Chương 345
Tg Hoang
28/08/2021
“Đại công tử đến rồi, đóng cửa vườn, đóng cửa vườn đi thôi!” Mọi người phụ họa.
Thực ra Bách Thảo Viên này là một phủ sơn, bên ngoài có một cửa, lại đóng thành một thế giới riêng.
Nhưng, ngay đúng lúc này, có một giọng nói phản đối xuất hiện: “Không được, vẫn còn một người chưa đến!”
“Vẫn còn một người? Tư Mã Yến, lại còn ai nữa?” Thất tiểu thư của Tạ gia coi như một nửa chủ nhân, thắc mắc.
Không hay rồi! Tầm mắt của Vương Thất và Tạ Tam cùng giao nhau giữa không trung. Hai người đều dùng âm môi nói ra ba chữ: Phượng Khương Trần!
Ban nãy họ chỉ lo ồn ào náo nhiệt, lại quên đi tìm Phượng Khương Trần mắt.
Đôi mắt Vương Cẩm Lăng cũng sáng lên, nhưng ý cười trên mặt không thay đổi.
“Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần chưa đến, ta nhớ rõ Tạ phu nhân có mời nàng ta!” Trên mặt xin đẹp của Tư Mã Yến không kìm được nụ cười đắc ý.
Nếu nhìn thấy nàng, xa phu của Phượng Khương Trần sẽ nhớ rõ, rằng đây chính là chủ nhân của chiếc xe ngựa đã bị nàng chặn lại, rồi vụt phóng đi sau khi nghe được tên của nàng.
Mọi người im lặng. Trong nháy mắt, hiện trường náo nhiên trở nên quạnh quẽ. Ý cười trên mặt Tạ phu nhân cứng đờ, trong lòng thầm trách sự cuồng vọng của Phượng Khương Trần, càng oán cái ả Tư Mã Yến kia không hiểu chuyện.
Phượng Khương Trần không đến, nhưng nói to như gióng trống khua chiêng vây, có khác nào đang tát vào mặt bà ta đâu?
Cũng may Tạ phu nhân đã từng gặp Phượng Lãng, bèn nhìn Tư Mã Yến với vẻ hiền lành, mãi đến lúc thấy nàng ta cúi đầu, ba ta mới cười bảo mọi người: “Thi hội cũng không mở vì ai hết. Nếu Phượng Khương Trần không đến được, vậy cũng không ảnh hưởng thi hội ngày hôm nay, vườn này…”
Cửu Hoàng thúc đến!”
Một tiếng hét trung khí mười phần cắt ngang lời của Tạ phu nhân…
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
thân phận này, nhưng họ sẽ không trêu chọc vào. Người trong thế gia cũng có phần ngưỡng mộ Cửu Hoàng thúc này. Trong lòng những kẻ trọng diện mạo ở Đông Lăng, có lẽ bề ngoài của Cửu Hoàng thúc đã có thể đứng đầu chúng nam rồi.
Thi hội năm rồi cũng có gửi thiệp mời cho Cửu Hoàng thúc, nhưng người này cũng chưa từng xuất hiện qua, sau lại cũng không định mời Cửu Hoàng thúc nữa.
Trong thi hội của thế gia, Cửu Hoàng thúc là người đầu tiên nhận được thiếp mời nhưng không đến tham dự.
Sao bây giờ hắn lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ thi hội ngày hôm nay rất khác biệt sao?
Thực ra Bách Thảo Viên này là một phủ sơn, bên ngoài có một cửa, lại đóng thành một thế giới riêng.
Nhưng, ngay đúng lúc này, có một giọng nói phản đối xuất hiện: “Không được, vẫn còn một người chưa đến!”
“Vẫn còn một người? Tư Mã Yến, lại còn ai nữa?” Thất tiểu thư của Tạ gia coi như một nửa chủ nhân, thắc mắc.
Không hay rồi! Tầm mắt của Vương Thất và Tạ Tam cùng giao nhau giữa không trung. Hai người đều dùng âm môi nói ra ba chữ: Phượng Khương Trần!
Ban nãy họ chỉ lo ồn ào náo nhiệt, lại quên đi tìm Phượng Khương Trần mắt.
Đôi mắt Vương Cẩm Lăng cũng sáng lên, nhưng ý cười trên mặt không thay đổi.
“Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần chưa đến, ta nhớ rõ Tạ phu nhân có mời nàng ta!” Trên mặt xin đẹp của Tư Mã Yến không kìm được nụ cười đắc ý.
Nếu nhìn thấy nàng, xa phu của Phượng Khương Trần sẽ nhớ rõ, rằng đây chính là chủ nhân của chiếc xe ngựa đã bị nàng chặn lại, rồi vụt phóng đi sau khi nghe được tên của nàng.
Mọi người im lặng. Trong nháy mắt, hiện trường náo nhiên trở nên quạnh quẽ. Ý cười trên mặt Tạ phu nhân cứng đờ, trong lòng thầm trách sự cuồng vọng của Phượng Khương Trần, càng oán cái ả Tư Mã Yến kia không hiểu chuyện.
Phượng Khương Trần không đến, nhưng nói to như gióng trống khua chiêng vây, có khác nào đang tát vào mặt bà ta đâu?
Cũng may Tạ phu nhân đã từng gặp Phượng Lãng, bèn nhìn Tư Mã Yến với vẻ hiền lành, mãi đến lúc thấy nàng ta cúi đầu, ba ta mới cười bảo mọi người: “Thi hội cũng không mở vì ai hết. Nếu Phượng Khương Trần không đến được, vậy cũng không ảnh hưởng thi hội ngày hôm nay, vườn này…”
Cửu Hoàng thúc đến!”
Một tiếng hét trung khí mười phần cắt ngang lời của Tạ phu nhân…
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
thân phận này, nhưng họ sẽ không trêu chọc vào. Người trong thế gia cũng có phần ngưỡng mộ Cửu Hoàng thúc này. Trong lòng những kẻ trọng diện mạo ở Đông Lăng, có lẽ bề ngoài của Cửu Hoàng thúc đã có thể đứng đầu chúng nam rồi.
Thi hội năm rồi cũng có gửi thiệp mời cho Cửu Hoàng thúc, nhưng người này cũng chưa từng xuất hiện qua, sau lại cũng không định mời Cửu Hoàng thúc nữa.
Trong thi hội của thế gia, Cửu Hoàng thúc là người đầu tiên nhận được thiếp mời nhưng không đến tham dự.
Sao bây giờ hắn lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ thi hội ngày hôm nay rất khác biệt sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.