Chương 786
Tg Hoang
07/11/2021
Lòng bàn tay Trác Đông Minh ướt đẫm mồ hôi, liên tục tự nhủ bản thân
phải bình tĩnh, bình tĩnh,trọng trách giữ ổn định cho hoàng thành đều đổ lên người hắn ta.
“Đại nhân, người xem?”Người lính đang chuẩn bị giúp Trác Đông Minh lên ngựa thì lập tức bị hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời làm cho kinh sợ.
Trác Đông Minh đang muốn mắng người, lúc này vẫn còn có thời gian nhìn gì mà nhìn, nhưng khi ngẩng đầu lên thì phát hiện……
“Mây ngũ sắc? Làm sao lại như vậy?”
Một bên là biển lửa cuồn cuộn, một bên là mây ngũ sắc, lẽ nào chuyện ma quỷ lưu truyền ngoài phố phường là thật, thật sự có quỷ thần sao?
Trác Đông Minh giật mình một cái, nuốt nước miếng, vừa rồi hình như hắn ta chưa nói cái gì, may mà hắn ta cái gì cũng không nói, nếu không giống như tự vả mặt mình.
“Nhanh, đi tra xem, đã xảy ra chuyện gì.”Trác Đông Minh bình tĩnh ra lệnh, một bên là biển lửa, một bên là đám mây báo điềm lành, có một số việc không thể hình dung được hắn ta không tin.
Cho dù nói là như vậy nhưng hoàng thượng cũng không thể xảy ra chuyện, mà lúc này nếu hắn vào cung, chỉ cần xảy ra chuyện gì, hắn ta cũng chỉ trở thành vật hi sinh cho biến cố trong cung mà thôi.
“Canh giữ cổng thành, không cho bất cứ ai ra vào.” Việc hiện tại phải làm bây giờ là phong tỏa tin tức, đồng thời nhanh chóng tìm hiểu, đám cháy lớn trong hoàng cung rốt cuộc đã thiêu chết ai, mà đám mây ngũ sắc trên trời đó là gì.
“Vâng.”
Trác Đông Minh đem binh lính và ngựa có thể điều động trong nội thành chia thành bốn nhóm, nhóm một vào hoàng cung bảo vệ hoàng thượng, nhóm thứ hai đi bảo vệ các gia tộc lớn, các vị hoàng tử, nhóm thứ ba đi bảo vệ Tây Lăng Thiên Lâm, Bắc lăng Phượng Khiêm và Tô Quán, trên thực tế chính là để khống chế họ, khi cần có thể phái cao thủ, nhóm thứ tư dùng để tăng cường bảo vệ hoàng thành, không để người khác vào.
Nếu hoàng cung đột ngột phát nổ khiến Cửu hoàng thúc chấn kinh, thì đám mây ngũ sắc đột nhiên xuất hiện trên bầu trời trực tiếp khiến cho Cửu hoàng thúc nghi ngờ ánh mắt của mình, nhưng hắn dùng cái đầu của mình để đảm bảo hắn không có nhìn nhầm.
Không sai, nơi quen thuộc như vậy nếu hắn nhớ không nhầm thì đám mây ngũ sắc trên bầu trời hình như là Phượng phủ, sự căng thẳng của Cửu hoàng thúc buông lỏng một chút, hóa ra là như vậy.
Cửu hoàng thúc liếc Phượng Khương Trần, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt của nàng thì biết được suy đoán của bản thân là đúng: “Mây ngũ sắc là do ngươi làm ra?”
Trên đỉnh núi gió thổi khiến cho y phục của hai người bay “vù vù”, hai người như pho tượng bất động, từ xa nhìn lên trông giống như vị tiên đứng ở đó.
“Tại sao lại khẳng định là ta?”Phượng Khương Trần không trả lời mà hỏi ngược lại, theo tiếng động lớn phát ra, cả người cũng bình tĩnh lại, không còn đắc ý và phấn khích như trước, chuẩn bị tỉ mỉ mười ngày cũng vì khoảnh khắc này, mà khi khoảnh khắc này đến, niềm vui cũng chỉ trong chốc lát.
Giết người kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần nhẹ nhàng ấn xuống, Lý Tưởng người vài tháng đều quấy nhiễu nàng đã chết như vậy, mà cái chết của Lý Tưởng khiến cho trong lòng Phượng Khương Trần cũng trống trơn.
Nàng và Lý Tưởng nên là người qua đường, đôi bên thậm chí chỉ gặp qua một lần liền không chết không thôi, chỉ có điều nàng may mắn hơn Lý Tưởng vì người chết cuối cùng là Lý Tưởng không phải nàng.
“Trừ ngươi ra còn ai khác sao? đám mây báo điềm lành trên bầu trời Phượng phủ rất đẹp.” Rất đẹp, đẹp đến mức không chân thực, đẹp đến nỗi khiến cho người con người ta không thể hoài nghi đây là do con người tạo ra, Cửu hoàng thúc lại thử thăm dò Phượng Khương Trần, càng ngày càng cảm thấy bản thân mình vẫn chưa đủ hiểu nàng.
Phượng Khương Trần giống như một kho báu, cứ khi nào hắn nghĩ rằng hắn đã đào hết kho báu thì hắn lại phát hiện ra vẫn còn một lớp, mà càng vào sâu bên trong kho báu càng lộ ra ánh sáng rực rỡ chói lọi, càng lộ ra càng khiến con người ta không nỡ buông tay.
Quân là thuyền, dân là nước. Nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, một khi khiến dân chúng phản kháng thì e là hoàng thượng cũng không thể áp chế được, triều đại trước đã bị đánh bại bởi cuộc nổi dậy của bách tính.
“Đại nhân, người xem?”Người lính đang chuẩn bị giúp Trác Đông Minh lên ngựa thì lập tức bị hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời làm cho kinh sợ.
Trác Đông Minh đang muốn mắng người, lúc này vẫn còn có thời gian nhìn gì mà nhìn, nhưng khi ngẩng đầu lên thì phát hiện……
“Mây ngũ sắc? Làm sao lại như vậy?”
Một bên là biển lửa cuồn cuộn, một bên là mây ngũ sắc, lẽ nào chuyện ma quỷ lưu truyền ngoài phố phường là thật, thật sự có quỷ thần sao?
Trác Đông Minh giật mình một cái, nuốt nước miếng, vừa rồi hình như hắn ta chưa nói cái gì, may mà hắn ta cái gì cũng không nói, nếu không giống như tự vả mặt mình.
“Nhanh, đi tra xem, đã xảy ra chuyện gì.”Trác Đông Minh bình tĩnh ra lệnh, một bên là biển lửa, một bên là đám mây báo điềm lành, có một số việc không thể hình dung được hắn ta không tin.
Cho dù nói là như vậy nhưng hoàng thượng cũng không thể xảy ra chuyện, mà lúc này nếu hắn vào cung, chỉ cần xảy ra chuyện gì, hắn ta cũng chỉ trở thành vật hi sinh cho biến cố trong cung mà thôi.
“Canh giữ cổng thành, không cho bất cứ ai ra vào.” Việc hiện tại phải làm bây giờ là phong tỏa tin tức, đồng thời nhanh chóng tìm hiểu, đám cháy lớn trong hoàng cung rốt cuộc đã thiêu chết ai, mà đám mây ngũ sắc trên trời đó là gì.
“Vâng.”
Trác Đông Minh đem binh lính và ngựa có thể điều động trong nội thành chia thành bốn nhóm, nhóm một vào hoàng cung bảo vệ hoàng thượng, nhóm thứ hai đi bảo vệ các gia tộc lớn, các vị hoàng tử, nhóm thứ ba đi bảo vệ Tây Lăng Thiên Lâm, Bắc lăng Phượng Khiêm và Tô Quán, trên thực tế chính là để khống chế họ, khi cần có thể phái cao thủ, nhóm thứ tư dùng để tăng cường bảo vệ hoàng thành, không để người khác vào.
Nếu hoàng cung đột ngột phát nổ khiến Cửu hoàng thúc chấn kinh, thì đám mây ngũ sắc đột nhiên xuất hiện trên bầu trời trực tiếp khiến cho Cửu hoàng thúc nghi ngờ ánh mắt của mình, nhưng hắn dùng cái đầu của mình để đảm bảo hắn không có nhìn nhầm.
Không sai, nơi quen thuộc như vậy nếu hắn nhớ không nhầm thì đám mây ngũ sắc trên bầu trời hình như là Phượng phủ, sự căng thẳng của Cửu hoàng thúc buông lỏng một chút, hóa ra là như vậy.
Cửu hoàng thúc liếc Phượng Khương Trần, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt của nàng thì biết được suy đoán của bản thân là đúng: “Mây ngũ sắc là do ngươi làm ra?”
Trên đỉnh núi gió thổi khiến cho y phục của hai người bay “vù vù”, hai người như pho tượng bất động, từ xa nhìn lên trông giống như vị tiên đứng ở đó.
“Tại sao lại khẳng định là ta?”Phượng Khương Trần không trả lời mà hỏi ngược lại, theo tiếng động lớn phát ra, cả người cũng bình tĩnh lại, không còn đắc ý và phấn khích như trước, chuẩn bị tỉ mỉ mười ngày cũng vì khoảnh khắc này, mà khi khoảnh khắc này đến, niềm vui cũng chỉ trong chốc lát.
Giết người kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần nhẹ nhàng ấn xuống, Lý Tưởng người vài tháng đều quấy nhiễu nàng đã chết như vậy, mà cái chết của Lý Tưởng khiến cho trong lòng Phượng Khương Trần cũng trống trơn.
Nàng và Lý Tưởng nên là người qua đường, đôi bên thậm chí chỉ gặp qua một lần liền không chết không thôi, chỉ có điều nàng may mắn hơn Lý Tưởng vì người chết cuối cùng là Lý Tưởng không phải nàng.
“Trừ ngươi ra còn ai khác sao? đám mây báo điềm lành trên bầu trời Phượng phủ rất đẹp.” Rất đẹp, đẹp đến mức không chân thực, đẹp đến nỗi khiến cho người con người ta không thể hoài nghi đây là do con người tạo ra, Cửu hoàng thúc lại thử thăm dò Phượng Khương Trần, càng ngày càng cảm thấy bản thân mình vẫn chưa đủ hiểu nàng.
Phượng Khương Trần giống như một kho báu, cứ khi nào hắn nghĩ rằng hắn đã đào hết kho báu thì hắn lại phát hiện ra vẫn còn một lớp, mà càng vào sâu bên trong kho báu càng lộ ra ánh sáng rực rỡ chói lọi, càng lộ ra càng khiến con người ta không nỡ buông tay.
Quân là thuyền, dân là nước. Nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, một khi khiến dân chúng phản kháng thì e là hoàng thượng cũng không thể áp chế được, triều đại trước đã bị đánh bại bởi cuộc nổi dậy của bách tính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.