
Tục ngữ nói rất đúng, sẵn ngươi bệnh ta liền muốn mạng ngươi, đối phương cư nhiên vô pháp phản bác, Phượng Khương Trần lập tức không khách khí.
Dám nói nàng là yêu nữ, Viên thái y hôm nay chết chắc rồi.
Phượng Khương Trần từng bước tới gần nói: “Chậc chậc chậc, ta vẫn luôn đều không hiểu rõ cái gì gọi là đồng hành tương ghét, hôm nay cuối cùng cũng hiểu, cũng mở rộng tầm mắt.
Nhìn dáng vẻ Viên thái y không chỉ y thuật không tinh, ngay cả làm người cũng không tốt, những thái y trẻ tuổi gặp Viên thái y, thật đúng là xui xẻo tám đời, Khương Trần so với bọn hắn hảo hơn một chút, ít nhất cũng không cần lo lắng, mỗi ngày bị Viên thái y ông chèn ép.”
Phượng Khương Trần làm ra bộ dáng may mắn, thiếu chút nữa đem mấy người Vũ Văn Thanh chọc cho cười chết.
“Phượng Khương Trần, ngươi đây là ngậm máu phun người.” Viên thái y thật vất vả lắm mới lấy lại tinh thần, chỉ có thể nói ra một câu như vậy.
“Ta ngậm máu phun người?”
Ha ha ha…
Phượng Khương Trần cười to nói: “Viên thái y, ông nói Khương Trần ta ngậm máu phun người, nếu không chúng ta đi tới Thái Y Viện tìm vài người ra hỏi một chút xem như thế nào? Viên thái y có phải ông không chấp nhận được người khác y thuật so mình tốt hơn phải hay không? Viên thái y, giờ này khắc này ta không chỉ hoài nghi ông y đức, ta còn hoài nghỉ nhân phẩm của ông cùng y thuật của ông.
Ta hoài nghi ông khi ông gặp người bệnh mà mình không thích, sẽ không đối với người người bệnh và người nhà của họ nói sựu thật, ngược lại còn kéo dài bệnh tình của người bệnh, tìm mọi cách từ trên người người bệnh kiếm tiền, cuối cùng người bệnh bởi vì không có được kịp thời trị liệu mà bỏ mạng.
Thật sự không biết nếu bây giờ ta đem trái tim của Viên thái y ông móc ra, là đen hay là tím.”
Phụt… Vương Thắt thật sự nhịn không được nữa.
Đen cùng tím có khác nhau gì đâu, một cái tâm đen đến ghê tởm, một cái tâm đen đến phát tím.
Phượng Khương Trần trừng mắt nhìn Vương Thất liếc mắt một cái, ý bảo hắn ta nghiêm túc một chút, nàng nói chính là mệnh sống sự tình, mà nàng căn bản cũng không lo lắng Viên thái y sẽ phản bác lại.
Đã là đại phu, làm nghề y mấy chục năm, trên tay sao có thể không có người bệnh bệnh tình rất nặng, sao có thể không có người bệnh chết đi.
Chết ở trong tay đại phu người bệnh, không nhát định là do y thuật của đại phu không tốt, mà là thật sự vô pháp cứu chữa.
Đại phu cũng chỉ là người, không phải là thần.
Cho nên, Viên thái y nhất định phải ngậm bồ hòn rồi.
“Ta…” Viên thái y cả khuôn mặt đều trở nên trắng bệch.
Hô xuy… Hô xuy thở dốc.
Người bệnh chết, chuyện này không xem là cái gì.
Dùng dược không đúng, chẩn bệnh sai lầm, đều sẽ làm cho người bệnh bỏ mạng.
Một năm chết mấy cái người bệnh, đó là chuyện rất bình thường, nhưng qua lời Phượng Khương Trần nói, sự tình tựa hồ cũng không đúng cho lắm.
“Ta nhớ ra rồi, mẫu thân của Lâm đại nhân, còn không phải là bị Viên thái y chữa bệnh rồi chết sao?”
“Không chỉ vậy, không chỉ vậy, Chu Viên ngoại nhi tử, giống như cũng là thỉnh Viên thái y đến xem bệnh, sau đó liền như vậy mà chết.”
“Ta nương cũng vậy, tên này thật là một cái tâm đen mà.”
“Còn nói Phượng đại phu là kẻ lừa đảo, ta xem ông ta mới là kẻ lừa đảo, lừa tài sát hại tính mệnh, khó trách lại bị người của Thái Y Viện đuổi ra ngoài.”
“Tên tâm đen xấu xa này, nên đưa đến Huyết Y Vệ, miễn cho ông ta lại làm chuyện thương thiên hại lí.”
Không biết là ai mở đầu, người xem náo nhiệt bắt đầu sôi nổi lên, chính mình đều nghe được, cũng nghe được chuyện liên quan đến Viên thái y.
Lợi dụng lời đồn đãi, Phượng Khương Trần nàng càng thuận gió đẩy thuyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.