Chương 643
Tg Hoang
10/10/2021
Phượng Khương Trần gian nan gật đầu. Nàng hiểu được lần này xem như
lần đầu tiên Đại tiểu thư Trung Nghĩa hầu phủ trực tiếp ra ngoài ngoại
giao, không thể ăn mặc bố y như mọi ngày rồi đi ra cửa được.
Mặc dù nàng không thích mang mấy thứ trang sức kêu đinh đang này, nhưng về để không mất lễ, Phượng Khương Trần vẫn ý thức được, rằng mặt mũi là mặt mũi, phải cho người ta, nhưng phải tránh chính mình.
“Hi hi, tiểu thư, người đừng lo lắng, nô tỳ sẽ không để tiểu thư ăn mặc mộc mạc đâu.” Thị nữ cũng là người của Vương gia, ngày thường các nàng thấy Phượng Khương Trần hòa khí, cũng giảm bớt mấy phần câu nệ.
“Trước kia công tử cũng đã nói sở thích của tiểu thư người cho chúng nô tỳ rồi. Công tử nói tiểu thư tối thiểu cũng nên có phong phạm của quý nữ. Chắc chắn nôi tỳ sẽ giúp tiểu thư điểm trang thật tốt!” Trên mặt người thị nữ đang cầm một cái quần lụa mỏng màu đỏ thẫm toàn là ý vui vẻ, khiến Phượng Khương Trần cảm nhận được một loại cảm giác phải xuất giá, mà đối tượng nàng phải gả đi lại là.
Khụ khụ, Phượng Khương Trần bị chính suy nghĩ này của mình dọa sợ, xém thì chết khiếp, mặt đỏ lên như bị thiêu.
Ông trời ạ, gần đây nàng bị làm sao vậy, suốt ngày cứ nghĩ những thứ không nên có. Mùa xuân cũng đã đi qua lâu như vậy rồi, thế mà nàng còn ở đây phạm vào chuyện mê gái.
Nhất định là do Cửu Hoàng thúc!
Cũng do Cửu Hoàng thúc cả, trêu cợt nàng trong xe ngựa như vậy, hại nàng cả buổi cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Nghĩ đến Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trầnlại càng đằng hắng nghiêm trọng hơn, suýt nữa đã đau đến sốc hông.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?”
“Tiểu thư, nhanh lên, mau uống nước!”
Nha hoàn nào được Vương gia đưa đến cũng được huấn luyện cẩn thận, thấy Phượng Khương Trần như vậy, họ cũng không vây lại như ong vỡ tổ, chỉ có hai người đứng gần nàng nhất là châm trà cho nàng, một người lại thuận khí cho nàng.
Động tác của hai nha hoàn này tự nhiên mà chân thành, hoàn toàn là xem Phượng Khương Trần như một người chủ.
Trong lòng Phượng Khương Trần có cảm giác cảm thán. Haizz! Nàng nợ rồi phải trả Vương Cẩm Lăng cái gì, tất nhiên là Phượng Khương Trần càng rõ ràng. Nàng muốn trả lại, hẳn là sẽ khiến Vương Cẩm Lăng hoàn toàn tổn thương.
Sau khi uống nước xong, nàng lại ho nhẹ hai tiếng. Phượng Khương Trần đã không còn chuyện gì nữa, vẫy tay áo ra ý bảo không muốn uống nữa: “Thay quần áo giúp ta!”
Phượng Khương Trần hoàn toàn không có ý định sẽ tự mình ra tay, hai tay vỗ một tiếng, đã giao hết toàn bộ cho bọn nha hoàn.
Trong lúc nàng sinh bệnh, thật cá sự vụ đều là từ nha hoàn để ý giúp, dần dà nàng cũng đã quen với cuộc sống có người chuẩn bị cho tất cả rồi.
Những chuyện vặt này có người làm xong xuôi cả rồi, sao phải tự mình ra tay, lãng phí thêm nhiều thời gian?
Về phần xướng lên chuyện nhân quyền, làm bằng hữu của nha hoàn, để nha hoàn có địa vị ngang hàng với chính mình, Phượng Khương Trần sẽ không làm loại chuyện như vậy. Nàng cũng không phải loại người ngu ngốc như Lý Tưởng kia, ở nơi này mà hô hào muốn có nhân quyền, mọi người bình đẳng.
Nếu nàng giảng nhân quyền cho nha hoàn, yêu cầu kết bái của nha hoàn, v..v, đối phương sẽ chỉ cho là nàng đang bố thí mình, là thương hại, chứ căn bản không hề thật lòng đối đãi với người ấy.
Giai cấp rõ ràng, thân phận là một khoảng cách lớn không thể vượt qua. Không phải nhờ một lời nàng nói mà họ có thể vượt qua được, hơn nữa nếu nàng xem một nha hoàn như tỷ muội, giảng nhân quyền với nha hoàn, vậy ai sẽ lo chuyện nấu nước, thổi cơm, quét tướt?
Nàng cũng không thể quá quắt kiểu một bên gọi người ta là bằng hữu, một bên lại ra lệnh cho người ta làm việc, sai khiến người ta như kẻ hầu.
Trước kia ở trường học, nàng thường xuyên nghe mấy đàn em bàn luận về những cuốn tiểu thuyết xuyên không. Mấy nữ nhân vật chính trong mấy cuốn sách đó đều thích giảng nhân quyền với nha hoàn, coi nha hoàn bên cạnh như tỷ muội, thổ lộ tình cảm với nha hoàn, nhưng cuối cùng kết quả là nha hoàn đó phản bội nàng ta.
Lúc ấy đàn em không ngừng phê phán nha hoàn kia rất đáng giận, coi lòng tốt của nữ chủ trở thành lòng lang dạ thú, nhưng Phượng Khương Trần lại cảm thấy chuyện đó rất bình thường.
Nha hoàn cũng có kiêu ngạo và tôn nghiêm của mình. Ngươi là một thiên kim đại tiểu thư, đột nhiên lại xưng tỷ gọi muội với một nha hoàn, ngươi ta chỉ nghĩ là ngươi có âm mưu gì đó, hay là muốn bố thí.
Mặc dù nàng không thích mang mấy thứ trang sức kêu đinh đang này, nhưng về để không mất lễ, Phượng Khương Trần vẫn ý thức được, rằng mặt mũi là mặt mũi, phải cho người ta, nhưng phải tránh chính mình.
“Hi hi, tiểu thư, người đừng lo lắng, nô tỳ sẽ không để tiểu thư ăn mặc mộc mạc đâu.” Thị nữ cũng là người của Vương gia, ngày thường các nàng thấy Phượng Khương Trần hòa khí, cũng giảm bớt mấy phần câu nệ.
“Trước kia công tử cũng đã nói sở thích của tiểu thư người cho chúng nô tỳ rồi. Công tử nói tiểu thư tối thiểu cũng nên có phong phạm của quý nữ. Chắc chắn nôi tỳ sẽ giúp tiểu thư điểm trang thật tốt!” Trên mặt người thị nữ đang cầm một cái quần lụa mỏng màu đỏ thẫm toàn là ý vui vẻ, khiến Phượng Khương Trần cảm nhận được một loại cảm giác phải xuất giá, mà đối tượng nàng phải gả đi lại là.
Khụ khụ, Phượng Khương Trần bị chính suy nghĩ này của mình dọa sợ, xém thì chết khiếp, mặt đỏ lên như bị thiêu.
Ông trời ạ, gần đây nàng bị làm sao vậy, suốt ngày cứ nghĩ những thứ không nên có. Mùa xuân cũng đã đi qua lâu như vậy rồi, thế mà nàng còn ở đây phạm vào chuyện mê gái.
Nhất định là do Cửu Hoàng thúc!
Cũng do Cửu Hoàng thúc cả, trêu cợt nàng trong xe ngựa như vậy, hại nàng cả buổi cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Nghĩ đến Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trầnlại càng đằng hắng nghiêm trọng hơn, suýt nữa đã đau đến sốc hông.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?”
“Tiểu thư, nhanh lên, mau uống nước!”
Nha hoàn nào được Vương gia đưa đến cũng được huấn luyện cẩn thận, thấy Phượng Khương Trần như vậy, họ cũng không vây lại như ong vỡ tổ, chỉ có hai người đứng gần nàng nhất là châm trà cho nàng, một người lại thuận khí cho nàng.
Động tác của hai nha hoàn này tự nhiên mà chân thành, hoàn toàn là xem Phượng Khương Trần như một người chủ.
Trong lòng Phượng Khương Trần có cảm giác cảm thán. Haizz! Nàng nợ rồi phải trả Vương Cẩm Lăng cái gì, tất nhiên là Phượng Khương Trần càng rõ ràng. Nàng muốn trả lại, hẳn là sẽ khiến Vương Cẩm Lăng hoàn toàn tổn thương.
Sau khi uống nước xong, nàng lại ho nhẹ hai tiếng. Phượng Khương Trần đã không còn chuyện gì nữa, vẫy tay áo ra ý bảo không muốn uống nữa: “Thay quần áo giúp ta!”
Phượng Khương Trần hoàn toàn không có ý định sẽ tự mình ra tay, hai tay vỗ một tiếng, đã giao hết toàn bộ cho bọn nha hoàn.
Trong lúc nàng sinh bệnh, thật cá sự vụ đều là từ nha hoàn để ý giúp, dần dà nàng cũng đã quen với cuộc sống có người chuẩn bị cho tất cả rồi.
Những chuyện vặt này có người làm xong xuôi cả rồi, sao phải tự mình ra tay, lãng phí thêm nhiều thời gian?
Về phần xướng lên chuyện nhân quyền, làm bằng hữu của nha hoàn, để nha hoàn có địa vị ngang hàng với chính mình, Phượng Khương Trần sẽ không làm loại chuyện như vậy. Nàng cũng không phải loại người ngu ngốc như Lý Tưởng kia, ở nơi này mà hô hào muốn có nhân quyền, mọi người bình đẳng.
Nếu nàng giảng nhân quyền cho nha hoàn, yêu cầu kết bái của nha hoàn, v..v, đối phương sẽ chỉ cho là nàng đang bố thí mình, là thương hại, chứ căn bản không hề thật lòng đối đãi với người ấy.
Giai cấp rõ ràng, thân phận là một khoảng cách lớn không thể vượt qua. Không phải nhờ một lời nàng nói mà họ có thể vượt qua được, hơn nữa nếu nàng xem một nha hoàn như tỷ muội, giảng nhân quyền với nha hoàn, vậy ai sẽ lo chuyện nấu nước, thổi cơm, quét tướt?
Nàng cũng không thể quá quắt kiểu một bên gọi người ta là bằng hữu, một bên lại ra lệnh cho người ta làm việc, sai khiến người ta như kẻ hầu.
Trước kia ở trường học, nàng thường xuyên nghe mấy đàn em bàn luận về những cuốn tiểu thuyết xuyên không. Mấy nữ nhân vật chính trong mấy cuốn sách đó đều thích giảng nhân quyền với nha hoàn, coi nha hoàn bên cạnh như tỷ muội, thổ lộ tình cảm với nha hoàn, nhưng cuối cùng kết quả là nha hoàn đó phản bội nàng ta.
Lúc ấy đàn em không ngừng phê phán nha hoàn kia rất đáng giận, coi lòng tốt của nữ chủ trở thành lòng lang dạ thú, nhưng Phượng Khương Trần lại cảm thấy chuyện đó rất bình thường.
Nha hoàn cũng có kiêu ngạo và tôn nghiêm của mình. Ngươi là một thiên kim đại tiểu thư, đột nhiên lại xưng tỷ gọi muội với một nha hoàn, ngươi ta chỉ nghĩ là ngươi có âm mưu gì đó, hay là muốn bố thí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.