Chương 286
Tg Hoang
25/08/2021
Người ta quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Hoàng thượng này không hiền lành gì, có thù lập tức báo, quả nhiên là đệ nhất quân tử không làm hoàng thượng được mà.
Trong lòng Phượng Khương Trần thầm nhủ vậy nhưng ngoài miệng vẫn cung kính nói: “Hoàng thượng, chuyện khâu vết thương này kiêng ky. nhất là phân tâm. Quá trình rút tên vô cùng đáng sợ, không chỉ có vết thương bị mỗ ra mà máu cũng tuôn trào như suối, đó thực sự là cảnh đẫm mùi máu tanh. Nếu như khi đó trong điện có người, nhìn thấy cảnh đó biết đâu lại kêu ra tiếng, một câu thôi cũng khiến Khương Trần phân tâm, thế thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nỗi, Để tránh khỏi bị bất ngờ, nên Khương Trần mới cả gan xin hoàng thượng và hoàng hậu nương nương cho phép Khương Trần ở lại một mình, còn có, còn có chính là…”
Nói tới đây, Phượng Khương Trần dừng lại, cơ thể run rẫy, dáng vẻ nàng bắt an và sợ hãi…
Mắt hoàng hậu sáng lên.
Phượng Khương Trần sắp có chuyện rồi đây!
Đè niềm vui sướng trong lòng xuống, hoàng hậu ngồi yên ở bên cạnh, chờ xui xẻo của Phượng Khương Trần tới.
“Còn có gì nữa?” Hoàng thượng truy hỏi đến cùng.
Không phải chứ, hoàng thượng thực sự là nhắm vào mình đấy à?
Phượng Khương Trần quỳ phủ phục trên đất, người càng run mạnh hơn.
Trong mắt người khác, đây là do nàng sợ sệt, nhưng chỉ mình nàng biết, đấy là do nàng quỳ lâu chân đã tê rằn đồng thời cũng có hơi hoảng sợ.
Nàng luôn có cảm giác chuyện hôm nay rất bất thường, hoàng thượng lại tùy ý để nàng chữa trị cho Lăng Vương như vậy, nàng mở lời không cho phép có người khác ở trong phòng cũng rất nhanh đã đồng ý.
Trước đó nàng cho rằng đây chỉ là do sự lo lắng của bậc phụ mẫu, nhưng lúc này nàng lại không thể nghĩ như vậy được nữa.
Lăng Vương đã bình an vô sự, nhưng trong số những người đang ở đây lúc này, trừ hoàng hậu ra thì chẳng có ai vui mừng cả.
Cửu hoàng thúc, có vẻ bình thường.
Thái tử cũng bình thường, hắn và Lăng Vương là đối thủ, phỏng chừng chỉ mong sao cho Lăng Vương chết đi.
Nhưng hoàng thượng thì sao?
Lăng Vương đã không sao nữa, nhưng ông ta vẫn chưa hài lòng, ngược lại còn ở ngay đây thẩm vấn một người vô can rất căng thẳng, lúc thì ban ơn, lúc thì lại tạo áp lực, nếu như nàng chỉ là con gái nhà quan bình thường, bị hoàng thượng giày vò như thế, không chừng đã nói ra hết rồi.
Nhưng Phượng Khương Trần suy đi tính lại, vẫn nghĩ không ra, trên người nàng có cái gì đáng để hoàng thượng hao tâm tổn trí đây?
Ban đầu chuyện bê bối nàng thất thân trước khi thành hôn truyền đến, hoàng thượng cũng rộng lượng bỏ qua cho nàng một lần, không có lý nào lại vào ngay lúc này ngứa mắt nàng nha.
Chẳng lẽ là… Cửu hoàng thúc?
Phượng Khương Trần gật gù.
Nàng hiểu ra rồi, nguyên do của vấn đề nằm ở trên người Cửu hoàng Thúc.
Mượn chuyện quần áo dính máu, hoàng thượng phỏng chừng cho rằng nàng và Cửu hoàng thúc có quan hệ bắt thường, tám chín phần là muốn mượn cái miệng của nàng để vu oan cho Cửu hoàng thúc.
Hừ… Ông muốn như vậy, thì ta lại càng không để ông được như ý.
Phượng Khương Trần thu lại nụ cười khẩy trên môi, cúi gằm mặt đối diện với nền đắt, nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, Khương Trần…chỉ mà Khương Trần dùng để khâu cho Lăng Vương là chỉ làm từ ruột dê, Khương Trần sợ…sợ hoàng thượng và hoàng hậu nương nương sẽ trách tội Khương Trần.”
Giọng nói lí nhí nghe thực sự rất oan ức, hoàng đợi mong chờ cả nửa ngày lại được cái đáp án này đây, khiến ông ta rất thất vọng.
Đây hoàn toàn không phải điều mà ông ta muốn, nhưng ông ta cũng không muốn dễ dàng từ bỏ.
“Chỉ ruột dê gì cơ? Lấy ra cho trẫm xem xem.”
“Vâng ạ.”
Phượng Khương Trần cực kỳ vâng lời, liền đem kim chỉ dâng lên, nhưng hoàng thượng vẫn thấy chưa đủ lòng tham: “Đem hòm thuốc kia qua đây.”
Không cần Phượng Khương Trần tự đem, thái giám đã nhanh hơn một bước, lầy hòm thuốc từ trong tay Phượng Khương Trần đưa lên.
Trong lòng Phượng Khương Trần thầm nhủ vậy nhưng ngoài miệng vẫn cung kính nói: “Hoàng thượng, chuyện khâu vết thương này kiêng ky. nhất là phân tâm. Quá trình rút tên vô cùng đáng sợ, không chỉ có vết thương bị mỗ ra mà máu cũng tuôn trào như suối, đó thực sự là cảnh đẫm mùi máu tanh. Nếu như khi đó trong điện có người, nhìn thấy cảnh đó biết đâu lại kêu ra tiếng, một câu thôi cũng khiến Khương Trần phân tâm, thế thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nỗi, Để tránh khỏi bị bất ngờ, nên Khương Trần mới cả gan xin hoàng thượng và hoàng hậu nương nương cho phép Khương Trần ở lại một mình, còn có, còn có chính là…”
Nói tới đây, Phượng Khương Trần dừng lại, cơ thể run rẫy, dáng vẻ nàng bắt an và sợ hãi…
Mắt hoàng hậu sáng lên.
Phượng Khương Trần sắp có chuyện rồi đây!
Đè niềm vui sướng trong lòng xuống, hoàng hậu ngồi yên ở bên cạnh, chờ xui xẻo của Phượng Khương Trần tới.
“Còn có gì nữa?” Hoàng thượng truy hỏi đến cùng.
Không phải chứ, hoàng thượng thực sự là nhắm vào mình đấy à?
Phượng Khương Trần quỳ phủ phục trên đất, người càng run mạnh hơn.
Trong mắt người khác, đây là do nàng sợ sệt, nhưng chỉ mình nàng biết, đấy là do nàng quỳ lâu chân đã tê rằn đồng thời cũng có hơi hoảng sợ.
Nàng luôn có cảm giác chuyện hôm nay rất bất thường, hoàng thượng lại tùy ý để nàng chữa trị cho Lăng Vương như vậy, nàng mở lời không cho phép có người khác ở trong phòng cũng rất nhanh đã đồng ý.
Trước đó nàng cho rằng đây chỉ là do sự lo lắng của bậc phụ mẫu, nhưng lúc này nàng lại không thể nghĩ như vậy được nữa.
Lăng Vương đã bình an vô sự, nhưng trong số những người đang ở đây lúc này, trừ hoàng hậu ra thì chẳng có ai vui mừng cả.
Cửu hoàng thúc, có vẻ bình thường.
Thái tử cũng bình thường, hắn và Lăng Vương là đối thủ, phỏng chừng chỉ mong sao cho Lăng Vương chết đi.
Nhưng hoàng thượng thì sao?
Lăng Vương đã không sao nữa, nhưng ông ta vẫn chưa hài lòng, ngược lại còn ở ngay đây thẩm vấn một người vô can rất căng thẳng, lúc thì ban ơn, lúc thì lại tạo áp lực, nếu như nàng chỉ là con gái nhà quan bình thường, bị hoàng thượng giày vò như thế, không chừng đã nói ra hết rồi.
Nhưng Phượng Khương Trần suy đi tính lại, vẫn nghĩ không ra, trên người nàng có cái gì đáng để hoàng thượng hao tâm tổn trí đây?
Ban đầu chuyện bê bối nàng thất thân trước khi thành hôn truyền đến, hoàng thượng cũng rộng lượng bỏ qua cho nàng một lần, không có lý nào lại vào ngay lúc này ngứa mắt nàng nha.
Chẳng lẽ là… Cửu hoàng thúc?
Phượng Khương Trần gật gù.
Nàng hiểu ra rồi, nguyên do của vấn đề nằm ở trên người Cửu hoàng Thúc.
Mượn chuyện quần áo dính máu, hoàng thượng phỏng chừng cho rằng nàng và Cửu hoàng thúc có quan hệ bắt thường, tám chín phần là muốn mượn cái miệng của nàng để vu oan cho Cửu hoàng thúc.
Hừ… Ông muốn như vậy, thì ta lại càng không để ông được như ý.
Phượng Khương Trần thu lại nụ cười khẩy trên môi, cúi gằm mặt đối diện với nền đắt, nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, Khương Trần…chỉ mà Khương Trần dùng để khâu cho Lăng Vương là chỉ làm từ ruột dê, Khương Trần sợ…sợ hoàng thượng và hoàng hậu nương nương sẽ trách tội Khương Trần.”
Giọng nói lí nhí nghe thực sự rất oan ức, hoàng đợi mong chờ cả nửa ngày lại được cái đáp án này đây, khiến ông ta rất thất vọng.
Đây hoàn toàn không phải điều mà ông ta muốn, nhưng ông ta cũng không muốn dễ dàng từ bỏ.
“Chỉ ruột dê gì cơ? Lấy ra cho trẫm xem xem.”
“Vâng ạ.”
Phượng Khương Trần cực kỳ vâng lời, liền đem kim chỉ dâng lên, nhưng hoàng thượng vẫn thấy chưa đủ lòng tham: “Đem hòm thuốc kia qua đây.”
Không cần Phượng Khương Trần tự đem, thái giám đã nhanh hơn một bước, lầy hòm thuốc từ trong tay Phượng Khương Trần đưa lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.