Chương 709
Tg Hoang
24/10/2021
Thị vệ Trác Đông Minh đưa cho Phượng Khương Trần không phải là lính
mới sợ chết, đều đã đi đến chiến trường, là người lính lão luyện đã từng thấy máu, lúc rút rao thì cả người sát khí, có thể dọa người bình
thường đến tè ra quần.
Mấy thị vệ này của Phượng Khương Trần cũng không phải người nhân từ nương tay, trước đó do dự là vì không muốn đao của mình đối đầu với bách tính ở Đông Lăng, dính máu của dân chúng Đông Lăng, nhưng rõ ràng mấy tên ăn mày này không giống bách tính vô tội thông thường.
Bọn hắn không phải đang trên chiến trường, phàm là người đối nghịch với chủ tử ở trước mặt chính là kẻ thù, nhân tù với kẻ thù chính là tàn nhẫn đối với mình, dù là những người này không có sức phòng thủ thì thị vệ cũng không nương tay.
Những tên ăn mày này còn cho rằng thị vệ chỉ rút đao để hù dọa bọn hắn, không ngờ là thị vệ này lại thật sự ra tay, mắt từng người lập tức đỏ lên, sợ hãi muốn bỏ đi nhưng không biết ai lại lớn tiếng nói một câu:
“Con gái của hầu tước trung thành lại thông dâm với người khác trước hôn lệ, bây giờ lại xem bách tính như cỏ rác, muốn giết thì cứ giết, bạo lực đã thành tính rồi, bọn ta liều mạng với ngươi, chúng ta nhiều người thì sao phải sợ nàng ta, liều mạng với nàng ta.
Những người quyền quý này ăn uống no say mỗi ngày, chúng ta lại ăn đói mặc rách, một bữa no lại một bữa đói, giết nàng ta, giết vị thiên kim tiểu thư không xem chúng ta là con người này…”
Nói một hồi, nói ra hết u uất trong lòng của đám ăn mắt, lại nói không có dân thường nào không hen ghét quý tộc, không có tên ăn mày nào lại không hận đám người cao cao tại thượng, chà đạp bọn hắn dưới chân quý tộc, bọn hắn đã ảo tưởng vô số lần, nếu như mình cũng xuất thân từ những nhà quyền quý sẽ như thế nào…
Bình thường bọn hắn không có gan khiêu khích quyền uy của quý tộc, nhưng hôm nay bọn hắn có nhiều người như vậy thì sợ gì chứ…
Có người kích động, có người dẫn đầu, bọn hắn đã náo loạn mở đầu, bị bắt được chắc chắn là tội chết, náo loạn thêm chút nữa thì bọn hắn cũng không sợ.
“Liều mạng cùng bọn họ.”
“Nói đúng lắm, dựa vào đâu mà bọn hắn được nổi tiếng rồi ăn uống no say chúng ta ngay cả cơm cũng không đủ ăn no.”
Sau một phen kích động, những tên ăn mày đang chuẩn bị lùi lại lại vọt lên, dáng vẻ hung ác như mất cả chì lẫn chài.
Một tên ăn mày sao có thể nói ra lời như vậy chứ, Phượng Khương Trần ngồi ở trong xe ngựa, cười lạnh lùng một tiếng, ngay khi những tên ăn mày kia xông lên, Phượng Khương Trần cũng hạ lệnh:
“Còn lo lắng cái gì mà chưa ra tay, chẳng lẽ các ngươi còn chờ đám dân chúng làm loạn này giết chết ta rồi mới ra tay à?” Phượng Khương Trần lạnh lùng hạ lệnh.
Nàng đã sớm biết lời đồn đại sẽ dẫn đến chuyện không tốt, vậy nên lúc ra cửa đã mang theo một nửa thị vệ trong phủ, mặc dù chỉ có mười sáu người nhưng đối phó với hơn trăm dân thường cũng không thành vấn đề.
Đã muốn làm loạn thì nàng sẽ náo loạn một trận thật lớn, dù sao thì người cuối cùng kết thúc công việc chắc chắn không phải là nàng.
“Nhớ kĩ, một người cũng không cho phép chạy.”
“Tuân lệnh.” Giờ khắc này, bọn thị vệ lại càng không khách khí, người phân thành hai nhóm, tám người ngay lập tức bảo vệ xe ngựa ở giữa, bảo vệ Phượng Khương Trần, tám người còn lại nhảy ra bên ngoài vòng vây, vây quanh tên ăn mày, hễ có người xông lên sẽ bị chém giết, hễ có người chạy ra bên ngoài cũng sẽ mất mạng hết.
Mặc dù nói là thị vệ của Phượng Khương Trần dũng mãnh thiện chiến, nhưng mà đối phương có rất nhiều người, có mấy cái tên ăn mày thừa dịp bò loạn xạ lên xe ngựa, muốn đẩy cửa xe ngựa ra nhưng lại không biết mở cửa này như thế nào… Phượng Khương Trần không hề sốt ruột, bình tĩnh ngồi im trong xe ngựa, mãi đến khi xe ngựa đung đưa mà lay hai tên nha hoàn một chút: “Sao vậy? Hai người các ngươi còn không xuất thủ, chẳng lẽ lại đợi chủ tử ta đích thân ra tay, chờ ta bảo vệ các người?”
“Tiểu thư? Chúng ta…” Sắc mặt hai tên nha hoàn trắng bệch, nhìn một chút thì phát hiện đối phương cũng giống như mình, mặt mũi đầy lo lắng và nghi ngờ.
Làm sao tiểu thư biết các nàng biết võ công, rõ ràng các nàng che giấu rất tốt mà.
Mấy thị vệ này của Phượng Khương Trần cũng không phải người nhân từ nương tay, trước đó do dự là vì không muốn đao của mình đối đầu với bách tính ở Đông Lăng, dính máu của dân chúng Đông Lăng, nhưng rõ ràng mấy tên ăn mày này không giống bách tính vô tội thông thường.
Bọn hắn không phải đang trên chiến trường, phàm là người đối nghịch với chủ tử ở trước mặt chính là kẻ thù, nhân tù với kẻ thù chính là tàn nhẫn đối với mình, dù là những người này không có sức phòng thủ thì thị vệ cũng không nương tay.
Những tên ăn mày này còn cho rằng thị vệ chỉ rút đao để hù dọa bọn hắn, không ngờ là thị vệ này lại thật sự ra tay, mắt từng người lập tức đỏ lên, sợ hãi muốn bỏ đi nhưng không biết ai lại lớn tiếng nói một câu:
“Con gái của hầu tước trung thành lại thông dâm với người khác trước hôn lệ, bây giờ lại xem bách tính như cỏ rác, muốn giết thì cứ giết, bạo lực đã thành tính rồi, bọn ta liều mạng với ngươi, chúng ta nhiều người thì sao phải sợ nàng ta, liều mạng với nàng ta.
Những người quyền quý này ăn uống no say mỗi ngày, chúng ta lại ăn đói mặc rách, một bữa no lại một bữa đói, giết nàng ta, giết vị thiên kim tiểu thư không xem chúng ta là con người này…”
Nói một hồi, nói ra hết u uất trong lòng của đám ăn mắt, lại nói không có dân thường nào không hen ghét quý tộc, không có tên ăn mày nào lại không hận đám người cao cao tại thượng, chà đạp bọn hắn dưới chân quý tộc, bọn hắn đã ảo tưởng vô số lần, nếu như mình cũng xuất thân từ những nhà quyền quý sẽ như thế nào…
Bình thường bọn hắn không có gan khiêu khích quyền uy của quý tộc, nhưng hôm nay bọn hắn có nhiều người như vậy thì sợ gì chứ…
Có người kích động, có người dẫn đầu, bọn hắn đã náo loạn mở đầu, bị bắt được chắc chắn là tội chết, náo loạn thêm chút nữa thì bọn hắn cũng không sợ.
“Liều mạng cùng bọn họ.”
“Nói đúng lắm, dựa vào đâu mà bọn hắn được nổi tiếng rồi ăn uống no say chúng ta ngay cả cơm cũng không đủ ăn no.”
Sau một phen kích động, những tên ăn mày đang chuẩn bị lùi lại lại vọt lên, dáng vẻ hung ác như mất cả chì lẫn chài.
Một tên ăn mày sao có thể nói ra lời như vậy chứ, Phượng Khương Trần ngồi ở trong xe ngựa, cười lạnh lùng một tiếng, ngay khi những tên ăn mày kia xông lên, Phượng Khương Trần cũng hạ lệnh:
“Còn lo lắng cái gì mà chưa ra tay, chẳng lẽ các ngươi còn chờ đám dân chúng làm loạn này giết chết ta rồi mới ra tay à?” Phượng Khương Trần lạnh lùng hạ lệnh.
Nàng đã sớm biết lời đồn đại sẽ dẫn đến chuyện không tốt, vậy nên lúc ra cửa đã mang theo một nửa thị vệ trong phủ, mặc dù chỉ có mười sáu người nhưng đối phó với hơn trăm dân thường cũng không thành vấn đề.
Đã muốn làm loạn thì nàng sẽ náo loạn một trận thật lớn, dù sao thì người cuối cùng kết thúc công việc chắc chắn không phải là nàng.
“Nhớ kĩ, một người cũng không cho phép chạy.”
“Tuân lệnh.” Giờ khắc này, bọn thị vệ lại càng không khách khí, người phân thành hai nhóm, tám người ngay lập tức bảo vệ xe ngựa ở giữa, bảo vệ Phượng Khương Trần, tám người còn lại nhảy ra bên ngoài vòng vây, vây quanh tên ăn mày, hễ có người xông lên sẽ bị chém giết, hễ có người chạy ra bên ngoài cũng sẽ mất mạng hết.
Mặc dù nói là thị vệ của Phượng Khương Trần dũng mãnh thiện chiến, nhưng mà đối phương có rất nhiều người, có mấy cái tên ăn mày thừa dịp bò loạn xạ lên xe ngựa, muốn đẩy cửa xe ngựa ra nhưng lại không biết mở cửa này như thế nào… Phượng Khương Trần không hề sốt ruột, bình tĩnh ngồi im trong xe ngựa, mãi đến khi xe ngựa đung đưa mà lay hai tên nha hoàn một chút: “Sao vậy? Hai người các ngươi còn không xuất thủ, chẳng lẽ lại đợi chủ tử ta đích thân ra tay, chờ ta bảo vệ các người?”
“Tiểu thư? Chúng ta…” Sắc mặt hai tên nha hoàn trắng bệch, nhìn một chút thì phát hiện đối phương cũng giống như mình, mặt mũi đầy lo lắng và nghi ngờ.
Làm sao tiểu thư biết các nàng biết võ công, rõ ràng các nàng che giấu rất tốt mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.