Chương 58
Tg Hoang
29/07/2021
“Phán đoán này của ta không sai, nhưng mà vừa rồi ta cũng đã nói rồi, đứa trẻ sau khi uống sữa mẹ xong mới chết, hơn nữa sau khi cho đứa trẻ bú xong, nàng ta trực tiếp ôm đứa trẻ ngủ”.
“Ngươi dựa vào cái gì mà suy đoán như vậy?” Tạ Tam đột nhiên trở nên nghỉ ngờ khi thấy Phượng Khương Trần chắc chắn như vậy.
Mẫu thân của đứa trẻ vừa nghe thấy trực tiếp sững sờ tại chỗ, không dám hú lên nữa.
Phượng Khương Trần liếc nhìn nữ nhân kia, tiếp tục chỉ vào thi thể của đứa trẻ nói: “Ngươi nhìn y phục của đứa trẻ ở bên phải rõ ràng là nhăn hơn bên trái, hơn nữa trên y phục còn có vết tích của sữa. Đó có lẽ là sau khi mẫu thân của đứa trẻ ngủ. Vô thức lưu lại.
Nếu tất cả những điều trên còn không thể chứng minh phán đoán của ta là đúng, vậy thì mẫu thân của đứa trẻ, nhìn vào ánh mắt của vị phu nhân đó cũng có thể chứng minh điều ta nói là đúng.
Trong mắt của nàng ta, không phải là sự phẫn nộ khi nhìn thấy hung thủ, mà là sự đắc ý và ghen tị. Ta nghĩ nàng ta đắc ý, mình đã thành công dùng một tai nạn vu oan giá hoạ”
“Không phải, không phải, ngươi nói bậy, ngươi đang nói bậy, ta làm sao có thể, làm sao có thể giết chính con trai của mình, ta không có, ta không có” Mẫu thân của đứa lấy lai thần trí hét lớn lên.
Tội danh này một khi chứng thực, nàng ta sẽ xong mất.
Phượng Khương Trần lại không có ý nghĩ đồng tình chút nào: “Ta đã nói rồi, đứa trẻ không phải là do ngươi giết. Nó chỉ là vì sơ suất của.
ngươi mà chết. Loại tại nạn như vậy vốn không ít. Trẻ con còn quá nhỏ không thể biểu đạt được nhu cầu của mình, giống như trời lạnh, phụ mẫu sợ đứa trẻ lạnh cóng mà mặc y phục dày và nặng như vậy sẽ dễ làm tổn thương tim phổi của đứa trẻ, chăm sóc trẻ là một công việc rất tỉ mỉ, ngươi muốn tự mình chăm tốt cho con là chuyện tốt, đáng tiếc ngươi không có đủ kinh nghiệm. “
Phượng Khương Trần lắc đầu.
Nàng mơ hồ có thể đoán được, tiểu thiếp này là sợ con của mình bị người khác hạ độc thủ trong đại trạch này, cho nên kiên trì muốn đích thân chăm sóc, nhưng lại không nghĩ… vận mệnh trêu người.
Nữ nhân của đại trạch, không dễ trà trộn vào!
Nghĩ đến điều này, Phượng Khương Trần cảm thấy mình thật may mắn, ít nhất nàng không có xuyên không vào tiểu thiếp của một nam nhân nào đó, nếu không nàng thật sự sẽ khóc đến chết mất …
“Tiện nhân, tiện nhân, cái đồ tiện nhân nhà ngươi” Tạ nhị lão gia tay đấm chân đá vào người tiểu thiếp.
Phượng Khương Trần vốn dĩ muốn thuyết phục vài lời, nhưng bị ánh mắt của Vương Thất ngăn lại.
Loại chuyện này không phải là Phượng Khương Trần có tư cách để nói.
Phượng Khương Trần thở dài một hơi, lẳng lặng quay người lại, thu dọn dao cụ của mình và phân loại riêng những thứ đã qua sử dụng và chưa sử dụng.
“Tam Công Tử, bây giờ thì tốt rồi, nhà họ Vương của ta có thể coi như là nổi oán đã được rửa sạch” Vương Thất ngồi xuống, trên mặt nở nụ cười.
Thể diện của nhà họ Vương đã giữ được rồi, về phần nhà họ Tạ sao, vậy thì chả liên quan gì đến Vương Thất cả.
Trị Phượng Khương Trần sao? Chuyện này đã không thể xảy ra, Phượng Khương Trần quả thực có khả năng.
Vệ đại nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng ông ta có vẻ rất bất tài trong vụ việc này, nhưng ít nhất cũng không đắc tội người ta, trên quan trường hỗn độn, có năng lực hay không cũng không quan trọng, chỉ cần thắng là được rồi.
“Ngày sau, tôi sẽ để nhị thúc đích thân đến nhà họ Vương để tạ lỗi”
Tạ Tam cũng không phải là người không độ lượng.
Sự thật đang đặt ở trước mặt.
Không phải là nữ tử nhà họ Vương hạ sát thủ, giao tình giữa hai nhà Tạ Vương sau này vẫn có thể tiếp tục duy trì.
“Ngươi dựa vào cái gì mà suy đoán như vậy?” Tạ Tam đột nhiên trở nên nghỉ ngờ khi thấy Phượng Khương Trần chắc chắn như vậy.
Mẫu thân của đứa trẻ vừa nghe thấy trực tiếp sững sờ tại chỗ, không dám hú lên nữa.
Phượng Khương Trần liếc nhìn nữ nhân kia, tiếp tục chỉ vào thi thể của đứa trẻ nói: “Ngươi nhìn y phục của đứa trẻ ở bên phải rõ ràng là nhăn hơn bên trái, hơn nữa trên y phục còn có vết tích của sữa. Đó có lẽ là sau khi mẫu thân của đứa trẻ ngủ. Vô thức lưu lại.
Nếu tất cả những điều trên còn không thể chứng minh phán đoán của ta là đúng, vậy thì mẫu thân của đứa trẻ, nhìn vào ánh mắt của vị phu nhân đó cũng có thể chứng minh điều ta nói là đúng.
Trong mắt của nàng ta, không phải là sự phẫn nộ khi nhìn thấy hung thủ, mà là sự đắc ý và ghen tị. Ta nghĩ nàng ta đắc ý, mình đã thành công dùng một tai nạn vu oan giá hoạ”
“Không phải, không phải, ngươi nói bậy, ngươi đang nói bậy, ta làm sao có thể, làm sao có thể giết chính con trai của mình, ta không có, ta không có” Mẫu thân của đứa lấy lai thần trí hét lớn lên.
Tội danh này một khi chứng thực, nàng ta sẽ xong mất.
Phượng Khương Trần lại không có ý nghĩ đồng tình chút nào: “Ta đã nói rồi, đứa trẻ không phải là do ngươi giết. Nó chỉ là vì sơ suất của.
ngươi mà chết. Loại tại nạn như vậy vốn không ít. Trẻ con còn quá nhỏ không thể biểu đạt được nhu cầu của mình, giống như trời lạnh, phụ mẫu sợ đứa trẻ lạnh cóng mà mặc y phục dày và nặng như vậy sẽ dễ làm tổn thương tim phổi của đứa trẻ, chăm sóc trẻ là một công việc rất tỉ mỉ, ngươi muốn tự mình chăm tốt cho con là chuyện tốt, đáng tiếc ngươi không có đủ kinh nghiệm. “
Phượng Khương Trần lắc đầu.
Nàng mơ hồ có thể đoán được, tiểu thiếp này là sợ con của mình bị người khác hạ độc thủ trong đại trạch này, cho nên kiên trì muốn đích thân chăm sóc, nhưng lại không nghĩ… vận mệnh trêu người.
Nữ nhân của đại trạch, không dễ trà trộn vào!
Nghĩ đến điều này, Phượng Khương Trần cảm thấy mình thật may mắn, ít nhất nàng không có xuyên không vào tiểu thiếp của một nam nhân nào đó, nếu không nàng thật sự sẽ khóc đến chết mất …
“Tiện nhân, tiện nhân, cái đồ tiện nhân nhà ngươi” Tạ nhị lão gia tay đấm chân đá vào người tiểu thiếp.
Phượng Khương Trần vốn dĩ muốn thuyết phục vài lời, nhưng bị ánh mắt của Vương Thất ngăn lại.
Loại chuyện này không phải là Phượng Khương Trần có tư cách để nói.
Phượng Khương Trần thở dài một hơi, lẳng lặng quay người lại, thu dọn dao cụ của mình và phân loại riêng những thứ đã qua sử dụng và chưa sử dụng.
“Tam Công Tử, bây giờ thì tốt rồi, nhà họ Vương của ta có thể coi như là nổi oán đã được rửa sạch” Vương Thất ngồi xuống, trên mặt nở nụ cười.
Thể diện của nhà họ Vương đã giữ được rồi, về phần nhà họ Tạ sao, vậy thì chả liên quan gì đến Vương Thất cả.
Trị Phượng Khương Trần sao? Chuyện này đã không thể xảy ra, Phượng Khương Trần quả thực có khả năng.
Vệ đại nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng ông ta có vẻ rất bất tài trong vụ việc này, nhưng ít nhất cũng không đắc tội người ta, trên quan trường hỗn độn, có năng lực hay không cũng không quan trọng, chỉ cần thắng là được rồi.
“Ngày sau, tôi sẽ để nhị thúc đích thân đến nhà họ Vương để tạ lỗi”
Tạ Tam cũng không phải là người không độ lượng.
Sự thật đang đặt ở trước mặt.
Không phải là nữ tử nhà họ Vương hạ sát thủ, giao tình giữa hai nhà Tạ Vương sau này vẫn có thể tiếp tục duy trì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.