Chương 70
Tg Hoang
03/08/2021
“Không phải chứ, còn không đưa tiền khám bệnh nữa? Đây đã là lần thứ hai rồi, ta bỏ ra sức lực, còn phải bỏ tiền, tiếp tục như vậy, ta không may chết thì sao? Làm bác sĩ làm đến tình trạng này của ta, đây cũng quá uất ức rồi”
Phượng Khương Trần than phiền, nhưng lại than phiền cũng chỉ có thể nhẫn nhịn lấy, bởi vì chính chủ đã đi rồi. Coi như chính chủ ở đây, nàng cũng không có can đảm nói nam nhân đeo mặt nạ kia đưa tiền, luôn có cảm giác nói chuyện không thông được với nam nhân kia.
A… Phượng Khương Trần lạnh sống lưng, vứt nam nhân áo đeo mặt nạ mặc áo đen kia ra khỏi đầu, thu thập dọn xong rồi, Phượng Khương Trần mặc đồ lên giường ngủ. Thời điểm trước khi ngủ, vẫn không quên dán một tờ giấy ở ngoài cửa, trên đó viết: “Xin đừng làm phiền!”
Bởi vì bốn chữ này, Chu Hành ở cửa ra vào sững sờ nửa ngày, do dự mãi, rút lại tay muốn gõ cửa tay, lặng lẽ rời đi.
Thời gian Tô Văn Thanh đứng ở cổng đã một nén nhanh, trong lòng giấy giụa, cuối cùng vẫn từ bỏ, quay người rời đi.
Vương Thất bày một cái bàn ở cửa ra vào, uống ba ấm trà, vẫn không đợi được người, mấy lần muốn gõ cửa đều bị Chu Hành chặn lại.
“Tính tình tỷ tỷ của ta không tốt, có tật xấu khi rời giường, Trừ khi à chuyện quan trọng liên quan đến mạng người, nếu không phải, ngươi dám làm phiền tỷ ấy khi ngủ, kết quả tuyệt đối vượt là thảm đến mức ngươi tưởng tượng nổi. Ta chính là ví dụ tốt nhất”
Chu Hành nghiêng mặt, lộ ra cánh tay không cẩn thận đụng bị thương hômqua. Vết sưng tím xanh, vừa nhìn liền biết người ra tay cực nặng.
Được, không làm phiền. Vương Thất thở dài.
“Chu Hành, nếu như Phượng tiểu thư tỉnh dậy, làm phiền ngươi chuyển lời đến nàng ta một tiếng, nói Vương Thất tới tìm nàng ấy”
Hôm qua sau khi hắn trở về, cố ý để người đi hỏi thăm một chút chuyện của Tô gia, đồng thời tìm đến trước mặt Tô Văn Thanh hỏi.
Phượng Khương Trần thật sự cứu được đệ đệ nghe bảo đã chết của hắn, Tô Văn Hàng.
Bởi vì chuyện này, lòng tin của Vương Thất với Phượng Khương Trần đã nhiều hơn mấy phần. Có lẽ Phượng Khương Trần có cách chữa mắt của ca ca. Chỉ cần mắt ca ca hắn tốt lên, như vậy chủ nhân thứ ba của Vương gia liền xuất hiện.
Vương Thất hiểu rõ, hắn ưu tú, nhưng thua xa ca ca hắn, Vương Cẩm lăng, Vương gia ở trong tay hắn chỉ có thể bảo trì tình tình hiện tại, nhưng ở trong tay ca ca hắn lại là có thể tiến thêm một bước. Cho nên, cho dù là có một chút hi vọng, hắn cũng không muốn từ bỏ.
Mặt trời lặn về phía tây, Vương Thất biết hôm nay không gặp được Phượng Khương Trần, đành phải rời đi.
Đồng thời ở trong lòng âm thầm mắng rủa, đời trước Phượng Khương Trần là heo à? Ngủ hai ngày hai đêm, còn chưa tỉnh dậy.
Nếu không phải, nhìn xuyên qua cửa sổ có thể thấy Phượng Khương Trần nằm trên giường, thỉnh thoảng xoay người gì đó, hắn cũng nghỉ ngờ là trong phòng không có ai, hoặc là trực tiếp ngủ đến chết rồi.
Vương Thất không biết, chân trước hắn vừa đi, chân sau Phượng Khương Trần đã tỉnh. Chuyện đầu tiên mà cô nương này tỉnh lại chính lớn tiếng nói với ngoài cửa: “Chu Hành, tỷ đói, tỷ muốn ăn cơm, tỷ sắp chết đói Lúc này dáng vẻ Phượng Khương Trần nào có chút mệt mỏi nào, sau khi tỉnh giấc, tinh thần cả người sảng khoái, gương mặt đỏ bừng giống như quả táo. Ở trong mùa vẫn còn lạnh chợt ấm lên, một thân áo mỏng nhìn qua cực kỳ có sức sống.
Cái gọi là nhìn quen liên không lạ, Chu Hành bưng ăn đồ ăn vào, nhìn thấy Phượng Khương Trần như vậy, trực tiếp ngẩng đầu nhìn lên trời, làm bộ không thấy gì.
Phượng Khương Trần nhanh chóng rửa xong mặt, không chút khách khí xông lên. Sau khi ba chén cơm vào trong bụng, Phượng Khương Trần hài lòng thả đũa xuống. Chu Hành chịu vất vẻ thu dọn bát đũa. Phượng Khương Trần vốn muốn giúp đỡ, lại kém chút làm cho chén đang cầm trong tay bị rơi.
“Tỷ… coi như đệ xin tỷ, tỷ đừng làm, để đệ” Chu Hành nhìn đôi bàn tay thon dài trắng trẻo kia của Phượng Khương Trần, sợ làm thương tay nàng, vội vàng đẩy nàng ra.
Nói đùa gì chứ, bàn tay xinh đẹp như vậy, nếu như lỡ làm bị thương, vậy thật sự là phạm tội. Tay này của Phượng Khương Trần thích hợp cầm đao, không thích hợp để rửa chén.
Phượng Khương Trần than phiền, nhưng lại than phiền cũng chỉ có thể nhẫn nhịn lấy, bởi vì chính chủ đã đi rồi. Coi như chính chủ ở đây, nàng cũng không có can đảm nói nam nhân đeo mặt nạ kia đưa tiền, luôn có cảm giác nói chuyện không thông được với nam nhân kia.
A… Phượng Khương Trần lạnh sống lưng, vứt nam nhân áo đeo mặt nạ mặc áo đen kia ra khỏi đầu, thu thập dọn xong rồi, Phượng Khương Trần mặc đồ lên giường ngủ. Thời điểm trước khi ngủ, vẫn không quên dán một tờ giấy ở ngoài cửa, trên đó viết: “Xin đừng làm phiền!”
Bởi vì bốn chữ này, Chu Hành ở cửa ra vào sững sờ nửa ngày, do dự mãi, rút lại tay muốn gõ cửa tay, lặng lẽ rời đi.
Thời gian Tô Văn Thanh đứng ở cổng đã một nén nhanh, trong lòng giấy giụa, cuối cùng vẫn từ bỏ, quay người rời đi.
Vương Thất bày một cái bàn ở cửa ra vào, uống ba ấm trà, vẫn không đợi được người, mấy lần muốn gõ cửa đều bị Chu Hành chặn lại.
“Tính tình tỷ tỷ của ta không tốt, có tật xấu khi rời giường, Trừ khi à chuyện quan trọng liên quan đến mạng người, nếu không phải, ngươi dám làm phiền tỷ ấy khi ngủ, kết quả tuyệt đối vượt là thảm đến mức ngươi tưởng tượng nổi. Ta chính là ví dụ tốt nhất”
Chu Hành nghiêng mặt, lộ ra cánh tay không cẩn thận đụng bị thương hômqua. Vết sưng tím xanh, vừa nhìn liền biết người ra tay cực nặng.
Được, không làm phiền. Vương Thất thở dài.
“Chu Hành, nếu như Phượng tiểu thư tỉnh dậy, làm phiền ngươi chuyển lời đến nàng ta một tiếng, nói Vương Thất tới tìm nàng ấy”
Hôm qua sau khi hắn trở về, cố ý để người đi hỏi thăm một chút chuyện của Tô gia, đồng thời tìm đến trước mặt Tô Văn Thanh hỏi.
Phượng Khương Trần thật sự cứu được đệ đệ nghe bảo đã chết của hắn, Tô Văn Hàng.
Bởi vì chuyện này, lòng tin của Vương Thất với Phượng Khương Trần đã nhiều hơn mấy phần. Có lẽ Phượng Khương Trần có cách chữa mắt của ca ca. Chỉ cần mắt ca ca hắn tốt lên, như vậy chủ nhân thứ ba của Vương gia liền xuất hiện.
Vương Thất hiểu rõ, hắn ưu tú, nhưng thua xa ca ca hắn, Vương Cẩm lăng, Vương gia ở trong tay hắn chỉ có thể bảo trì tình tình hiện tại, nhưng ở trong tay ca ca hắn lại là có thể tiến thêm một bước. Cho nên, cho dù là có một chút hi vọng, hắn cũng không muốn từ bỏ.
Mặt trời lặn về phía tây, Vương Thất biết hôm nay không gặp được Phượng Khương Trần, đành phải rời đi.
Đồng thời ở trong lòng âm thầm mắng rủa, đời trước Phượng Khương Trần là heo à? Ngủ hai ngày hai đêm, còn chưa tỉnh dậy.
Nếu không phải, nhìn xuyên qua cửa sổ có thể thấy Phượng Khương Trần nằm trên giường, thỉnh thoảng xoay người gì đó, hắn cũng nghỉ ngờ là trong phòng không có ai, hoặc là trực tiếp ngủ đến chết rồi.
Vương Thất không biết, chân trước hắn vừa đi, chân sau Phượng Khương Trần đã tỉnh. Chuyện đầu tiên mà cô nương này tỉnh lại chính lớn tiếng nói với ngoài cửa: “Chu Hành, tỷ đói, tỷ muốn ăn cơm, tỷ sắp chết đói Lúc này dáng vẻ Phượng Khương Trần nào có chút mệt mỏi nào, sau khi tỉnh giấc, tinh thần cả người sảng khoái, gương mặt đỏ bừng giống như quả táo. Ở trong mùa vẫn còn lạnh chợt ấm lên, một thân áo mỏng nhìn qua cực kỳ có sức sống.
Cái gọi là nhìn quen liên không lạ, Chu Hành bưng ăn đồ ăn vào, nhìn thấy Phượng Khương Trần như vậy, trực tiếp ngẩng đầu nhìn lên trời, làm bộ không thấy gì.
Phượng Khương Trần nhanh chóng rửa xong mặt, không chút khách khí xông lên. Sau khi ba chén cơm vào trong bụng, Phượng Khương Trần hài lòng thả đũa xuống. Chu Hành chịu vất vẻ thu dọn bát đũa. Phượng Khương Trần vốn muốn giúp đỡ, lại kém chút làm cho chén đang cầm trong tay bị rơi.
“Tỷ… coi như đệ xin tỷ, tỷ đừng làm, để đệ” Chu Hành nhìn đôi bàn tay thon dài trắng trẻo kia của Phượng Khương Trần, sợ làm thương tay nàng, vội vàng đẩy nàng ra.
Nói đùa gì chứ, bàn tay xinh đẹp như vậy, nếu như lỡ làm bị thương, vậy thật sự là phạm tội. Tay này của Phượng Khương Trần thích hợp cầm đao, không thích hợp để rửa chén.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.