Chương 422
Tg Hoang
04/09/2021
“Vương gia bớt giận.”
Nàng đã sớm biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này mà.
Đại phu cũng giống như cường đạo, tất cả đều treo đầu mình trên lưng quần mà sống. Ở thời hiện đại, một chẩn đoán sai sẽ phải nhận lấy hình phạt nặng nề, nhẹ thì rút khỏi ngành y mãi mãi, nhưng ở thời cổ đại…
Nếu gặp phải quyền lực, thậm chí còn không có cơ hội để kêu oan.
Chẩn đoán sau, trừ khi có quan hệ đến lợi ích, nếu không, không có bất cứ đại phu nào sẽ có tình chẩn đoán sai. Nếu nguyên nhân là thiếu kinh nghiệm hay y thuật không giỏi, ngay cả Phượng Khương Trần cũng không biết ai đúng ai sai.
Suy cho cùng, nỗi đau mà người bệnh phải chịu đựng do chẩn đoán sai là điều không thể nào bù đắp được, ví dụ như những chiếc răng đã bị nhổ bỏ của Túc Thân vương.
“Bớt giận, ngươi bảo bổn vương phải bớt giận như thế nào, bổn vương đau chịu đau suốt hai mươi năm, trong hai mươi năm qua, tám cái răng đã bị nhổ, Phượng Khương Trần, ngươi hãy nhìn khuôn mặt của bổn vương đi.” Túc Thân vương chỉ vào má trái bị lõm sâu của mình, lửa giận trong mắt càng không thể giải toả.
Vào lúc này, chỉ có giết chóc mới có thể dập tắt nổi uất hận trong lòng hắn…
Nhìn vào hốc mắt đỏ như máu và mắt lý trí của Túc Thân vương, Phượng Khương Trần đương nhiên có thể hiểu được lúc này ông ta đang tức giận đến nhường nào.
Nhưng… Chỉ vì thế mà phải xử tử mấy chục đại phu, sự trả giá này thực sự quá lớn.
Giá trị của đại phu nằm ở chỗ có thể chữa bệnh cứu người, để bồi dưỡng thành một đại phu thực sự không dễ chút nào, người trong hoàng thất không thiếu đại phu chữa bệnh, nhưng những bách tính bình thường thì sao?
Trong thời đại thiếu hít nguồn lực y học nghiêm trọng này, một đại phu đại biểu cho điều gì, Phượng Khương Trần là người hiểu rõ hơn bắt cứ ai.
Nàng không thể trơ mắt nhìn Túc Thân vương mặc sức chém giết những đại phu đó.
“Vương gia, xin ngài bớt giận, ngài như thế chỉ khiến cơn đau vùng mặt thêm trầm trọng mà thôi.” Người đời luôn quan tâm đến bản thân mình trước, vừa nghe thầy Phượng Khương Trần nói như thế, Túc Thân vương cũng cảm thấy khuôn mặt mình dường như càng thêm đau đớn, hơn nữa có Vương Cẩm Lăng ở bên cạnh cũng ra sức thuyết phục, Túc Thân vương mới miễn cưỡng kìm nén lửa giận, ngồi xuống giường.
“Vương gia, ngài ngồi nghỉ một lát, Khương Trần ra sẽ ngựa lấy thuốc.” Nói xong, nàng nháy mắt ra hiệu cho Vương Cẩm Lăng, sau khi nhận được câu trả lời của hắn, không đợi Túc Thân vương đồng ý, Phượng Khương Trần đã nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chỉ khi Túc Thân vương không đau mới có thể nghe lọt lời khuyên của người khác.
Xe ngựa Vương phủ đậu trước nội viện, cực kỳ thuận tiện, Phượng Khương Trần chạy như bay suốt cả quãng đường vì sợ Vương Cẩm Lăng sẽ không thể thuyết phục được Túc Thân Vương.
Bất chấp hình tượng nhảy vọt lên xe ngựa, động tác thô lỗ khiếm nhã, đúng lúc Trác Đông Minh tình cờ chạy đến bên ngoài viện, người học võ luôn cảnh giác và đề phòng nên vừa nghe thấy tiếng động, hắn lập tức nhảy lên đầu tường, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng như thế.
“Cô nương này đúng là dũng mãnh.” Trác Đông Minh lau mồ hôi trên trán, vô cùng khâm phục Vương Cẩm Lăng, một cô nương dũng mãnh như thế, chẳng biết hắn thích ở điểm nào nữa.
Dũng mãnh cũng được, nhưng trong lòng tiểu cô nương này rõ ràng có bóng hình của Cửu hoàng thúc, nếu không cũng sẽ không chạy vào Túc Vương phủ này.
Trong Tây y, đau cùng mặt chỉ có thể uống carbamazepine để giảm đau, muốn điều trị tận gốc thì phải sử dụng kỹ thuật giải nén vi thuật.
Phượng Khương Trần nhảy lên xe ngựa, nhanh chóng lấy thuốc giảm đau từ trong túi trị liệu thông minh ra, vốn dĩ định lấy thêm vài viên nữa nhưng khi nhìn thấy đồ vật mà Cửu hoàng thúc muốn nàng đưa cho Vũ Văn Nguyên Hoà, lại đặt viên thuốc kia trở về.
Dưới tình huống này, nếu không có lý do chính đáng, Túc Thân vương chắc chắn sẽ không để nàng rời khỏi phủ.
Cầm thuốc giảm đau, Phượng Khương Trần nhảy xuống xe ngựa một lần nữa.
Trác Đông Minh may mắn, lại được chứng kiến một mặt thô lỗ của Phượng Khương Trần.
“Không thể không nói, thân thủ này mạnh mẽ hơn so với những nữ tử khuê các khác.”
Trác Đông Minh nhảy xuống tường, tiếp tục hoàn thành một trăm vòng của mình…
Khi Phượng Khương Trần trở lại căn phòng kia một lần nữa thì lửa giận của Túc thân vương đã được dập tắt đi rất nhiều, nàng âm thầm giơ ngón tay cái về phía Vương Cẩm Lăng, tỏ vẻ bội phục.
Vương Cẩm Lăng này đúng có khả năng làm dịu cơn túc giận của người khác.
Phượng Khương Trần đưa viên thuốc kia cho Túc Thân vương: “Vương gia, cần phải mời đại phu thử thuốc không ạ?”
Nàng đã sớm biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này mà.
Đại phu cũng giống như cường đạo, tất cả đều treo đầu mình trên lưng quần mà sống. Ở thời hiện đại, một chẩn đoán sai sẽ phải nhận lấy hình phạt nặng nề, nhẹ thì rút khỏi ngành y mãi mãi, nhưng ở thời cổ đại…
Nếu gặp phải quyền lực, thậm chí còn không có cơ hội để kêu oan.
Chẩn đoán sau, trừ khi có quan hệ đến lợi ích, nếu không, không có bất cứ đại phu nào sẽ có tình chẩn đoán sai. Nếu nguyên nhân là thiếu kinh nghiệm hay y thuật không giỏi, ngay cả Phượng Khương Trần cũng không biết ai đúng ai sai.
Suy cho cùng, nỗi đau mà người bệnh phải chịu đựng do chẩn đoán sai là điều không thể nào bù đắp được, ví dụ như những chiếc răng đã bị nhổ bỏ của Túc Thân vương.
“Bớt giận, ngươi bảo bổn vương phải bớt giận như thế nào, bổn vương đau chịu đau suốt hai mươi năm, trong hai mươi năm qua, tám cái răng đã bị nhổ, Phượng Khương Trần, ngươi hãy nhìn khuôn mặt của bổn vương đi.” Túc Thân vương chỉ vào má trái bị lõm sâu của mình, lửa giận trong mắt càng không thể giải toả.
Vào lúc này, chỉ có giết chóc mới có thể dập tắt nổi uất hận trong lòng hắn…
Nhìn vào hốc mắt đỏ như máu và mắt lý trí của Túc Thân vương, Phượng Khương Trần đương nhiên có thể hiểu được lúc này ông ta đang tức giận đến nhường nào.
Nhưng… Chỉ vì thế mà phải xử tử mấy chục đại phu, sự trả giá này thực sự quá lớn.
Giá trị của đại phu nằm ở chỗ có thể chữa bệnh cứu người, để bồi dưỡng thành một đại phu thực sự không dễ chút nào, người trong hoàng thất không thiếu đại phu chữa bệnh, nhưng những bách tính bình thường thì sao?
Trong thời đại thiếu hít nguồn lực y học nghiêm trọng này, một đại phu đại biểu cho điều gì, Phượng Khương Trần là người hiểu rõ hơn bắt cứ ai.
Nàng không thể trơ mắt nhìn Túc Thân vương mặc sức chém giết những đại phu đó.
“Vương gia, xin ngài bớt giận, ngài như thế chỉ khiến cơn đau vùng mặt thêm trầm trọng mà thôi.” Người đời luôn quan tâm đến bản thân mình trước, vừa nghe thầy Phượng Khương Trần nói như thế, Túc Thân vương cũng cảm thấy khuôn mặt mình dường như càng thêm đau đớn, hơn nữa có Vương Cẩm Lăng ở bên cạnh cũng ra sức thuyết phục, Túc Thân vương mới miễn cưỡng kìm nén lửa giận, ngồi xuống giường.
“Vương gia, ngài ngồi nghỉ một lát, Khương Trần ra sẽ ngựa lấy thuốc.” Nói xong, nàng nháy mắt ra hiệu cho Vương Cẩm Lăng, sau khi nhận được câu trả lời của hắn, không đợi Túc Thân vương đồng ý, Phượng Khương Trần đã nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chỉ khi Túc Thân vương không đau mới có thể nghe lọt lời khuyên của người khác.
Xe ngựa Vương phủ đậu trước nội viện, cực kỳ thuận tiện, Phượng Khương Trần chạy như bay suốt cả quãng đường vì sợ Vương Cẩm Lăng sẽ không thể thuyết phục được Túc Thân Vương.
Bất chấp hình tượng nhảy vọt lên xe ngựa, động tác thô lỗ khiếm nhã, đúng lúc Trác Đông Minh tình cờ chạy đến bên ngoài viện, người học võ luôn cảnh giác và đề phòng nên vừa nghe thấy tiếng động, hắn lập tức nhảy lên đầu tường, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng như thế.
“Cô nương này đúng là dũng mãnh.” Trác Đông Minh lau mồ hôi trên trán, vô cùng khâm phục Vương Cẩm Lăng, một cô nương dũng mãnh như thế, chẳng biết hắn thích ở điểm nào nữa.
Dũng mãnh cũng được, nhưng trong lòng tiểu cô nương này rõ ràng có bóng hình của Cửu hoàng thúc, nếu không cũng sẽ không chạy vào Túc Vương phủ này.
Trong Tây y, đau cùng mặt chỉ có thể uống carbamazepine để giảm đau, muốn điều trị tận gốc thì phải sử dụng kỹ thuật giải nén vi thuật.
Phượng Khương Trần nhảy lên xe ngựa, nhanh chóng lấy thuốc giảm đau từ trong túi trị liệu thông minh ra, vốn dĩ định lấy thêm vài viên nữa nhưng khi nhìn thấy đồ vật mà Cửu hoàng thúc muốn nàng đưa cho Vũ Văn Nguyên Hoà, lại đặt viên thuốc kia trở về.
Dưới tình huống này, nếu không có lý do chính đáng, Túc Thân vương chắc chắn sẽ không để nàng rời khỏi phủ.
Cầm thuốc giảm đau, Phượng Khương Trần nhảy xuống xe ngựa một lần nữa.
Trác Đông Minh may mắn, lại được chứng kiến một mặt thô lỗ của Phượng Khương Trần.
“Không thể không nói, thân thủ này mạnh mẽ hơn so với những nữ tử khuê các khác.”
Trác Đông Minh nhảy xuống tường, tiếp tục hoàn thành một trăm vòng của mình…
Khi Phượng Khương Trần trở lại căn phòng kia một lần nữa thì lửa giận của Túc thân vương đã được dập tắt đi rất nhiều, nàng âm thầm giơ ngón tay cái về phía Vương Cẩm Lăng, tỏ vẻ bội phục.
Vương Cẩm Lăng này đúng có khả năng làm dịu cơn túc giận của người khác.
Phượng Khương Trần đưa viên thuốc kia cho Túc Thân vương: “Vương gia, cần phải mời đại phu thử thuốc không ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.