Chương 522
Tg Hoang
14/09/2021
Lần tức giận gần đây nhát là khi có một vị bác sĩ lao vào bàn mổ tranh giành chức vị Bác sĩ trưởng với nàng, hại nàng phẫu thuật thất bại còn khiến bệnh nhân phải tử vong.
Mặc dù sự việc kết thúc trong thất bại, nhưng nàng cũng không vì thế mà bị thu hồi chứng chỉ hành nghề bác sĩ của mình. Vào thời điểm đó, cũng giống như bây giờ, Phượng Khương Trần cũng rất muốn giết người, nàng cũng không thể chấp nhận được trong quá trình chữa trị sẽ xuất hiện người gây rối, làm xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.
Đó là việc làm không quan tâm và tôn trọng sinh mạng!
Đó là mưu sát| “Phượng Khương Trần, ngươi điên rồi.” Tây Lăng Dao Hân vội vàng xông lên phía trước, muốn cho Phượng Khương Trần một cái bạt tay, để cho nàng biết thân phận của mình là gì, nào ngờ Phượng Khương Trần phản ứng nhanh hơn nàng ta, trực tiếp đem kéo cắt thẳng vào lòng bàn tay Tây Lăng Dao Hân.
“Phượng Khương Trần, ngươi làm huynh trưởng của ta bị thương, không muốn sống nữa sao.” Tây Lăng Dao Hân kinh sợ, nàng ta không ngờ Phượng Khương Trần lại to gan như vậy.
“Đừng có chọc ta, kẻ nào lộn xộn ảnh hưởng đến ta, ta liền phế kẻ đó.” Kiếp trước, ở thời hiện đại có quy định về pháp luật rõ ràng nên nàng không thể quang minh chính đại giết người, nhưng thời đại này thì khác, ở đây, chỉ cần là hoàng tộc đều được phép giết người, thậm chí không cần đền mạng.
Phượng Khương Trần mặc dù không phải là người trong hoàng tộc, nhưng nàng hiện đang nắm giữ lệnh bài của Cửu hoàng thúc, muốn giết thì giết, ai cũng không thể ngăn cản nàng.
Chuyện kiếp trước và kiếp này cộng lại khiến nàng phẫn nộ gấp đôi, nếu không phải nàng nhìn thấy đôi mắt thâm sâu, tĩnh lặng như biển cả kia của Đông Lăng Vũ Cửu, sợ rằng nàng đã xông lên phía trước tát Tây Lăng Dao Hân một cái.
Hít vào một hơi, Phượng Khương Trần hung hăng quay lại trừng mắt với Tây Lăng Thiên Lâm: “Điện hạ không cần chân của mình nữa thì cứ việc nói thẳng, đừng tìm Phượng Khương Trần đùa giỡn. Nếu việc này xảy ra một lần nữa thì tự gánh lấy hậu quả.”
Đáng ghét!
Phượng Khương Trần không che giấu sự chán ghét của mình với Tây Lăng Thiên Lâm.
Nàng chưa từng thầy tên nam nhân nào ngu xuẫn đến vậy, chắn mắt tầm nhìn của nàng có gì tốt cho hắn chứ.
Tây Lăng Thiên Lâm há to miệng, nhưng Phượng Khương Trần căn bản không để ý đến hắn. Sau khi nàng thị uy, Phượng Khương Trần tiếp tục ngồi xỗm xuống, liên tục kiểm tra để chắc chắn rằng gân mạch và mạch máu bị tổn thương đã được khâu lại mới một lần nữa lấy ra dụng cụ may vá, chuẩn bị khâu lại vết thương một lần nữa thì có một bóng người xuất hiện trước mặt nàng.
“Có đầu óc hay không? Chắn hết ánh sáng rồi, tránh xa ta ra.” Phượng Khương Trần tức giận hét lớn.
Nếu không phải vì có trách nhiệm với người bệnh, chỉ với đức hạnh của hai huynh muội này thì còn lâu nàng mới đồng ý chữa trị.
Mạng sống của chính mình cũng không biết trân trọng, nàng yêu quý thay người khác thì có ích gì.
Lúc này Tây Lăng Dao Hân lặng lẽ lui về phía sau, không dám nói gì thêm, chỉ dám nhìn Phượng Khương Trần bằng ánh mắt cay độc, trong khi Tây Lăng Thiên Lâm lại lần nữa ngây người.
Tay Tây Lăng Thiên Lâm nhuốm máu cũng không hề có cảm giác gì, cứ như vậy ngồi nhìn Phượng Khương Trần, hắn chợt phát hiện vết thương trên chân cũng không còn đau đớn nữa rồi.
Phượng Khương Trần đúng là một nữ tử chân thật, Tây Lăng Thiên Lâm không nghĩ tới trên thế gian này hắn còn có thể gặp được một nữ tử có khí chất như vậy, dường như hắn có chút động lòng rồi.
Ngay lúc Phượng Khương Trần nỗi giận, hắn đã động lòng.
Tây Lăng Thiên Lâm muốn mang Phượng Khương Trần về Tây Lăng, nhưng không còn suy nghĩ tra tấn nàng mà chỉ hy vọng bên cạnh hắn có một nữ tử như nàng, cũng không cần phải đoán già đoán non những âm mưu, toan tính của nàng, về sau khi mệt mỏi, còn có nơi để hắn có thể nghỉ ngơi.
Mọi tâm tư của Phượng Khương Trần đều đặt hết lên việc xử lí vết thương cho Tây Lăng Thiên Lâm, mãi đến khi xác định vết khâu rất nhiều lần mới tiền hành băng bó, sau đó Phượng Khương Trần phát hiện có điều không đúng.
Phượng Khương Trần lạnh lùng nhìn Tây Lăng Dao Hân, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo. Tây Lăng Dao Hân nhìn thấy, bộ dạng như muốn so cao thấp với Phượng Khương Trần, nào ngờ Phượng Khương Trần chỉ liếc nhìn này, sau đó dời đi…
Mặc dù sự việc kết thúc trong thất bại, nhưng nàng cũng không vì thế mà bị thu hồi chứng chỉ hành nghề bác sĩ của mình. Vào thời điểm đó, cũng giống như bây giờ, Phượng Khương Trần cũng rất muốn giết người, nàng cũng không thể chấp nhận được trong quá trình chữa trị sẽ xuất hiện người gây rối, làm xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.
Đó là việc làm không quan tâm và tôn trọng sinh mạng!
Đó là mưu sát| “Phượng Khương Trần, ngươi điên rồi.” Tây Lăng Dao Hân vội vàng xông lên phía trước, muốn cho Phượng Khương Trần một cái bạt tay, để cho nàng biết thân phận của mình là gì, nào ngờ Phượng Khương Trần phản ứng nhanh hơn nàng ta, trực tiếp đem kéo cắt thẳng vào lòng bàn tay Tây Lăng Dao Hân.
“Phượng Khương Trần, ngươi làm huynh trưởng của ta bị thương, không muốn sống nữa sao.” Tây Lăng Dao Hân kinh sợ, nàng ta không ngờ Phượng Khương Trần lại to gan như vậy.
“Đừng có chọc ta, kẻ nào lộn xộn ảnh hưởng đến ta, ta liền phế kẻ đó.” Kiếp trước, ở thời hiện đại có quy định về pháp luật rõ ràng nên nàng không thể quang minh chính đại giết người, nhưng thời đại này thì khác, ở đây, chỉ cần là hoàng tộc đều được phép giết người, thậm chí không cần đền mạng.
Phượng Khương Trần mặc dù không phải là người trong hoàng tộc, nhưng nàng hiện đang nắm giữ lệnh bài của Cửu hoàng thúc, muốn giết thì giết, ai cũng không thể ngăn cản nàng.
Chuyện kiếp trước và kiếp này cộng lại khiến nàng phẫn nộ gấp đôi, nếu không phải nàng nhìn thấy đôi mắt thâm sâu, tĩnh lặng như biển cả kia của Đông Lăng Vũ Cửu, sợ rằng nàng đã xông lên phía trước tát Tây Lăng Dao Hân một cái.
Hít vào một hơi, Phượng Khương Trần hung hăng quay lại trừng mắt với Tây Lăng Thiên Lâm: “Điện hạ không cần chân của mình nữa thì cứ việc nói thẳng, đừng tìm Phượng Khương Trần đùa giỡn. Nếu việc này xảy ra một lần nữa thì tự gánh lấy hậu quả.”
Đáng ghét!
Phượng Khương Trần không che giấu sự chán ghét của mình với Tây Lăng Thiên Lâm.
Nàng chưa từng thầy tên nam nhân nào ngu xuẫn đến vậy, chắn mắt tầm nhìn của nàng có gì tốt cho hắn chứ.
Tây Lăng Thiên Lâm há to miệng, nhưng Phượng Khương Trần căn bản không để ý đến hắn. Sau khi nàng thị uy, Phượng Khương Trần tiếp tục ngồi xỗm xuống, liên tục kiểm tra để chắc chắn rằng gân mạch và mạch máu bị tổn thương đã được khâu lại mới một lần nữa lấy ra dụng cụ may vá, chuẩn bị khâu lại vết thương một lần nữa thì có một bóng người xuất hiện trước mặt nàng.
“Có đầu óc hay không? Chắn hết ánh sáng rồi, tránh xa ta ra.” Phượng Khương Trần tức giận hét lớn.
Nếu không phải vì có trách nhiệm với người bệnh, chỉ với đức hạnh của hai huynh muội này thì còn lâu nàng mới đồng ý chữa trị.
Mạng sống của chính mình cũng không biết trân trọng, nàng yêu quý thay người khác thì có ích gì.
Lúc này Tây Lăng Dao Hân lặng lẽ lui về phía sau, không dám nói gì thêm, chỉ dám nhìn Phượng Khương Trần bằng ánh mắt cay độc, trong khi Tây Lăng Thiên Lâm lại lần nữa ngây người.
Tay Tây Lăng Thiên Lâm nhuốm máu cũng không hề có cảm giác gì, cứ như vậy ngồi nhìn Phượng Khương Trần, hắn chợt phát hiện vết thương trên chân cũng không còn đau đớn nữa rồi.
Phượng Khương Trần đúng là một nữ tử chân thật, Tây Lăng Thiên Lâm không nghĩ tới trên thế gian này hắn còn có thể gặp được một nữ tử có khí chất như vậy, dường như hắn có chút động lòng rồi.
Ngay lúc Phượng Khương Trần nỗi giận, hắn đã động lòng.
Tây Lăng Thiên Lâm muốn mang Phượng Khương Trần về Tây Lăng, nhưng không còn suy nghĩ tra tấn nàng mà chỉ hy vọng bên cạnh hắn có một nữ tử như nàng, cũng không cần phải đoán già đoán non những âm mưu, toan tính của nàng, về sau khi mệt mỏi, còn có nơi để hắn có thể nghỉ ngơi.
Mọi tâm tư của Phượng Khương Trần đều đặt hết lên việc xử lí vết thương cho Tây Lăng Thiên Lâm, mãi đến khi xác định vết khâu rất nhiều lần mới tiền hành băng bó, sau đó Phượng Khương Trần phát hiện có điều không đúng.
Phượng Khương Trần lạnh lùng nhìn Tây Lăng Dao Hân, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo. Tây Lăng Dao Hân nhìn thấy, bộ dạng như muốn so cao thấp với Phượng Khương Trần, nào ngờ Phượng Khương Trần chỉ liếc nhìn này, sau đó dời đi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.