Chương 738
Tg Hoang
30/10/2021
“Đứng lên đi.’’ Thống lĩnh Cấm vệ quân cũng không muốn làm khó nha
hoàn kia: “Không phải ta không giúp đỡ mà thực sự là có long không có
sức, không có ý chỉ của Hoàng thượng, ta cũng không thể tự tiện làm chủ, như vậy đi, ta sẽ phái người người vào cung hỏi lại một lần nữa.’’
Từ sáng đến chiều, những người mà hắn phái đi đều giống như bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không có về.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?’’ Thống lĩnh Cấm vệ quân lo lắng người của hắn bị giết chết trên đường đi, cho đến khi mặt trời sắp lặn, thống lĩnh Cấm vệ quân cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa, dặn dò người ở lại mấy câu rồi lập tức lao về phía Hoàng cung.
Sau khi đến Hoàng cung mới phát hiện người của hắn đúng là đã bị chặn lại, nhưng không bị giết mà chỉ bị tống vào nhà lao với lý do va chạm với quý nhân.
Một hai người va chạm với quý nhân còn có thể hiểu được, suy cho cùng ở trong cung cấm này có rất nhiều quý nhân, nhưng cả bốn năm người đều va chạm với quý nhân thì thật là quá trùng hợp.
Đến lúc này Cấm vệ quân mới hiểu rõ, có người đang cảnh cáo hắn, bảo hắn không nên quan tâm nhiều đến chuyện của Phượng Khương Trần.
Trong lòng thống lĩnh Cấm vệ quân âm thầm cảm thấy phiền não, chuyện này đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết oan, hắn không muốn đắc tội với người nào, nhưng đã mất công tiến cung một chuyến, cũng không nên trở về vô ích như thế, thế là hắn mỉm cười với thái giám canh cửa, ngượng ngùng nói: “Công công, ti chức có chuyện quan trọng muốn cầu kiến Hoàng thượng.’’
“Lý đại nhân, chuyện này thật không khéo, buổi sáng hôm nay Hoàng thượng đã đứa Quý phi nương nương, Hiền phi nương nương, Đức phi nương nương, Thục phi nương nương cùng với Tô oản tiểu thư và Dao Hân công chúa đến Lệ sơn thưởng thức lá phong rồi.’’ Thái giám bình thản nói, sắc mặt không tốt chút nào.
Vị Lý thống lĩnh này thực sự không biết thức thời, chỉ vì muốn lấy lòng một cô nương mồ hôi mà đắc tội với Hoàng hậu nương nương và Lạc vương điện hạ, đúng là không muốn sống nữa mà.
“Vậy khi nào Hoàng thượng trở về?’’ Thống lĩnh Cấm vệ quân Lý Tuần lập tức sửng sốt.
Sao có thể trung hợp như thế? Ý của Hoàng thượng là gì?
“Hoàng thượng, rốt cuộc người đang muốn làm gì?’’ Cửu hoàng thúc gõ gõ vào mặt bàn để giải toả lo lắng trong lòng…
Rốt cuộc Hoàng thượng đang nghĩ gì có lẽ chỉ có bản thân Hoàng thượng mới hiểu rõ, thái giám tiếp đón Lý Tuần rõ ràng là người của Hoàng hậu, hắn biết ý đồ của Hường thượng, biết khi nào Hoàng thượng sẽ trở lại nhưng chắc chắn sẽ không cho Lý Tuần một câu trả lời khẳng định.
Thái giám ngạo nghễ cười một tiếng, vuốt ve ngón tay trắng ngọc của mình, làm ra vẻ nói: “Chuyện của bệ hạ, một nô tài như ta làm sao có thể biết được, Hoàng thượng có chỉ, nếu có chuyện quan trọng thì có thể đến biệt viện cầu khiến người, Lý đại nhân có việc gấp thì hãy nhanh đến Lệ Sơn bẩm báo với với Hoàng thượng đi, nếu làm chậm trễ việc quốc gia đại sự thì sẽ không tốt chút nào.’’
Thái giám kia cố ý nhấn mạnh bốn chữ “Quốc gia đại sự” như thể đang nhắc nhở Lý Tuần rằng nếu hắn chạy đến việt viện Lệ Sơn chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt như của Phượng Khương Trần thì chỉ có một con đường chết.
Thấy Lý Tuần sửng sốt đứng yên tại chỗ, thái giám mỉm cười châm chọc một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Trong viện viện hoàng gia Lệ Sơn.
Hoàng thượng đang ngồi trong thư phòng phê duyệt tấu chương đưa đến từ trong cung, sau khi phê xong tất cả, thái giám cất tấu chương vào một chiếc hộp sắt màu đen, khoá chặt, sau nhiều lần kiểm tra kỹ càng và chắc chắn không có gì sai sót, hắn mới đưa cho thị vệ đang chờ ở bên cạnh.
“Bảo Thái tử cố gắng làm việc, tuyệt đối không được trễ nãi chính sự, những cấp báo có liên quan đến Giang Nam phải đưa đến cho Trẫm đầu tiên.’’ Hoàng thượng buông ngự bút xuống, xoay cổ tay đau nhức, thái giám vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng xoa bóp cho Hoàng thượng.
“Ti chức tuân mệnh.’’ Người thị vệ đứng giữa phòng, hai tay cầm chiếc hộp sắt màu đen, quỳ xuống đất hành lễ.
Hoàng thượng vẫy vẫy tay trái, thị vệ lập tức lui xuống, tên thái giám đang giúp xoa bóp tay phải cho hắn cũng đi ra ngoài.
Từ sáng đến chiều, những người mà hắn phái đi đều giống như bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không có về.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?’’ Thống lĩnh Cấm vệ quân lo lắng người của hắn bị giết chết trên đường đi, cho đến khi mặt trời sắp lặn, thống lĩnh Cấm vệ quân cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa, dặn dò người ở lại mấy câu rồi lập tức lao về phía Hoàng cung.
Sau khi đến Hoàng cung mới phát hiện người của hắn đúng là đã bị chặn lại, nhưng không bị giết mà chỉ bị tống vào nhà lao với lý do va chạm với quý nhân.
Một hai người va chạm với quý nhân còn có thể hiểu được, suy cho cùng ở trong cung cấm này có rất nhiều quý nhân, nhưng cả bốn năm người đều va chạm với quý nhân thì thật là quá trùng hợp.
Đến lúc này Cấm vệ quân mới hiểu rõ, có người đang cảnh cáo hắn, bảo hắn không nên quan tâm nhiều đến chuyện của Phượng Khương Trần.
Trong lòng thống lĩnh Cấm vệ quân âm thầm cảm thấy phiền não, chuyện này đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết oan, hắn không muốn đắc tội với người nào, nhưng đã mất công tiến cung một chuyến, cũng không nên trở về vô ích như thế, thế là hắn mỉm cười với thái giám canh cửa, ngượng ngùng nói: “Công công, ti chức có chuyện quan trọng muốn cầu kiến Hoàng thượng.’’
“Lý đại nhân, chuyện này thật không khéo, buổi sáng hôm nay Hoàng thượng đã đứa Quý phi nương nương, Hiền phi nương nương, Đức phi nương nương, Thục phi nương nương cùng với Tô oản tiểu thư và Dao Hân công chúa đến Lệ sơn thưởng thức lá phong rồi.’’ Thái giám bình thản nói, sắc mặt không tốt chút nào.
Vị Lý thống lĩnh này thực sự không biết thức thời, chỉ vì muốn lấy lòng một cô nương mồ hôi mà đắc tội với Hoàng hậu nương nương và Lạc vương điện hạ, đúng là không muốn sống nữa mà.
“Vậy khi nào Hoàng thượng trở về?’’ Thống lĩnh Cấm vệ quân Lý Tuần lập tức sửng sốt.
Sao có thể trung hợp như thế? Ý của Hoàng thượng là gì?
“Hoàng thượng, rốt cuộc người đang muốn làm gì?’’ Cửu hoàng thúc gõ gõ vào mặt bàn để giải toả lo lắng trong lòng…
Rốt cuộc Hoàng thượng đang nghĩ gì có lẽ chỉ có bản thân Hoàng thượng mới hiểu rõ, thái giám tiếp đón Lý Tuần rõ ràng là người của Hoàng hậu, hắn biết ý đồ của Hường thượng, biết khi nào Hoàng thượng sẽ trở lại nhưng chắc chắn sẽ không cho Lý Tuần một câu trả lời khẳng định.
Thái giám ngạo nghễ cười một tiếng, vuốt ve ngón tay trắng ngọc của mình, làm ra vẻ nói: “Chuyện của bệ hạ, một nô tài như ta làm sao có thể biết được, Hoàng thượng có chỉ, nếu có chuyện quan trọng thì có thể đến biệt viện cầu khiến người, Lý đại nhân có việc gấp thì hãy nhanh đến Lệ Sơn bẩm báo với với Hoàng thượng đi, nếu làm chậm trễ việc quốc gia đại sự thì sẽ không tốt chút nào.’’
Thái giám kia cố ý nhấn mạnh bốn chữ “Quốc gia đại sự” như thể đang nhắc nhở Lý Tuần rằng nếu hắn chạy đến việt viện Lệ Sơn chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt như của Phượng Khương Trần thì chỉ có một con đường chết.
Thấy Lý Tuần sửng sốt đứng yên tại chỗ, thái giám mỉm cười châm chọc một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Trong viện viện hoàng gia Lệ Sơn.
Hoàng thượng đang ngồi trong thư phòng phê duyệt tấu chương đưa đến từ trong cung, sau khi phê xong tất cả, thái giám cất tấu chương vào một chiếc hộp sắt màu đen, khoá chặt, sau nhiều lần kiểm tra kỹ càng và chắc chắn không có gì sai sót, hắn mới đưa cho thị vệ đang chờ ở bên cạnh.
“Bảo Thái tử cố gắng làm việc, tuyệt đối không được trễ nãi chính sự, những cấp báo có liên quan đến Giang Nam phải đưa đến cho Trẫm đầu tiên.’’ Hoàng thượng buông ngự bút xuống, xoay cổ tay đau nhức, thái giám vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng xoa bóp cho Hoàng thượng.
“Ti chức tuân mệnh.’’ Người thị vệ đứng giữa phòng, hai tay cầm chiếc hộp sắt màu đen, quỳ xuống đất hành lễ.
Hoàng thượng vẫy vẫy tay trái, thị vệ lập tức lui xuống, tên thái giám đang giúp xoa bóp tay phải cho hắn cũng đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.