Chương 32
Tg Hoang
28/07/2021
“Đây là đã được cải tiến, dược liệu nặng hơn, hiệu quả cao hơn.
Ngươi đừng trừng ta, Tô Vân Thanh còn ở đây, mạng nhỏ của ta cũng ở trên tay các ngươi, ngươi yên tâm, ta không dám làm gì ngươi cả, cho ngươi ma phi tán cũng là vì nghĩ cho vết thương trên ngực của ngươi, chờ khi ta moi mũi tên ra, chỉ cần ngươi hơi cử động một chút thì sẽ có thể nguy hiểm đến tính mạng, nếu ta cứu ngươi thì phải cứu tới cùng, tuyệt đối không cho phép ngươi xảy ra chuyện” Phượng Khương Trần nói tương đối chính khí lẫm liệt.
Chỉ có nàng biết là nàng sợ thôi, sợ nam nhân đeo mặt nạ này thấy thủ pháp chữa trị “kỳ dị” của nàng, xem nàng là yêu nữ, sau đó đưa đi hỏa thiêu.
Vì để ngăn chặn chuyện như vậy xảy ra, nàng không thể làm gì hơn là chích cho Lam Cửu Khánh một lượng thuốc gây mê lớn nhất.
Một liều thuốc gây mê kia hoàn toàn có thể làm một con voi choáng váng.
Nàng cũng không tin Lam Cửu Khánh trụ được Hừ, ta cho ngươi kéo này, ta cho ngươi ngông cuồng này, một liều thuốc mê này xử lý hết.
Phượng Khương Trần cười có chút gian ác.
“Nữ nhân, ngươi tự tìm cái chết” Lam Cửu Khánh nổi cơn giận giữ, vận nội lực, phá vỡ sự áp chế phiền toái của thuốc gây mê, cầm lên kiếm bên cạnh, không để ý vết thương trên người liền thăm hỏi Phượng Khương Trần.
Cũng may Phượng Khương Trần lanh lợi, vội vàng nhảy một cái, đứng lên dựa vào vách tường.
“Này này này, ngươi đừng có làm loạn nha, ta cũng không phải đến từ Đại học Hạ Môn…”
Vốn Lam Cửu Khánh bị trọng thương, hơn nữa thuốc gây mê lại phát huy hiệu quả nên hắn cũng hữu tâm vô lực.
Xoảng một tiếng, kiếm rơi xuống bên cạch, tự mình cũng tê liệt ngã xuống đất, không thể nhúc nhích được.
Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực một cái, trấn an một chút trái tim bé nhỏ bị giật mình sợ hãi, mặt đầy nghiêm cẩn nói: “Ta không có hại ngươi, là một bác sĩ… A, đại phu, ta có tinh thần trách nhiệm và nguyên tắc của ta, một điểm này ngươi có thể yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng của bệnh nhân ra làm trò đùa”
Lam Cửu Khánh không tin chút nào cả, định giơ kiếm trong tay lên.
Phượng Khương Trần bị hù dọa cho cười một trận, vội vàng nói: “Ta nói này, ngươi đừng có lộn xộn nữa, làm rách vết thương, chảy máu quá nhiều mà chết ta chắc chắn sẽ không chịu trách nhiệm đâu”
Dù là bác sĩ thì nàng cũng ghét nhất bệnh nhân mà không biết quý trọng mạng sống.
Mình đã không quan tâm sống chết của mình, lại còn hi vọng xa vời vào bác sĩ cứu ngươi hay sao?
Ngươi đừng trừng ta, Tô Vân Thanh còn ở đây, mạng nhỏ của ta cũng ở trên tay các ngươi, ngươi yên tâm, ta không dám làm gì ngươi cả, cho ngươi ma phi tán cũng là vì nghĩ cho vết thương trên ngực của ngươi, chờ khi ta moi mũi tên ra, chỉ cần ngươi hơi cử động một chút thì sẽ có thể nguy hiểm đến tính mạng, nếu ta cứu ngươi thì phải cứu tới cùng, tuyệt đối không cho phép ngươi xảy ra chuyện” Phượng Khương Trần nói tương đối chính khí lẫm liệt.
Chỉ có nàng biết là nàng sợ thôi, sợ nam nhân đeo mặt nạ này thấy thủ pháp chữa trị “kỳ dị” của nàng, xem nàng là yêu nữ, sau đó đưa đi hỏa thiêu.
Vì để ngăn chặn chuyện như vậy xảy ra, nàng không thể làm gì hơn là chích cho Lam Cửu Khánh một lượng thuốc gây mê lớn nhất.
Một liều thuốc gây mê kia hoàn toàn có thể làm một con voi choáng váng.
Nàng cũng không tin Lam Cửu Khánh trụ được Hừ, ta cho ngươi kéo này, ta cho ngươi ngông cuồng này, một liều thuốc mê này xử lý hết.
Phượng Khương Trần cười có chút gian ác.
“Nữ nhân, ngươi tự tìm cái chết” Lam Cửu Khánh nổi cơn giận giữ, vận nội lực, phá vỡ sự áp chế phiền toái của thuốc gây mê, cầm lên kiếm bên cạnh, không để ý vết thương trên người liền thăm hỏi Phượng Khương Trần.
Cũng may Phượng Khương Trần lanh lợi, vội vàng nhảy một cái, đứng lên dựa vào vách tường.
“Này này này, ngươi đừng có làm loạn nha, ta cũng không phải đến từ Đại học Hạ Môn…”
Vốn Lam Cửu Khánh bị trọng thương, hơn nữa thuốc gây mê lại phát huy hiệu quả nên hắn cũng hữu tâm vô lực.
Xoảng một tiếng, kiếm rơi xuống bên cạch, tự mình cũng tê liệt ngã xuống đất, không thể nhúc nhích được.
Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực một cái, trấn an một chút trái tim bé nhỏ bị giật mình sợ hãi, mặt đầy nghiêm cẩn nói: “Ta không có hại ngươi, là một bác sĩ… A, đại phu, ta có tinh thần trách nhiệm và nguyên tắc của ta, một điểm này ngươi có thể yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng của bệnh nhân ra làm trò đùa”
Lam Cửu Khánh không tin chút nào cả, định giơ kiếm trong tay lên.
Phượng Khương Trần bị hù dọa cho cười một trận, vội vàng nói: “Ta nói này, ngươi đừng có lộn xộn nữa, làm rách vết thương, chảy máu quá nhiều mà chết ta chắc chắn sẽ không chịu trách nhiệm đâu”
Dù là bác sĩ thì nàng cũng ghét nhất bệnh nhân mà không biết quý trọng mạng sống.
Mình đã không quan tâm sống chết của mình, lại còn hi vọng xa vời vào bác sĩ cứu ngươi hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.